0
Được Trác Phàm cho phép, Tuyết Tinh Xà mừng rỡ như được mùa. Thân thể lập tức trường vào bên trong ngoạm một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.
Trác Phàm không đi để ý nó mà nhìn ra phía xa xa. Chẳng biết vì sao hắn có một dự cảm chẳng lành như thể thôi thúc bản thân phải nhanh chóng rời đi.
Thế rồi, Trác Phàm quay đầu nói: “Tuyết Tinh Xà. Bây giờ ta phải rời đi, ngươi cũng nên bảo trọng. Mà lại, thạch động giờ đây đã hết giá trị muốn ngưng tụ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nữa thì không biết năm nào tháng nào mới có. Ngươi luyện hóa rồi cũng phải rời đi mau.”
Tuyết Tinh Xà ngưng lại nhìn Trác Phàm: “Chủ thượng… Liệu ngài có thể mang ta đi theo?”
Trác Phàm hơi động dung. Tuyết Tinh Xà, một linh thú có huyết mạch cấp sáu và đã khai linh trí. Chưa kể đó, chỉ mới cấp bốn đã đủ khả năng trảm sát một đầu linh thú hơn mình hai cấp cũng đủ để thấy tiềm năng tới đâu.
Nếu như Trác Phàm để Tuyết Tinh Xà đi theo thì khả năng bảo mệnh lại tăng lên một bậc.
Vậy nhưng, Túi Càn Khôn của hắn không có khả năng chứa đựng Tuyết Tinh Xà to lớn như thế. Chẳng những vậy, chỉ giới muốn làm được cũng phải có phẩm cấp tương đối cao mới có đủ không gian.
“Ta xen vào một chút.”
Âm thanh của Đại Lực Kỳ Lân chợt vang lên khiến Trác Phàm chăm chú.
“Bởi vì Địa Tâm kích thích cho nên ta mới tỉnh lại. Hiện giờ mọi chuyện đã xong ta đành phải ngủ say lần nữa. Trác Phàm, ngươi nhớ phải bảo trọng. Tiếp theo hành động thế nào là ở ngươi…”
Giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần làm Trác Phàm cảm thấy thất vọng. Có rất nhiều chuyện hắn muốn thỉnh giáo Đại Lực Kỳ Lân. Tỉ như tình huống thân thể của hắn bây giờ thì làm cách nào mới có thể khôi phục lại như trước. Mọi sự hiểu biết về Thánh Giới của hắn bây giờ cũng chỉ là da lông mà thôi.
Tuy nói Đại Lực Kỳ Lân đã bị phong ấn ở Phàm Giới rất lâu, nhiều chuyện đã lạc hậu hơn khi xưa nên dù sao có ít kiến thức vẫn là tốt hơn. Thế nhưng lúc này, Đại Lực Kỳ Lân rơi vào ngủ say một lần nữa quá bất ngờ khiến Trác Phàm không cách nào dò hỏi thông tin.
Thở dài một tiếng, Trác Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Phía bên kia, Tuyết Tinh Xà hiển nhiên không biết cuộc trò chuyện giữa Trác Phàm và Đại Lực Kỳ Lân. Ngay khi nhìn thấy Trác Phàm lắc đầu, nó liền lộ ra biểu cảm lấy lòng nói: “Chủ thượng. Xin ngài hãi để ta theo bên cạnh. Mặc dù ta chưa trưởng thành nhưng nhất định sẽ có tác dụng rất lớn, chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
Trác Phàm nhìn Tuyết Tinh Xà sau đó trầm ngâm suy nghĩ. Hiện tại hắn ở trên Hoàng Liên Sơn này, nguy hiểm trong bóng tối lúc nào cũng sẽ vồ vập lấy mạng. Nếu như có Tuyết Tinh Xà bảo vệ thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Mặc khác, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh dự định sẽ ở lại đây ít nhất một năm trước khi Hoàng Dược Cốc tổ chức tuyển chọn đệ tử. Vậy nên, nếu không cần xuống núi thì việc có một con linh thú khổng lồ ở bên cạnh cũng tương đối tốt.
Thế rồi, Trác Phàm khẽ gật đầu: “Cũng được. Chúng ta đi thôi.”
“Khoan đã chủ thượng!”
Tuyết Tinh Xà đảo mắt về phía đống Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nói: “Ngài mang chúng đi giúp ta. Mỗi lần ta chỉ luyện hóa được nhiều nhất hai khối, những thứ còn lại để ở đây thì tiếc lắm.”
Trác Phàm nghe thế liền bật cười. Không chỉ có nhân loại cảm thấy thế mà linh thú cũng đồng dạng như vậy.
Trác Phàm khẽ động ý niệm đem Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thu vào trong túi càn khôn. Hiện tại không gian bên trong đều đã chật ních khối đá màu bạch ngọc. Hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi lại phất tay bỏ lại bốn khối sau đó thu mấy thanh gai nhọn của Nham Tích lại rồi mới rời đi.
Thấy thế, Tuyết Tinh Xà xoay đầu khó hiểu nhưng vẫn im lặng đi sát phía sau.
Một lúc sau, Tuyết Tinh Xà nhịn không được bản tính tò mò, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
“Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại để bốn khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ sao?”
“Vâng. Chủ thượng. Ta ngu muội nên không cách nào hiểu được. Đống gai của Nham Tích làm sao có giá trị bằng Ngưng Thần Nhũ được chứ.”
“Cũng không có gì gọi là ngu muội. Ta chẳng qua là đang trả ơn mà thôi. Mặt khác, đống gai nhọn này đối với người khác thì không nhưng đối với ta lại có tác dụng rất lớn.”
Ở một phương diện khác, Lạc Thiến Thiến thi triển bộ pháp nhanh chóng trở về nơi đám người Hoàng Nam đang đả tọa tu luyện. Có vẻ như động tĩnh trước đó rất lớn cho nên hiện tại ai nấy đều đã thức tỉnh trở lại.
Khi vừa nhìn thấy Lạc Thiến Thiến mọi người đều tập trung về phía nàng. Nhưng mà nhìn v·ết m·áu trào ra từ thất khiếu chưa kịp lau khô cộng thêm gương mặt trắng bệch kia khiến bọn họ nghi hoặc nhìn nhau.
“Lạc cô nương, ở đó có chuyện gì vậy?” Người hỏi là Hoàng Nam.
Lạc Thiến Thiến hô hấp chập trùng, lồng ngực liên tục lên xuống. Sau cùng nàng hít một hơi và dùng gương mặt hoảng sợ nói: “Chúng ta từ bỏ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đi thôi. Tuyết Tinh Xà ở đó, không được…”
Nói đến đây, Lạc Thiến Thiến đột ngột ngã xuống b·ất t·ỉnh trước sự ngờ vực của tất cả mọi người. Cũng không thể trách được, dù sao nàng cũng chỉ là một tu giả cảnh giới Đoán Cốt lục trọng mà thôi nên khi bị ảnh hưởng bởi trận chiến của hai linh thú cấp sáu có thực lực ngang ngửa tu giả Thần Chiếu thì bị trọng thương là điều dễ hiểu.
“Để ta xem một chút.” Khương Tử vốn định bước lên xem thương thế của Lạc Thiến Thiến thế nào nhưng bị Hoàng Nam ngăn lại. Mặc dù thấy Mạnh Tiểu tự bạo làm ấn tượng của hắn đối với tu giả ma đạo tốt lên không ít nhưng hắn vẫn không tin tưởng Khương Tử là mấy.
Khương Tử giống như đã nhận ra điểm này nên động tác ngừng lại ngoài ra còn đưa tay tự vỗ đầu mình một cái: “Xem như làm chuyện vô ích đi.”
Hoàng Nam thu hồi ánh mắt đồng thời lấy ra một viên đan dược cho Lạc Thiến Thiến dùng.
“Rốt cuộc thì Thiến Thiến đã gặp phải cảnh tượng gì chứ? Sao nàng lại muốn từ bỏ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ?”
“Chắc là mấy linh thú khác thấy Tuyết Tinh Xà bị trọng thương nên t·ấn c·ông, dư ba làm cho nàng ta khi quan sát bị trọng thương chứ gì?”
Nói tới đây, Khương Tử đột nhiên co rụt tròng mắt. Không chỉ hắn mà còn có cả Hoàng Nam, Tử Huyền và Tử Uyên.
Tất cả không hẹn mà cùng nhau đạp bô hướng về phí thạch động mà lao nhanh.
“Khốn kiếp. Đừng nói là Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ bị đám linh thú kia c·ướp hết rồi đó.” Khương Tử vừa chạy vừa quát tháo ỏm tỏi.
“Im miệng. Dùng hết tốc độ đi.”
Tử Uyên lúc này đã không còn giữ được phong phạm thường ngày. Tinh thần lực không chỉ đối với Hoàng Nam mà ngay cả nàng cũng quan trọng không kém. Chính vì vậy, một đường phi thân nàng âm thành nháy mắt với Tử Huyền.
Hiểu ý, Tử Huyền khẽ gật đầu đồng thời trong bóng tối kết ấn. Tất cả những người ở đây đều đang lo lắng Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mất đi nên chẳng ai để ý ti thao lúc trước đưa cho Lạc Thiến Thiến đang từ từ nới rộng.
Ước chừng hai khắc sau, trước mắt tất cả mọi người hiện ra một khung cảnh hoành tráng. Thạch động bây giờ chỉ là đ·ống đ·ổ n·át, thác nước vẫn chảy xuống nhưng cái hồ đã không còn. À không phải, phải là hồ lớn đã bị hủy hoại, thay vào đó là vô số cái hố lớn nhỏ chừng một thước.
Nhưng mà, thứ làm bọn họ chú ý không phải đại địa tan hoang mà là xác của một con linh thú to lớn với cái huyết động trên bụng.
“Linh thú cấp sáu Nham Tích.”
Hoàng Nam run giọng nói, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh. Tất cả mọi người đều làm như vậy nhưng lại không có động tĩnh gì.
“Tuyết Tinh Xà bị trọng thương thật sự có thể g·iết Nham Tích sao?” Tử Huyền nghi hoặc.
Trong khi đó, Tử Uyên bước đến cạnh t·hi t·hể của Nham Tích, một tay đặt lên cái đầu đồ sộ của nó đồng thời vận nguyên lực. Chỉ thấy một vầng sáng từ nơi chạm tay phát ra xâm nhập vào trong đầu của nó.
Tử Uyên nhắm mắt lại, tựa như là cảm thụ gì đó. Một lúc sau, nàng giật mình buông tay ra, sắc mặt trắng bệch, phải hít thở liên tục mới miễn cưỡng bình tĩnh.