Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Nhất Tâm Đa Dụng – Hợp Trận Thuật
Ngay lập tức, tất cả mười thi khôi đều phát ra lam sắc. Mười đạo quang trụ xông thẳng bầu trời khiến mây đen lần nữa cuồn cuộn kéo tới. Sấm chớp nổi lên đi kèm long quyển phong (vòi rồng gió) xuất hiện điên cuồng tàn phá khắp bốn phương tám hướng.
Tam Phân Ma Long Quyết Thứ thức hai – Ma Long Trảo!
Khổng Lượng hít sâu một hơi. Nhưng chưa kịp để hắn thả lỏng thì những cái bóng đen kia hoàn toàn tiêu tán không chút manh mối gì.
Có được tu vi Thần Chiếu cảnh, di chuyển của Trác Phàm lập tức trở nên ảo diệu vô cùng. Hắn dùng thần thông của Thiên Huyền tiến hành cưỡi mây đạp gió, xem không trung như là mặt đất bằng phẳng mà thi triển bộ pháp.
Không phải quyền mà là trảo!
Sau đó, hắn thi triển chấn cước mượn phản lực phi thân bay lên. Giữa không trung, trên tay hắn lại nhiều hơn một thanh đoản kiếm.
Khổng Lượng giận dữ thét lên. Trước mặt hắn bay ra chùm chùm đóm sáng, mười cái thi khôi cảnh giới Thần Chiếu lập tức xuất hiện. Trận thế khủng bố như vậy cho dù cao thủ Thần Chiếu Điên Phong gặp phải đều khó tránh khỏi biến sắc.
Lôi xà lúc này đã giăng kín khắp không gian nơi Trác Phàm bị nhốt lại. Vầng xoáy ở trên bầu trời không dừng lại mà di chuyển mỗi lúc càng kịch liệt hơn khiến uy lực tăng lên đến mức chóng mặt.
Khổng Lượng hừ lạnh, song thủ liên tục biến đổi. Cho đến một lúc lâu, hắn dần dần chuyển dời ánh mắt sang phía Tuyết Tinh Xà: “Ngươi rồi cũng có phần thôi, chỉ cần kiên nhẫn đợi là được.”
“Rốt cuộc thì tiểu tử này là sao? Vì cớ gì chỉ trong thời gian ngắn mà hắn lại như là một người khác vậy? Nhưng mà…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim quang trên người ngày một rạng rỡ, Trác Phàm nhìn bốn cái thi khôi đang phá không lao tới, tay phải lần nữa nhấc lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây tuyệt đối là tịnh hóa những vật bẩn thỉu.
“Muốn chạy ư? Đừng hòng thoát khỏi Tỏa Hồn Xích của ta. Một khi bị trói lại, hồn phách của ngươi sẽ bị phong ấn lại. Đừng nói là một Thần Chiếu nhỏ bé, ngay cả cao thủ Hóa Hư cũng chưa chắc thoát được.”
Chóng xoay người mặt kệ xương sống bị xoắn đến vỡ nát, cánh tay sắp sửa cột lại vào nhau nhưng việc ấy lại vô cùng hiệu quả. Một tay cầm binh khí nhất thời đâm xuyên qua đầu lâu của bóng đen. Ở nơi khác cũng tương tự vậy, tám cái bóng đen đều lần lượt bị đả bại.
Dưới uy áp của long trảo, tất cả sợi dây liên kết giữa khống thi giả và thi khôi đều bị cắt đứt. Thi khôi mất đi liên hệ liền mất đi tác dụng rơi xuống mặt đất.
Tịnh hóa!
Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ!
Mà lại, phía trên đầu của Trác Phàm thình lình bị một cái vòng tròn ẩn hiện phù văn che phủ hợp cùng mười quang trụ hóa thành lồng giam.
Thế nhưng, mất đầu không phải là hết bởi vì tất cả đều là khôi lỗi cơ mà. Khổng Lượng dù kinh hãi nhưng vẫn đưa tay kết ấn khiến lam quang phát ra càng thêm dữ dội. Một khắc này, mười sợi tơ liên kết đều đồng loạt hiện rõ. Tám cái t·hi t·hể không đầu chợt vặn vẹo khớp xương không tuân theo bất kì quy luật nào.
Mỗi một khôi lỗi đang đứng kia giờ khắc này đều giống như riêng phần mình được phú linh. Chúng không cùng kết ấn mà là rời rạc khác nhau.
Trác Phàm cũng nhận ra điều ấy. Có thể đối với người khác thì không có gì đáng nói nhưng với những tu giả ma đạo thì lại hoàn toàn khác. Tịnh hóa giống như một loại năng lực thiên địch, bởi lẽ bọn chúng sẽ bị áp chế một phần thực lực.
Hít sâu một hơi, Trác Phàm lập tức thu hồi chiêu thức: “Quá lãng phí.”
Trong lồng giam, thân ảnh nhỏ bé của Trác Phàm tức thì bị vô số lôi xà che phủ, còn có đại địa bốc lên khói bụi mịt mù, biển lửa bao trùm như địa ngục trần gian.
Trác Phàm đứng tại bên trong nhìn thấy tất cả, thân thể khẽ di chuyển. Thế nhưng lúc này, mười cái thi khôi kia đột ngột chuyển động nhất tề hướng hắn vung tay. Mười sợi xích tỏa ra hắc mang trói chặt thân thể hắn vào trong đấy.
“Sao có thể?”
Mà thấy Trác Phàm như thế, Khổng Lượng lại càng khoái chí. Hắn đối với ma bảo của mình vô cùng tự tin. Dù sao đây cũng là một loại linh bảo cấp năm lại còn mười cái chồng lên nhau trói chặt Trác Phàm cơ mà.
Chẳng những thế, bên trong hợp trận thuật, bốn phía giống như một cái tù lung không cách nào thoát ra, Trác Phàm giờ khắc này đã như cá nằm trên thớt để mặt cho hắn xâu xé mà thôi.
Vậy nhưng, lúc này từ bên trong lồng giam, một âm thanh bình thản chợt vang lên: “Ngươi nói đợi là đợi bao lâu cơ?”
Trác Phàm hô lên một tiếng sau đó xuất chiêu. Long trảo vừa mới rời tay liền biến lớn, kim quang chói mắt hội tụ, khí thế thậm chí còn mạnh mẽ hơn một quyền trước đó mấy phần.
Trác Phàm không khỏi cảm thán. Ngay cả hắn bây giờ đều chưa đạt được khả năng ấy. Đây có thể coi như một loại thiên phú.
Nhưng lúc này đây, ánh sáng từ long trảo lại một lần nữa phát ra. Không quá bắt mắt, chỉ là một màu vàng nhạt như ánh nắng ban mai.
“G·i·ế·t ngươi bao nhiêu cũng không thể khỏa lấp nỗi nhục nhã của ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí giống như bị hâm nóng, làn gió lạnh thổi qua bây giờ không còn nữa, chỉ có cảm giác nóng rát da mặt phà phà tới trước thân thể của Khổng Lượng. Hắn cũng như Trác Phàm, cũng điên cuồng vận nguyên lực chống lại, cũng thao túng thi khôi xuất ra đại chiêu. Vậy nhưng những gì hắn làm dường như không có chút tác dụng.
“Tam phẩm ma bảo của ta…”
Trác Phàm không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn Tỏa Hồn Xích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyễn ảnh của long trảo tức thì xuất hiện. Còn chưa rời khỏi tay của Trác Phàm nhưng khắp nơi đều oanh minh từng đợt, phong cương nổi lên mịt mù trợ uy, cây cối to lớn giờ khắc này đều ngã rạp.
Vẻ mặt Khổng Lượng bất giác thay đổi. Hắn đưa tay kết ấn đồng thời trong miệng niệm chú ngữ. Một tràng âm thanh tựa như Cửu U gào thét vang lên bên tai. Theo đó, mười cái thi khôi trong đó có tám cái mất đầu cũng tương tự kết ấn. Chúng bao vây Trác Phàm vào bên trong, trước ngực nổi lên ấn ký kì lạ.
Trong lúc Khổng Lượng còn đang hoang mang, tám cái bóng đã riêng phần mình tiếp cận một cái khôi lỗi. Gương mặt không nhìn rõ, chỉ thấy ánh sáng từ đoản đao lóe lên rồi biến mất, kèm theo đó là tám cái đầu lâu rơi xuống mặt đất.
Người khác có thể không nhận ra nhưng chủ nhân trước đây của nó thì không thể nào quên được. Đặc biệt hơn đây là lúc hắn cảm thấy bị sỉ nhục nhất.
Có điều Trác Phàm lại không nằm trong số đấy. Song nhãn nổi lên một tầng hào quang nhàn nhạt, hắn đem động tác của tất cả những thi khôi ở đây thu vào trong tầm mắt.
Giờ khắc này, vòng đồ án trên bầu trời lại bắt đầu xoay chuyển, huyễn hóa ra thêm bốn vòng nhỏ khác ra bốn phương. Cùng lúc ấy, thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, bốn vòng nhỏ xoay tròn xung quanh vòng lớn đến khi tất cả đều lồng vào nhau thì thương khung thình linh giáng xuống lôi mang.
Bộ pháp mà Trác Phàm đã luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh, cho dù mất đi tu vi vẫn có thể thi triển ít nhiều. Giờ đây nhờ nguyên lực duy trì, hắn không chỉ có bộ pháp quỷ dị mà ngay cả phân thân và tàn ảnh đều có thể làm đến.
Ở trung tâm, thân ảnh Trác Phàm lần nữa hiện ra. Hắn từ trong hư vô hiện hữu nhưng lại giống như đã đứng đó từ lâu.
Trác Phàm khẽ biến đổi gương mặt: “Hợp trận thuật!”
Ý nghĩa như tên. Hợp trận thuật cũng giống như trận pháp chẳng qua là cần nhiều người phối hợp với nhau. Thế nhưng lúc này, một mình Khổng Lượng lại đang tự mình thi triển, điều đó chứng minh thiên phú của hắn không tồi chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 159: Nhất Tâm Đa Dụng – Hợp Trận Thuật
Dưới ánh sáng rực rỡ của Kim Quang, bốn sợi tơ màu lam nhạt dần dần hiện rõ kết nối từ đầu ngón tay của Khổng Lượng tới chỗ của Thi Khôi.
Chỉ thấy Trác Phàm hóa thành một bóng đen lao tới. Ngay khi còn cách trận thế của đối phương chừng vài trượng, bóng đen lập tức một phân hai, hai phân bốn, bốn phân tám vô cùng quỷ dị.
“Chuyện nào là như thế nào chứ? Tất cả đều là giả nhưng lại có thể chém đứt đầu khôi lỗi của ta?”
Khổng Lượng nhìn thấy cảnh ấy, tròng mắt trợn lên càng dữ dội. Bốn cái thi khôi của hắn vốn dĩ bị luyện hóa thành màu đen giờ đang phi tốc phai nhạt dần. Bốn luồng hắc khí từ bên trong bốc ra rồi dần dần tan biến.
Thiên lôi tựa như trăm vạn con rắn nhỏ rơi xuống đại địa khiến cho xung quanh lập tức bị tàn phá nặng nề. Tán cây ngã rạp bây giờ lập tức nổi lửa, hàng chục cái hố sâu nháy mắt hình thành.
Nhưng mà, điều Trác Phàm cảm nhận không chỉ có thế. Bởi vì xuất hiện khả năng tịnh hóa, hắn phát giác được nguyên lực bên trong Địa Tâm đang vơi đi nhanh chóng.
“Nhất Tâm Đa Dụng? Thật là hiếm có.”
Khổng Lượng cảm giác không sai. Tám cái bóng đen kia trên thực tế đều là chân thân của Trác Phàm. Chẳng qua tốc độ của hắn quá nhanh nên khi di chuyển qua lại xuất hiện bóng mờ mà thôi.
“Tám cái bóng kia đều là chân thân? Không thể nào!”
Thấy thế, Khổng Lượng lập tức dùng Ý Niệm Dò Xét tìm kiếm chân thân của Trác Phàm. Nhưng mà không làm thì thôi, càng làm càng hoảng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.