0
Vù! Vù!
Tiếng gió thổi qua tựa như cơn cuồng phong lan rộng sang tứ phía. Phóng nhãn nhìn lại Hoàng Liên Sơn cây cối um tùm giờ lại có một vùng đất đổ nát, khắp nơi đều là mộc thụ ngã đổ.
Ở trung tâm, nơi khởi nguồn của cơn cuồng phong kia, Trác Phàm đứng yên không cử động chỉ có cánh tay co lại thành trảo đang phóng thích quang mang chói lóa.
Mà đứng ở cạnh Trác Phàm là một nam tử mặc trường bào màu đỏ như máu, gương mặt đánh phấn tô son với lớp kem nền dày cọm tưởng chừng đó là một cái mặt nạ.
Đáng nói hơn, hắn ta cũng chỉ dùng một tay đưa ra nắm chặt cổ tay của Trác Phàm tựa như một cái gọng kìm đang bấu lại.
Trái với Trác Phàm tỏa ra bạch quang sáng hực, khắp người trung niên kia lại toàn là hắc khí lượn lờ kèm theo âm thanh kêu gào thảm thiết như có hàng trăm hàng nghìn cô hồn dã quỷ vây quanh.
Trác Phàm quay mặt nhìn trung niên. Trung niên cũng tương tự nhìn hắn chỉ là biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Trác Phàm đầy vẻ ngưng trọng bởi lẽ bản thân không hề cảm nhận được sự hiện diện của đối phương cho tới khi xuất thủ. Phải biết một khi thúc động Địa Tâm đạt tới cảnh giới Thần Chiếu thì thần thức của hắn cũng sẽ trở về, thậm chí còn lợi hại hơn so với những cao thủ hơn một đại cảnh giới.
“Hắn ta rất mạnh!”
Đó là những gì Trác Phàm suy nghĩ trong đầu. Mà đã đối phương vì cứu Mạnh Tiểu nên mới xuất hiện thì hiển nhiên chính là kẻ thù.
Còn như trung niên kia thì lại khác. Hắn ta từ đầu chí cuối chỉ trưng ra một biểu cảm thoải mái, luôn treo trên mặt nụ cười giống như chẳng để ý sự thù địch của Trác Phàm.
Nếu như Mạc Huy Cung có mặt ở đây thì hẳn sẽ nhận ra đối phương là ai.
Dương Kiến Phong, thái thượng trưởng lão của Vạn Độc Môn, người từng đem đệ tử bản tông đánh phá Mạc Gia rồi rút trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gương mặt Trác Phàm bỗng chốc trầm xuống. Đang lúc hắn định thúc động Địa Tâm thì Dương Kiến Phong đột ngột buông tay.
“Này này. Đừng có động tay chân như thế chứ?”
Trước cái nhìn khó hiểu của Trác Phàm, Dương Kiến Phong xoay lưng bắt lấy Mạnh Tiểu đang nằm thoi thóp ở đó rồi cười nói: “Đường đường là đệ nhị thiêu kiêu của Hủ Thi Tông, đệ tử chân truyền của đại trưởng lão nhưng giờ lại bị người ta đánh thê thảm thế này đây. Chậc chậc!”
Dương Kiến Phong khẽ lắc đầu cảm thán rồi quay mặt nhìn Trác Phàm: “Tuy có hơi thất lễ vì đã cứu kẻ thù của ngươi nhưng vì Mạnh Tiểu còn có chút tác dụng nên ta buộc lòng phải xuất thủ. Thật ngại quá. Ha ha.”
Trác Phàm nhìn Dương Kiến Phong, trong lòng kinh nghi như bị một cơn sóng lớn quét qua bởi lẽ…
“Không nhìn thấu được tu vi…”
Với thần nhãn và tinh thần lực của mình, Trác Phàm tự tin có thể nhìn ra cấp bậc ngay cả ở cảnh giới Hóa Hư. Nếu như Dương Kiến Phong có thể ẩn giấu khí tức trước hắn thì cũng có nghĩa đây chính là cường giả Dung Hồn.
Thời điểm đối phương chặn đòn công kích thì Trác Phàm đã biết kẻ tới không hề tầm thường. Thế nhưng nếu đây là một cao thủ Dung Hồn lại động sát tâm thì mạng của hắn khó lòng mà giữ được.
Như nhìn ra suy nghĩ của Trác Phàm, Dương Kiến Phong vội vàng xua tay: “Ấy ấy! Đừng có hiểu lầm. Ta chỉ đến để đem hắn đi thôi chứ không có ý định giao chiến với ngươi đâu. Nếu muốn thì ngay từ đầu ta đã ngăn lại rồi chứ cần gì đợi hắn thoi thóp tới mức này. Vả lại, Địa Tâm là thứ đồ tốt đừng có nên lãng phí một cách vô ích như vậy.”
Nghe những lời này, Trác Phàm càng thêm kịch chấn. Dựa vào những gì Dương Kiến Phong nói thì có vẻ như hắn đã ở đây quan sát từ rất sớm, lại còn nhìn ra được trong thân thể của Trác Phàm có chứa Địa Tâm.
Dù trong lòng dậy sóng là thế nhưng Trác Phàm không hề để lộ tâm tư mảy may. Hắn nhìn Dương Kiến Phong và nói với gương mặt vô cảm: “Nói như vậy thì ngươi muốn đem kẻ thù của ta đi một cách tự nhiên như vậy ư?”
Trác Phàm hoàn toàn đủ nội tình để nói ra những lời đe dọa ấy. Nếu như vận dụng hết tất cả nguyên lực tích trữ bên trong Địa Tâm thì tu vi hắn sẽ tăng vọt đến chóng mặt. Dù không có thần hồn phụ thể nhưng với lực lượng nhục thân cũng để để liều mạng một phen rồi.
Trái lại với sự đe dọa của Trác Phàm, Dương Kiến Phong dường như chẳng để tâm chút nào. Hắn vẫn giữ chặt lấy Mạnh Tiểu rồi nói: “Hắn ta không được c·hết. Nhưng mà lấy không cũng khó xử quá nhỉ. Hay là thế này đi, ta nói cho ngươi một cái bí mật được chứ?”
“Bí mật gì?”
“Ta biết rất nhiều thứ giữa trời đất này.”
Dương Kiến Phong chỉ tay lên trời rồi lại rơi xuống đất. Sau đó hắn nhìn Trác Phàm, khóe miệng giương lên thành đường cong rõ ràng: “Bao gồm cả cách thức khôi phục kinh mạch bị đứt do pháp tắc làm ra.”
Tròng mắt Trác Phàm mãnh liệt co giật. Tình huống của hắn tương đối đặc thù bởi vì bản thân độ kiếp bị Kim Lôi đánh nát kinh mạch chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống.
Mà lại, cho dù là luyện đan sư đỉnh cấp chữa trị cũng chưa chắc nhận ra điểm này. Vậy nhưng Dương Kiến Phong chỉ mới gặp hắn lần đầu lại có thể nhìn ra điểm đấy.
Cũng do vậy mà Trác Phàm đối với Dương Kiến Phong càng thêm kiêng kỵ. Hắn cảm giác người này vô cùng thần bí.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Dương Kiến Phong nhìn thấy Trác Phàm đang thúc động Địa Tâm không khỏi phất tay nói: “Ta ấy hả? Hiện tại ngươi chưa cần biết đâu. Lần sau gặp mặt ngươi ắt sẽ biết.”
Quay đầu nhìn lại Mạnh Tiểu trong tay, Dương Kiến Phong tặc lưỡi: “Ai cha. Ra tay gì mà nặng thế không biết. Đáng lí ta nên ra mặt sớm hơn là được rồi. Giờ thì hay rồi, không chỉ đem ngươi về còn phải chữa trị cho ngươi nữa.”
Nói rồi, Dương Kiến Phong nhìn Trác Phàm: “Ta đưa hắn đi trước, nếu để lâu thì hắn c·hết chắc.”
Ngay khi hết câu, thân ảnh của Dương Kiến Phong lập tức nhòe đi rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại. Chỉ có ở nơi hắn đứng trước đó còn có một cái hộp bằng cẩm thạch rơi xuống.
Trác Phàm không có để ý. Nếu đối phương có tu vi siêu việt cảm nhận của hắn thì việc biến mất cũng là điều dễ hiểu. Chỉ tiếc một cái là phương pháp để khôi phục kinh mạch lại chưa được nói ra.
Nhưng Trác Phàm không quá bận tâm về điều ấy. Trên thực tế, Dương Kiến Phong không ra tay đối với hắn đã là điều quá ư may mắn rồi. Hắn còn đòi hỏi gì nữa đây?
Vậy nhưng, ngay lúc này, bên tai Trác Phàm đột nhiên quanh quẩn âm thanh: “Bồ Đề Thần Thụ. Vạn Cổ Hồi Xuân. Ngưng Tụ Chi Tâm. Niết Bàn Chi Thể.”
Mười sáu chữ cứ liên tục quanh quẩn trong đầu của Trác Phàm khiến hắn không ngừng suy nghĩ về nó. Một tay vô thức sờ lên Túi Càn Khôn giắt ở bên hông. Trong đó là một chiếc bình ngọc mà đối với hắn chính là bảo mệnh chi vật.
“Bồ Đề Thần Thụ. Vạn Cổ Hồi Xuân. Ngưng Tụ Chi Tâm. Niết Bàn Chi Thể. Rốt cuộc là có ý gì?”
Trác Phàm không biết, cũng hoàn toàn mơ hồ. Nếu như Đại Lực Kỳ Lân không ngủ say thì có lẽ hắn sẽ biết được chút ít manh mối gì đó.
“Chủ thượngggg!”
Đúng lúc này, ở ngoài xa đột ngột vang lên tiếng gọi. Trác Phàm nhìn lại liền thấy Tuyết Tinh Xà đang trườn người tới đây khiến cho cây cối hai bên đều ngã rạp. Với cơ thể đồ sộ ấy, nó phải rất cố gắng mới đuổi kịp tới đây.
Mặt khác, bởi vì từ xa cảm nhận được có nguy hiểm, Tuyết Tinh Xà đã ngừng lại giữa chừng không dám tiếp tục tiến lên.
Giờ đây Dương Kiến Phong đã đi khỏi, Tuyết Tinh Xà chạy tới, một bộ dáng vẻ trung thành cẩn thân nằm phục xuống dưới đất rồi truyền ra thần niệm: “Chủ thượng. Người có sao không… Tiểu Bạch Xà vô cùng lo lắng cho an nguy của ngài.”
Tiểu Bạch Xà là cái tên mà Tuyết Tinh Xà từ nãy giờ suy nghĩ.
Trác Phàm không có để ý Tuyết Tinh Xà đi đánh trống lãng mà cách không nhặt hộp cẩm thạch lên sau đó tới xem xét tình hình của Mạc Thiên Sinh.
“Trước tiên cứ tìm một nơi chữa thương tạm đã.”
“Vâng!”