0
Vù!
Tiểu Dạ phi thân băng qua một dòng thác lớn cao cả chục trượng mà không hề để ý bốn chân lúc này đã ướt đẫm máu đỏ.
Đã được nửa ngày từ khi Mạc Thiên Sinh ở lại rồi để Tiểu Dạ mang theo Lạc Thiến Thiến và Hoàng Nam đến nơi an toàn.
Sở dĩ Tiểu Dạ đã dốc hết sức phi nước đại nhưng vì có tâm linh tương thông nên nó có thể cảm nhận tình huống của Trác Phàm đang cực kì tồi tệ nên giờ đây nó càng thêm dốc sức.
Chỉ trong sáu canh giờ, nó đã mang theo hai người trên lưng băng qua một nửa Hoàng Liên Sơn. Đây chính là tốc độ mà bình thường Tiểu Dạ không muốn thử nhưng vì tình thế cấp bách nó chẳng còn cách nào khác cả.
Lạc Thiến Thiến ở trên lưng vừa truyền nguyên lực cho Hoàng Nam vừa quan sát Ám Kim Sư Hổ đang cõng mình.
Tiểu Dạ giờ đây cao hơn một trượng, bộ lông mềm óng bồng bền che phủ tấm lưng rộng khiến cho nàng không khác gì đang nằm trên đệm êm ái cả. Chỉ là không khí lúc này không quá hợp lý để liên tưởng nên nàng vội gạt phắt đi.
Bầu trời dần tối, từng con mắt màu đỏ của đám thú săn mồi hiện ra trong màn đêm đang hướng về phía này. Tiểu Dạ làm như không thấy tiếp tục lao lên. Bằng mọi cách nó phải nhanh chóng hoàn thành việc mà Mạc Thiên Sinh giao cho.
Đây cũng chẳng phải ép buộc gì nhưng vì trong suốt thời gian qua đi theo Trác Phàm tu luyện, Tiểu Dạ đã dần đi vào kỷ cương.
Xoẹt!
Đúng lúc này, từ trong rừng đột nhiên phát ra âm thanh xé gió. Tiếp theo sau là một cây mộc thứ (gai gỗ) phía trên có gắn mũi giáo bằng sắt lao tới.
Gào!
Tiểu Dạ kêu thảm một tiếng, bước đi liền trở nên gập ghềnh. Chân phải của nó bị mộc thứ đâm xuyên qua, máu tươi chảy xuống ròng ròng. Cùng lúc đó, hàng chục thanh mộc thứ tương tự đồng loạt bay ra.
Cái bẫy của những con người, dù đã cũ nhưng đối với linh thú mà nói vẫn có tác dụng nhất định. Tiểu Dạ cũng là lần đầu tiên ra ngoài trong đêm tối thế này hiển nhiên đã không biết mà đạp trúng cơ quan nào đó khiến cho chúng phát động.
Toàn thân bỗng nhiên phát ra ám dạ quang mang, Tiểu Dạ dẫm mạnh cước nhảy lên không trung, cơ thể xoay vòng tạo nhất thời đem toàn bộ mộc thứ đánh bay. Sau khi tiếp đất, trọng tâm của nó hơi chùn xuống, hiển nhiên thương thế trước đó vẫn còn đang đau âm ỉ. Nhưng mà, điều đáng kinh ngạc chính Lạc Thiến Thiến và Hoàng Nam ở trên lưng không hề tổn thương chút nào.
“Ám Kim Sư Hổ này vậy mà có kỹ năng như vậy?”
Trước sự kinh ngạc của Lạc Thiến Thiến, Tiểu Dạ không hề nghe được mà vẫn tiếp tục bước đi như bay trong màn đêm. Nó hóa thành một đạo trường quang màu vàng kim xuyên qua cánh rừng.
Tới khi trời gần sáng, sương mù giăng khắp các lối mòn hay những nơi tán cây rậm rạp, Tiểu Dạ vẫn không ngừng di chuyển. Lúc này trên thân của nó tồn tại hàng chục v·ết t·hương lớn nhỏ. Nếu quan sát kĩ thì có thể nhận ra là do vuốt trảo của linh thú hoặc là thương giáo đâm qua.
Vốn dĩ Tiểu Dạ định tự mình dùng bí pháp để uy áp của bản thân đạt tới đỉnh phong xua đuổi linh thú nhưng sợ vì vậy mà ảnh hưởng tới tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh nên cuối cùng nó vẫn dừng lại.
Lạc Thiến Thiến ở trên lưng nước mắt đã giàn giụa từ sớm. Có thế nào nàng cũng không nghĩ ra trên đời này lại có loài linh thú trung thành đến như vậy. Chỉ một lời của Mạc Thiên Sinh đã để Ám Kim Sư Hổ có thể dốc hết sức mình.
Trong một đêm qua, Lạc Thiến Thiến và Hoàng Nam đã bị không ít linh thú cấp bốn thậm chí cấp năm để ý. Vậy nhưng mọi lần những tưởng sắp sửa m·ất m·ạng thì Tiểu Dạ lại liều minh xông phá vòng vây. Tuy rằng nàng vẫn b·ị t·hương nhưng những v·ết t·hương ấy so với Tiểu Dạ lại chẳng thấm vào đâu.
Rất nhiều lần, Lạc Thiến Thiến đã tiến hành câu thông với Tiểu Dạ rằng nó hãy bỏ lại hai người rồi đi đi. Vậy nhưng Tiểu Dạ không hề để ý mà vẫn cứ tiếp tục giống như lời của Mạc Thiên Sinh chính là mệnh lệnh tuyệt đối của tướng quân dành cho binh sĩ dưới trướng của mình.
Vù!
Tiểu Dạ đột ngột đổi hướng. Dù trước mặt là đống sương mù dày đặc nhưng nó vẫn phát hiện phía trước là vực sâu.
Phía Đông Hoàng Liên Sơn là nơi sường dốc và khúc khuỷu, người hay linh thú bình thường khó lòng mà di chuyển nhanh được như vậy. Có điều đối với Tiểu Dạ thì lại khác. Nó đã cùng Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm sống ở đây vài năm nên địa hình quen thuộc như quê nhà. Cũng chính vì lí do ấy mà giờ đây khoảng cách tới nơi trở nên gần hơn.
Bên trong đại trận, Thanh Thu ngồi chống một tay trên tản đá lớn, miệng ngậm cỏ lau phe phẩy nhìn sang đống trái cây dại bên cạnh thở dài.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, ngày nào nàng cũng ngóng nhìn lối vào, chỉ mong nơi ấy sẽ xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm. Nàng biết điều này là không thể nào bởi vì bọn họ rời đi chưa được bao lâu.
“Mới một phần tư thời gian, Mạc ca ca sẽ không bỏ Thanh Thu lại chứ.”
Thanh Thu thở dài một tiếng, bộ dạng tựa như một lão bà. Có lẽ đoạn thời gian trước đây gặp qua nhiều thăng trầm đã khiến một cô bé như nàng chẳng còn bao nhiêu vẻ hoạt bát.
Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng động. Âm thanh này ngày một lớn lên, nghe cứ như có linh thú đang phi nước đại tiến tới.
Thanh Thu đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Tiểu Dạ toàn thân vấy máu đang khập khiễng bước đi, chân trước chạm vào bức bích chướng vài cái.
Thấy thế, Thanh Thu vộ vàng đi ra. Trước khi đi, Mạc Thiên Sinh đã truyền lại cho nàng pháp quyết khống chế trận pháp tự hành này nên chỉ cần khẽ niệm chú là có thể đưa người mình muốn vào bên trong.
“Tiểu… Tiểu Dạ. Ngươi bị làm sao vậy?”
Trong lúc tập trung vào thương thế của Tiểu Dạ, Thanh Thu không hề chú ý bên trên có người. Đợi cho tới khi Lạc Thiến Thiến cõng Hoàng Nam nhảy xuống Thanh Thu mới ngả người về sau hoảng sợ tới trắng bệch cả mặt.
“Tiểu cô nương đừng sợ… Ta không phải người xấu.” Lạc Thiến Thiến cố gắng trấn an.
“Những người xấu ta gặp đều nói như thế đó.”
Thanh Thu nhảy lùi về phía sau, trong miệng mau chóng niệm chú muốn mượn lực lượng trận pháp tống khứ hai kẻ lạ mặt kia đi.
“Gào!”
Thế nhưng lúc ấy Tiểu Dạ lại đột nhiên kêu lên rồi nhìn về phía Thanh Thu khẽ gật đầu như để xác định thân phận của kẻ lạ mặt.
Lúc mà Thanh Thu bán tín bán nghi thì Lạc Thiến Thiến đã đặt Hoàng Nam xuống đất đồng thời đem một ít linh dược đắp lên người của Tiểu Dạ.
“Tình huống của ngươi tương đối nghiêm trọng nên cố gắng mà chịu đựng một chút. Đợi ta khôi phục một thành nguyên lực sau đó luyện đan chữa trị cho ngươi.”
Lạc Thiến Thiến ngữ âm dễ nghe cùng động tác nhẹ nhàng chẳng mấy chốc đã đắp kín linh dược lên cơ thể của Tiểu Dạ. Nàng cũng rất thức thời, không tiếc những loại dược thảo quý hiếm mà một đệ tử nội môn chưa chắc có nhiều để chữa trị cho Tiểu Dạ.
“So với đống linh dược ấy, tính mạng của ta là được nó cứu.”
Sau khi làm xong tất cả, Lạc Thiến Thiến liền nhìn Thanh Thu: “Tỷ cần nghỉ ngơi một chút, nhờ muội canh chừng Ám Kim Sư Hổ. Nếu có chuyện gì bất thường liên hô hoán ta sẽ tỉnh lại.”
Như không thể chờ đợi được nữa, Lạc Thiến Thiến lập tức đả tọa bắt đầu đem nguyên lực vận chuyển hoàn thành một vòng chu thiên.