Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 180: Kết Thúc Tu Luyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Kết Thúc Tu Luyện


Mạc Thiên Sinh đã dùng quá nhiều, cho nên số còn lại Trác Phàm không để hắn dùng nữa mà chỉ giữ lại thôi. Dù không còn tác dụng thì đối với người khác nó vẫn là một món chí bảo.

Đối với việc này, Trác Phàm không hề bất ngờ chút nào.

Lời nói của Trác Phàm cực kì chân thành. Thời gian qua Tuyết Tinh Xà đã vì hắn làm rất nhiều chuyện, mà hắn lại không phải là kẻ có ơn không báo.

Sau đó hắn gãi đầu nhìn Trác Phàm: “Sư phụ. Lúc nãy hình như người…”

Chương 180: Kết Thúc Tu Luyện

Tuy nhiều lần là thế nhưng một năm qua Trác Phàm vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Hắn đã dùng tới Thần Nhãn để quan sát nhưng vẫn chẳng nhìn ra bên trong chứa cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy. Tuyết Tinh Xà tộc vốn dĩ là huyết mạch cấp sáu nhưng từ khi dùng tinh huyết của chủ thượng, ta cảm thấy bản thân đang từ từ biến đổi. Mà lại, chỉ có ở bên chủ thượng thì loại cảm giác ấy mới tồn tại.”

Từ đó, chiếc hộp cẩm thạch kia trở thành một cái gân gà, bỏ thì tiếc nhưng không dám dùng.

Trước đây vì dùng Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ, tu vi của Mạc Thiên Sinh tăng quá nhanh. Tuy nói hấp thụ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ không tồn tại bất kì tác dụng phụ nào nhưng đề phòng vẫn hơn.

Thấy Mạc Thiên Sinh đang phấn khích đi tới, Trác Phàm chầm chậm đứng dậy hỏi: “Thế nào rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trác Phàm là một luyện khí sư đỉnh cấp phàm giới, cho dù là linh bảo cấp mười hai thì chỉ cần nhìn vào đã có thể nhận ra kết cấu của nó. Thế mà khi quan sát chiếc hộp ấy lại không cách nào nhìn ra phẩm cấp.

“Nhưng ngươi…”

Trước vẻ mặt kinh ngạc của Trác Phàm, Tuyết Tinh Xà nói tiếp: “Tiểu Bạch Xà dĩ nhiên có tâm tư riêng của mình nhưng xin chủ thượng tin tưởng ta không hề có ý làm bất lợi người. Ta chỉ là muốn tiến hóa huyết mạch của mình mà thôi.”

Tuyết Tinh Xà không mấy kinh ngạc mà chỉ hơi cúi đầu: “Tham kiến Chủ Thượng.”

Xung quanh của Tiểu Dạ giờ đây đã bị bao bọc bởi tuyết trắng, cây cối đóng băng gãy rụng xuống.

“Có tâm sự gì sao?” Trác Phàm gật đầu hỏi.

Để Mạc Thiên Sinh tu luyện, Trác Phàm đi tới một chỗ ở gần đó mà ngồi xuống. Hắn lấy trong người ra chiếc hộp nhỏ quan sát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những ngày vừa qua, Tuyết Tinh Xà bề ngoài thì áp chế tuyệt đối Tiểu Dạ nhưng thực chất là đang tự thúc ép bản thân. Tinh thần lực của nó lúc nào cũng ở trạng thái căng cứng, sợ rằng chỉ thả lòng một chút là lật thuyền trong mương ngay.

Nghe Trác Phàm nói thế, gương mặt Mạc Thiên Sinh lập tức lộ vẻ t·ang t·hương: “Tiểu Dạ. Cố cầm cự nha. Ba ngày nữa thì địa ngục sẽ khép lại.”

“Gào!”

Đây là chiếc hộp mà trước đó Dương Kiến Phong sau khi mang Mạnh Tiểu rời đi đã để lại. Trác Phàm vốn để nó bên trong Túi Càn Khôn của mình nhưng mỗi lúc rảnh rỗi hắn lại lấy ra xem.

“Chủ Thương. Xin hãy cho phép Tiểu Bạch Xà được đi theo người.”

Nó nhe răng lộ ra bốn chiếc nanh lớn, ánh mắt long sòng sọc nhìn con mãng xà ở trước mặt.

“Gào!”

Xì! (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm xuống, Tuyết Tinh Xà thò đầu ra ngoài nhìn trời sao. Mùa xuân làm cho không khí dịu mát, ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh giữa thiên không.

Vậy nhưng khi Trác Phàm nhìn tới khí tức của Tiểu Dạ liền trực tiếp ném nó cho Tuyết Tinh Xà.

Hiện tại tinh thần lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền ngũ trọng.

Bất quá, hắn lo sợ nhất là bên trong sẽ chứa một loại phong ấn hoặc nguyền rủa, kể từ đó hắn sẽ bị người khác kiểm soát.

“Thương thế của con đã khôi phục sáu bảy phần rồi.”

“Đúng vậy. Chúng ta đã ở đây đủ lâu rồi.”

“Sao thế?” Trác Phàm từ từ tiến lại hỏi.

Ở phía đối diện, Tuyết Tinh Xà từ từ ngậm miệng lại rồi thở ra một làn bạch khí. Nó lắc đầy nguầy nguậy nhìn Tiểu Dạ phát ra tiếng người: “Tiểu miêu tử, sao nói bao nhiêu lần mà ngươi cũng không khá lên được vậy hả? Đối đầu với kẻ địch có thế mạnh về lĩnh vực thì điều đầu tiên là phải tìm cách thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng. Ngươi nhìn mà xem, chỉ cần lùi xa trăm trượng là được rồi.”

“Tiến hóa huyết mạch?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạc Thiên Sinh phấn khích hỏi lại. Một năm vừa qua, hắn giống như người rừng ẩn dật tại vùng núi non này. Ngày ngày không luyện tập cùng Trác Phàm thì cũng phải ra ngoài săn linh thú. Thịt rừng và quả dại hắn đã ngán lắm rồi.

Tiểu Dạ vô cùng uất ức kêu lên. Ám Kim Sư Hổ là linh thú thiên về cận chiến, dùng lực lượng tự thân. Nếu như lùi xa trăm trượng thì ngay cả cái vảy của Tuyết Tinh Xà còn chẳng đụng vào được chứ đừng nói t·ấn c·ông.

Cúi đầu nhìn xuống vuốt trảo của mình, Tiểu Dạ nước mắt lưng tròng. Trước kia cước trảo của nó bén bao nhiêu thì sau một năm luyện tập cùng Tuyết Tinh Xà đã mòn bấy nhiêu.

“Chẳng lẽ nó là một loại thần bảo?”

“Ngày kia ngài và Mạc Thiên Sinh công tử sẽ xuống núi sao?”

“Đoán Cốt đệ nhị trọng!”

Vì vậy mà thời gian qua, cho dù luyện tập đi chăng nữa thì Mạc Thiên Sinh vẫn luôn áp chế tu vi của mình lại, chỉ có tinh thần lực là không ngừng đột phá.

Đó là một chiếc hộp ước chừng lớn nhỏ bằng bàn tay được làm từ cẩm thạch hai màu trắng xanh được chế tác hoàn mỹ với sáu mặt bằng nhau.

Trác Phàm hậm hực nhưng rồi vẫn cất nó vào trong Túi Càn Khôn lần nữa. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân bị người khác tính toán trong lòng bàn tay như vậy.

Trác Phàm lắc đầu bác bỏ suy nghĩ ấy đi. Thần bảo đâu phải là món đồ ngoài chợ, huống hồ Đại Lục Chu Thiên này ngoài linh khí nồng đậm hơn đôi chút và không bị hạn chế tu vi ra thì gần như mọi thứ không khác gì so với Phàm Giới mà hắn từng sống trước đây.

Trác Phàm không dễ tin người, đặc biệt là đụng vào đồ vật của một kẻ lần đầu gặp mặt để lại. Nhưng mà, càng như thế hắn lại càng thấy tò mò.

Thậm chí, Tiểu Dạ còn cảm giác như cùng Trác Phàm tu luyện có vẻ tốt hơn đến vạn lần.

Đúng lúc ấy, một tiếng động chợt vang lên. Trác Phàm quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Thiên Sinh đang tỏa ra hoàng quang rạng rỡ, ba động của hắn lại tăng lên một bậc.

“Thật sao?”

Tuyết Tinh Xà nhìn năm khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ ở trước mặt nhưng không có thu lấy mà quay sang Trác Phàm. Cái đầu xa to lớn phục sát xuống đất.

“Thật là đau đầu!”

“Ta biết. Chủ thượng sợ rằng kích thước của ta quá mức chú ý đúng không?”

“Gọi cái gì chứ? Nó cũng cần phải luyện tập.”

Tuyết Tinh Xà đang tìm mọi cách lấy lòng của Trác Phàm cho nên vừa nghe được lập tức không chút do dự đáp ứng.

Nếu như chiếc hộp kia thật sự là thần bảo thì dễ dàng gì đối phương lại đưa cho hắn đâu.

Nói xong Trác Phàm đem số Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đưa cho Tuyết Tinh Xà: “Bây giờ những thứ này không có nhiều tác dụng với Mạc Thiên Sinh nữa. Ngay cả tiểu Ám Kim Sư Hổ cũng thế. Chỉ có ngươi là linh thú hệ tinh thần, luyện hóa nó thì có thể thuận lợi tấn cấp.”

Trác Phàm không cho rằng bên trong là một thứ gì đó nguy hiểm tới tính mạng của mình. Bởi lẽ với thực lực của đối phương lúc ấy thì ngay cả hắn cũng chưa chắc an ổn nếu vận dụng hết thủ đoạn bảo mệnh mà mình đang có.

Không chỉ có Tiểu Dạ tiến bộ mà cả Tuyết Tinh Xà cũng thế. Nó có thể cảm nhận được thân thể của mình đang được đẩy tới giới hạn sắp sửa đột phá rồi. Một khi đạt tới cấp năm, thực lực của nó sẽ lần nữa thuế biến, khoảng cách trưởng thành không còn xa.

“Ách. Không sao ạ.”

Trác Phàm ho khẽ một tiếng rồi đổi chủ đề: “Cũng sắp tới lúc Hoàng Dược Cốc tuyển chọn đệ tử rồi. Ngươi chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau chúng ta xuống núi.”

Nhưng mà, Tiểu Dạ không thể không công nhận lời kia là sự thật. Xung quanh Tuyết Tinh Xà có một lượng lớn băng tinh ngưng kết. Mỗi bông hoa tuyết trắng kia đều như một con dao sắc bén, đến cả bộ lâu dày của Tiểu Dạ còn không chịu nổi được mấy lần.

Ai mà tin được, sau khi tấn cấp, Tiểu Dạ những tưởng sẽ lại cùng Mạc Thiên Sinh đối chiến Trác Phàm. Cả một bụng hỏa khí được nó dồn nén bây lâu sắp được xả ra.

Bất quá, không thể phủ nhận một điều là thực lực của Tiểu Dạ tăng lên rất nhanh. Ban đầu Tuyết Tinh Xà lợi dụng tinh thần lực của mình cùng cảnh giới cao hơn áp chế. Vây nhưng khi Tiểu Dạ thích nghi với cấp độ mới đã dần dần kéo gần khoảng cách.

Trác Phàm không đáp, hiển nhiên là ngấm ngầm thừa nhận. Mạc Thiên Sinh và hắn không có nhẫn trữ vật không gian dành cho vật sống. Đặc biệt là kích thước quá khổ kia của Tuyết Tinh Xà.

Vừa nghe hai chữ “xuống núi” ánh mắt của Mạc Thiên Sinh lập tức sáng lên. Hắn hành lễ với Trác Phàm rồi vội vàng quay người chạy đi.

Con người luôn có tính tò mò đối với những thứ mình không biết. Cả Trác Phàm cũng như vậy. Vốn dĩ hắn có thể vứt chiếc hộp ấy đi nhưng vì đồ vật bên trong mà quyết định giữ lại.

“Ta làm sao?”

Và thế là một năm qua, Mạc Thiên Sinh bị Trác Phàm đánh bầm dập, à không, là được đặc biệt huấn luyện còn Tiểu Dạ thực chiến cùng Tuyết Tinh Xà.

“Đoàng!”

“Con đi gọi Tiểu Dạ.”

Tiểu Dạ kêu thảm một tiếng, thân thể lộn một vòng về phía sau, Kim Văn trên người ảm đạm không ít.

Đến khi trời tối, Tiểu Dạ một thân xơ xác lui vào trong không gian hồn sủng. Tuyết Tinh Xà nhân cơ hội đó cuộn mình bên trong thạch động bắt đầu ngủ.

Tuyết Tinh Xà hít sâu một hơi tựa như đang trầm tư đưa ra quyết định mang tính bước ngoặc. Sau cùng, nó nói với Trác Phàm: “Tiểu Bạch Xà nguyện ý giống như Tiểu Ám Kim Sư Hổ trở thành hồn sủng của Mạc Thiên Sinh công tử.”

Không có bất kì hoa văn gì, chỉ có trơn bóng!

Trác Phàm đảo mắt nhìn vào Túi Càn Khôn. Bên trong ước chừng còn được ba khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.

“Đi đâu đấy?”

Mạc Thiên Sinh vội vàng bụm miệng lại. Hắn không thể trước mặt chỉ trích vừa rồi Trác Phàm đã dùng nguyên lực phụ thể được. Một khi nói ra, có khi bây giờ hắn sẽ lại bị xách lên đánh cho nhừ tử không biết chừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Kết Thúc Tu Luyện