0
Trác Phàm lặng nhìn Tuyết Tinh Xà hồi lâu. Nhưng một lúc sau, những gì hắn thấy được chỉ là ánh mắt không chút dao động nào của nó.
“Ngươi thật sự quyết định như vậy ư?” Trác Phàm hỏi lại.
“Vâng. Thưa chủ thượng.”
Trác Phàm đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiên Sinh sau đó lại nói: “Bí pháp kia của hắn chỉ là tàn khuyết, ký khế ước cùng Ám Kim Sư Hổ đã là quá miễn cưỡng rồi. Nếu như lại thêm ngươi nữa sợ rằng sẽ có bất trắc xảy ra, ngươi nên nghĩ thật kĩ rồi mới quyết định.”
Tuyết Tinh Xà không chút do dự đáp: “Kể từ khi được khai linh trí, ta luôn cảm thấy huyết mạch của bản thân quá yếu kém. Tuy ở Hoàng Liên Sơn này có thể tung hoành ngang dọc nhưng gặp phải tu giả Hóa Hư thì chẳng phải vô lực phản kháng hay sao?”
“Đối với nhân loại, mỗi thứ trên người của linh thú đều là bảo vật. Ta đã từng chứng kiến chúng xẻ thịt của một con linh thú cấp sáu mà không chút do dự. Lúc ấy, ta cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhưng mà cũng nhờ vào sự nhỏ bé ấy mà hắn đã bỏ qua cho ta.”
Tròng mắt Tuyết Tinh Xà thoáng hiện lên tơ máu, nó nhìn xa xăm nói: “Hoàng Liên Sơn này chung quy cũng chỉ là một cái chuồng nuôi nhốt của nhân loại mà thôi. Ta không muốn phải sống ở đây rồi chờ c·hết như vậy. Dù không khai linh trí như ta nhưng hầu hết linh thú nơi này đều có cảm giác như vậy, chỉ là chúng vẫn còn mơ hồ chưa tường tận hết thảy. Chủ thượng…”
Tuyết Tinh Xà nằm phục sát xuống mặt đất, ánh mắt đầy vẻ cầu xin hướng về phía Trác Phàm: “Người mang trong mình dòng máu cao quý của tộc xà ta. Lần trước dùng một giọt tiên huyết của người đã khiến tu vi ta tăng lên đến vài chục năm. Chỉ có theo người ta mới có cơ hội thăng hoa huyết mạch. Cho nên van cầu người! Tuyết Tinh Xà có thể hướng thiên địa thề độc…”
“Không cần thiết.”
Trác Phàm chậm rãi ngắt lời. Hắn không muốn nghe những lời ấy. Đó chỉ là một gánh nặng đè ép lên bản thân kẻ thề độc mà thôi. Đối với hắn, có hay không cũng chẳng quan trọng gì.
Trác Phàm đứng dậy quay người đi. Đến khi được vài chục bước thì chân hắn đột ngột dừng lại: “Chuyện này cứ để đồ đệ của ta quyết định đi.”
Ngày hôm sau, bình minh rất nhanh ló dạng, cơn gió mùa xuân thổi qua mang theo hương hoa của rừng núi thoang thoảng khắp cả Hoàng Liên Sơn. Cả cánh rừng ngập tràn trong cái nắng vàng ươm đầy sức sống.
Bên trong trận pháp, Mạc Thiên Sinh một mặt hồ nghi hết nhìn Trác Phàm lại liếc sang Tuyết Tinh Xà ở bên cạnh.
“Vậy là, Tuyết Tinh Xà muốn lập khế ước với đệ tử á?”
Ngay cả Mạc Thiên Sinh cũng có chút không thể tin tưởng. Phải biết Tuyết Tinh Xà so với Ám Kim Sư Hổ còn mạnh hơn chút ít. Đơn giản bởi vì nó đã khai linh trí triệt để, có khả năng tư duy chiến đấu hơn hẳn loài bình thường.
Quan trọng nhất chính là nếu Tuyết Tinh Xà trưởng thành, chiến lực của nó thậm chí không thua gì linh thú cấp bảy. Ở Hoàng Liên Sơn này, cấp độ ấy đã đủ để xưng vương thống trị hết thảy rồi.
Mạc Thiên Sinh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Không phải hắn không muốn cùng Tuyết Tinh Xà kí khế ước mà là lo sợ tàn bí pháp sẽ xảy ra vấn đề.
Là người trực tiếp tu luyện nên Mạc Thiên Sinh biết cơ hội thành công là bao nhiêu. Huống hồ tinh thần lực giữa hắn và Tuyết Tinh Xà lại chênh lệch tới một đại cảnh giới nên khả năng thành công là vô cùng thấp.
Mạc Thiên Sinh nhìn Trác Phàm truyền âm nói rõ sự tình. Tất nhiên hắn muốn có một con linh thú như Tuyết Tinh Xà làm hồn sủng của mình rồi nhưng điều kiện không cho phép.
Trác Phàm khẽ gật gù như hiểu ra mọi chuyện mà phía bên kia Tuyết Tinh Xà cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nghĩ nghĩ một chút, Trác Phàm bèn nói: “Tuyết Tinh Xà, ta có ý này ngươi cảm thấy thế nào.”
“Vâng chủ thượng cứ nói.”
Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh một chút, khẽ thở dài rồi tiếp tục: “Hiện tại tinh thần lực của hắn vẫn còn kém hơn. Ta sẽ mang hắn rời Hoàng Liên Sơn một thời gian, đợi khi tinh thần lực đột phá Thần Chiếu sẽ trở về cùng ngươi kí khế ước. Như vậy thế nào?”
Tuyết Tinh Xà trầm ngâm hồi lâu. Lát sau, nó khẽ gật đầu: “Chỉ cần chủ thượng hứa sẽ trở lại, Tiểu Bạch Xà ta nguyện chờ đợi. Với thiên phú của Mạc công tử, ta tin tưởng chẳng mấy chốc hắn sẽ đột phá mà thôi.”
Cứ như vậy, mọi chuyện dần được giải quyết trong êm đẹp. Ngày hôm ấy, Tuyết Tinh Xà từ biệt thầy trò Trác Phàm trở lại chốn hoang dã. Trước khi đi, nó đã nhờ Mạc Thiên Sinh đặt ấn kí lên bản thân. Chỉ cần Mạc Thiên Sinh đột phá tinh thần lực tới cảnh giới Thần Chiếu thì tùy thời đều có thể tìm được nó.
Ấn ký kia tương đối đặc thù, là một phần của tàn bí pháp mà Mạc Thiên Sinh tu luyện. Đây giống như phương thức truy tung mục tiêu của mình mà không hề gây ra bất kì tổn thương nào khác. Tất nhiên, loại ấn ký ấy chỉ áp dụng được với linh thú mà thôi, còn như nhân loại thì là chuyện không thể nào.
Nhìn Tuyết Tinh Xà rời đi, Mạc Thiên Sinh khẽ thở dài một tiếng.
“Tiếc sao?” Trác Phàm chợt hỏi.
“Đương nhiên rồi sư phụ. Người nghĩ mà xem, Tuyết Tinh Xà là linh thú có thể vượt cấp đánh nhau đấy, lại còn khai linh trí nữa chứ.”
Trác Phàm cười một tiếng rồi vỗ vai Mạc Thiên Sinh: “Không cần tiếc nuối làm gì. Dù sao sau này ngươi vẫn có thể tìm lại nó mà. Chẳng những thế, còn có rất nhiều linh thú khác mạnh hơn Tuyết Tinh Xà nữa.”
Đến đây, trong đầu Trác Phàm chợt nảy ra một ý nghĩ cả gan: “Nếu như dùng nó lên thánh thú thì sẽ thế nào?”
Cảm nhận thần thức hải của mình đang rung động kịch liệt, toàn thân Trác Phàm lập tức đổ mồ hôi đầy người. Cũng may mà Đại Lực Kỳ Lân đang ngủ say, nếu như nghe được ý nghĩ này của hắn có khi ông ta sẽ đạp đổ hết thảy mất.
Trác Phàm suy đoán rằng thứ tàn bí pháp kia nhất định là một loại công pháp không hề tầm thường chút nào.
“Tàn bí pháp đã có khả năng lợi hại như vậy thì bản đầy đủ sẽ còn lợi hại ra sao?”
Có khi còn kí khế ước được với thánh thú cũng không biết chừng. Suy nghĩ ấy lần nữa thoáng qua trong đầu, Trác Phàm cảm thấy cực kì mong chờ.
“Cũng không biết hắn ta lấy được tàn bí pháp này từ đâu nữa.”
“Hắn ta” ở đây chính là tên Sùng Si, người nắm giữ tàn bí pháp trước khi rơi vào tay của Trác Phàm.
“Có cơ hội ta phải đi điều tra một thoáng mới được.”
Cứ như vậy, hôm ấy Mạc Thiên Sinh không có tu luyện mà chuẩn bị hành trang xuống núi. Nói là hành trang nhưng thực chất là vơ vét linh dược khắp nơi mà thôi. Dù sao Hoàng Liên cũng là nơi có thảm thực vật phong phú, độc thảo, linh thảo khắp nơi cơ mà. Không phải vậy thì bao nhiêu năm qua Hoàng Dược Cốc và Vạn Độc Môn đã không tranh giành làm gì.
Còn như Trác Phàm, hai ngày này đã ở trong thạch động gần thác nước không chịu ra ngoài, chỉ nghe âm thanh ầm ầm như đập phá gì đó.
Hai ngày sau, hừng đông lần nữa ló dạng, Mạc Thiên Sinh đã đợi bên ngoài từ rất sớm. Hôm nay thầy trò hắn phải xuống núi.
Trác Phàm từ trong thạch động bước ra, trên mặt còn lấm lem bùn đất. Dáng vẻ có phần mệt mỏi nhưng lại không che giấu được sự hưng phấn trong đôi mắt kia.
Trước sự tò mò của Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm lấy ra một cây thương đưa cho hắn.
“Cầm lấy nó. Xem như món quà của vi sư mừng ngươi tấn cấp đạt tới cảnh giới Đoán Cốt.”
Mạc Thiên Sinh đưa hai tay nhận lấy. Khi vừa chạm vào, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt khí truyền qua lòng bàn tay ảnh hưởng tới tận đan điền của mình. Mà lại, khoảnh khắc ấy, huyết khí trong người bắt đầu sôi sục, nguyên lực tự mình vận chuyển đem tu vi Đoán Cốt tầng hai ầm ầm bộc phát.
“Linh… Linh bảo cấp năm!”
Trác Phàm gật đầu: “Không sai. Vi sư dùng Nham Tích Thứ kết hợp cùng một ít thiếc thạch luyện hóa. Bất quá hỏa hầu không đủ, chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp năm mà thôi.”
Có thể nói, hai ngày qua Trác Phàm đã vì Mạc Thiên Sinh ra sức không ít. Hắn cơ hồ đã dùng một phần mười lực lượng của Địa Tâm để bộc phát Bản Chân Hỏa tiến hành rèn binh khí cho đệ tử của mình.
Thanh thương này bề ngoài có màu đỏ thẫm, phía trên còn được điêu khắc phù văn như một loại trận pháp, còn tác dụng của nó là gì thì vẫn còn là ẩn số. Mà lại, khi vừa mới chạm vào, Mạc Thiên Sinh ẩn ẩn cảm nhận được thứ binh khí này đang cùng cơ thể hắn có độ hòa hợp rất cao.
Chỉ mới hơi vận nguyên lực, toàn bộ thanh thương đã lập tức đổi màu, kết hợp với Hoàng Long Chân Khí vàng rực cho người khác cảm giác hắn không khác gì một chiến thần hàng lâm.
Mạc Thiên Sinh nhịn không được mà huy động binh khí. Một đường chém xuống rất nhẹ nhàng vậy mà đao khí hình bán nguyệt bắn ra cắt đứt cả một tảng đá lớn.
“Quả nhiên là đồ tốt.”
“Xem đủ rồi. Cất đi. Chúng ta xuống núi.”
“Vâng. Sư phụ.”