Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 203: Cứu Hay Bỏ
Mạc Thiên Sinh nheo mắt lại, trong lòng dâng lên ngờ vực khó hiểu. Hắn đã giao chiến với rất nhiều linh thú, dù cấp bậc không cao nhưng cũng có hiểu biết nhất định. Tỉ như Kim Văn Báo dù mới cấp ba nhưng chiến lực không thua gì so với cấp bốn. Hay là Thanh Đằng Thụ cấp bốn có khả năng sinh trưởng mạnh chỉ cần không chịu sát thương chí mạng thì có thể khôi phục liên tục.
“Như vậy thì…” Hồ Lam Khanh lên tiếng, âm thanh kéo dài ra.
“Phải đó. Tính mạng của chúng ta không phải là tính mạng hay sao? Việc gì phải đi cứu bọn họ trong khi bản thân chúng ta còn lo chưa xong?”
Hồ Lam Khanh vẫn bình ổn, khí tức chưa hề r·ối l·oạn. Những người khác cạnh hắn đều tương tự như thế. Có lẽ là vì chỉ xuất chiêu trong chốc lát nên nguyên lực bọn họ còn khá đầy đủ, chưa ai thấy dấu hiệu hụt hơi.
“Vâng!” Hai tên tu giả cung kính đi phía trước nhằm mở đường.
Không chút do dự, Vương Phú Hào xoay người: “Đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người khác đột ngột lớn giọng: “Chẳng lẽ chúng ta phải liều mạng để cứu người trong khi chưa hề biết tới hoàn cảnh nơi đó thế nào, những người ở đó ra sao? Ngươi nói đó là nhân đạo còn ta lại cho rằng là ngu ngốc.”
Chỉ với một đòn, cây cối trước mặt lập tức đổ sang hai bên, mặt đất càng là xuất hiện một cái rãnh sâu đến chục thước như để minh chứng cho uy lực của chiêu thức Hồ Lam Khanh vừa mới thi triển.
Tu giả kia nhìn Hồ Lam Khanh như thể chờ xem hắn quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta hét lên một tiếng đồng thời vung tay ra. Vuốt trảo biến hóa bắt đầu hóa thành cự đại long trảo mang theo khí tức khủng bố lao đi. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt đến mức linh điểu cũng không cách nào phản ứng kịp chỉ có thể mặc nhiên b·ị đ·ánh bay đi xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha!”
Chương 203: Cứu Hay Bỏ
Vậy nhưng những gì hắn chứng khiến từ nãy tới giờ thì đám linh thú này giống như cố tình vậy. Chúng nhảy ra, khoa trương thực lực rồi lại bị những thí sinh đầu tuyến phóng thích võ kỹ sau đó lui lại.
Dát!
Đám linh thú dường như cảm nhận được nguy hiểm bắt đầu truyền ra tiếng kêu đe dọa. Đôi cánh của một con linh điểu dang rộng ra hai thước, mỗi lần đập cánh, cuồng phong lại nổi lên mang theo lá cây cuống ngược tựa như những chiếc phi tiêu sắc bén.
“Phải đó Hồ huynh. Ngay từ đầu chúng ta đã mời chào bọn họ cùng nhau đi. Thế nhưng chẳng phải bọn họ đều đã từ chối ư? Chẳng có lí do gì chúng ta phải đi cứu kẻ đã khước từ thành ý của người khác cả.”
Đã hai canh giờ trôi qua, gần như tất cả linh thú xuất hiện đều bị đám người Hồ Lam Khanh đẩy lui, bọn họ dường như chẳng cần phải làm gì cả. Không những thế, đằng sau mặc dù có linh thú truy đuổi nhưng cũng bị hơn năm mươi tu giả sơ kỳ chặn lại.
Vương Phú Hào cười lớn sau đó đem ánh mắt ẩn chứa huyết hồng nhìn mọi người: “Vốn dĩ ta nghĩ rằng, ở trong nhóm này là đúng đắn nhưng xem ra bản thân ta đã nhầm. Các ngươi chỉ là những kẻ ích kỷ, tham sống s·ợ c·hết mà thôi. Một khi đả động tới lợi ích thì sẽ một mực né tránh.”
Liên tục là những ý kiến đưa ra nhưng phần lớn đều cho rằng nên mặc kệ.
Tất cả đều trầm mặc cúi đầu. Ai cũng biết rõ đáp án nên không cần phải trả lời. Nếu có một con đường để cầu sinh thì bọn họ sao lại từ bỏ cơ chứ? Nhưng mà, cũng không phải là tất cả…
“Ta hỏi những người bị vây đang ở hướng nào?” Vương Phú Hào quát lên.
“Ha ha.”
Tu giả kia bất giác lui lại, trên mặt lộ ra hoảng sợ. Hắn không cảm nhận được bất kì ba động tu vi nào của Vương Phú Hào nhưng lại như có một loại uy áp vô hình nào đó đè nén đến nghẹt thở. Đây không phải là vấn đề về mạnh yếu mà là khí thế.
“Không được.”
Một trong số tu giả Trúc Cơ bỗng nhiên lên tiếng: “Hồ huynh. Ta biết điều này có lẽ hơi vô tình nhưng mà vẫn nên tránh nặng tìm nhẹ thôi. Nếu bây giờ chúng ta đến đó, rất có thể những người ở đây phải chịu t·hương v·ong không mong muốn.”
Đúng lúc ấy, vài người bỗng nhiên đứng ra. Bọn họ nhìn Hồ Lam Khanh ôm quyền nói: “Đa tạ Hồ huynh đã bảo hộ ta suốt thời gian qua, thực sự rất cảm kích. Bất quá, Vương Phú Hào nói không sai, chỉ vì ích kỷ của bản thân mà bỏ mặc người khác phải c·hết là một điều vô cùng nhục nhã. Vậy nên xin phép cáo từ, nếu còn sống, chúng ta sẽ báo đáp ơn nghĩa này vào một ngày nào đó. Ta xin thề.”
Không nói ra thì thôi, một khi nói ra, điều đó tức thì hóa thành một làn sóng cộng hưởng lan rộng.
“Quá dễ dàng?”
“Ha ha. Với hai tên tu giả cùng một kẻ chỉ biết nói mồm thì làm được gì chứ? Chúng ta cứ tiếp tục đi thôi. Dù sao không có hắn thì cũng chẳng có vấn đề gì. Vắng mợ chợ vẫn đông cơ mà.” Một vài giọng điệu cứng ngắt như thể xua đi nỗi xấu hổ của bản thân vang lên.
“Mà lại, bọn họ vốn dĩ không lựa chọn đi cùng thì ít nhất sẽ có biện pháp bảo mệnh riêng nên đừng lo lắng quá làm gì.”
Khoảng chừng bốn năm bước sau, Vương Phú Hào đột nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Một tổ chức đã thối rửa từ bên trong thì chẳng còn tác dụng gì cả. Những ai muốn cứu người thì hãy đi theo ta.”
Nghĩ tới đây, tu giả bất giác đưa tay chỉ về hướng Tây rồi nói: “Là… Là ở hướng này.”
“Ai nói hắn chỉ có một mình.”
Ngay lúc ấy, lại một người lao ra. Binh khí của hắn ta chính là một đôi trảo nhìn như vuốt rồng, bề mặt thô nhám cực kỳ. Vừa mới xuất hiện, cánh tay đã lập tức tỏa ra quang mang vạn trượng.
Một tu giả khẽ nhắm mắt lại, cánh tay đặt xuống mặt đất. Những người khác thấy thế đều yên lặng chờ đợi.
Mới lúc đầu nhìn vào, Vương Phú Hào có vẻ chỉ là một tên thế tử chỉ biết dùng tiền với tiền vậy mà ở thời điểm này lại khác xa.
“Như thế thì đã sao?”
“Đừng dừng lại. Tiếp tục di chuyển.”
Không lâu sau, hắn mở mắt nhìn Hồ Lam Khanh rồi lớn tiếng nói: “Phía trước hai trăm trượng dường như có người bị vây công, linh thú tại đó tập trung tương đối nhiều, đại khái trên dưới mười đầu. Bất quá, ta chỉ biết vậy thôi nhưng không thể đoán được cấp bậc của chúng. Hồ huynh, giờ thế nào đây?”
Nhưng mà tình thế bây giờ thì lại khác.
“Để ta.”
Sau khi tới bên cạnh Hồ Lam Khanh, Vương Phú Hào đảo mắt nhìn đám người vừa gật đầu liên tục kia nhếch môi nói: “Đám người các ngươi đúng là không biết nhục nhã. Chỉ vì thói ích kỷ của mình mà sẵn sàng bỏ mặc người khác như vậy. Giả như nếu là các ngươi bây giờ rơi vào tình huống như thế mà bị người khác ngó lơ thì sẽ thế nào?”
“Vương huynh đệ. Bình tĩnh lại đã. Mọi chuyện còn chưa có quyết định cơ mà?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Lam Khanh nhìn lại thì phát hiện những ánh mắt kia nhìn mình đã thay đổi ít nhiều. Thất vọng, hi vọng, kỳ vọng, do dự, trầm mặc. Đủ mọi thứ đều đang đổ dồn về phía hắn.
Mạc Thiên Sinh hướng mắt nhìn.
Hồ Lam Khanh khẽ vận nguyên lực, cánh tay thô kệt tức thì nổi lên gân xanh. Đơn phủ chẻ xuống tạo thành kình khí hình bán nguyệt lướt đi nhanh như thiểm điện.
Hồ Lam Khanh nhìn sang những tu giả khác. Ở chính giữa phần lớn là Trúc Cơ. Bọn họ cũng đang hướng mắt về nơi này.
“Hồ huynh. Ngươi đã tự nhận mình là người lãnh đạo của chúng ta, chúng ta cũng đã lựa chọn tin tưởng ngươi tuyệt đối rồi. Bất quá, nếu như vì cứu những người kia mà đẩy mọi người ở đây vào nguy hiểm thì không tốt lắm.”
Hồ Lam Khanh lên tiếng nhắc nhở đồng thời nhanh chân thi triển bộ pháp. Phía sau hắn, hàng trăm tu giả Trúc Cơ lập tức đuổi theo. Có điều, ánh mắt của bọn họ không còn căng thẳng như trước nữa.
Sau lưng Hồ Lam Khanh, một tên tu giả lập tức nhảy lên. Chiếc khiên trong tay phát sáng rồi lan rộng đến chói mắt. Mà khi cơn cuồng phong kia chạm vào tầng quang ảnh thì lập tức tán loạn, đến mức mọi người được che chở bên trong không hề cảm nhận được chút uy h·iếp nào.
Đúng lúc ấy, giọng nói cắt ngang mang theo sự phẫn nộ của Vương Phú Hòa vang lên. Hắn từ phía sau bước tới hai bên là hai tên hộ vệ theo sát. Đám đông thấy vậy đồng loạt rẽ sang nhường đường.
“Sao cơ?”
Hồ Lam Khanh trầm mặc. Cũng nhờ có tu giả kia mà từ nãy đến giờ đoạn đường bọn họ đi rất thuận lợi. Đây cũng chính là lí do vì sao ít xảy ra nguy hiểm.
Hây!
Nói rồi, bước chân của Vương Phú Hào lại nhanh hơn bình thường. Chẳng mấy chốc hắn đã biến khỏi tầm mắt cùng với hai tên hộ vệ.
Nghe Hồ Lam Khanh nói thế, Vương Phú Hào lập tức quay lại chỉ trích: “Còn cả ngươi nữa. Thân là ngươi dẫn đầu lại không có quyết đoán. Phải biết đây chính là vấn đề về mạng người đó. Trong lúc ngươi đang đắn đo suy nghĩ thì có khi bọn họ đ·ã c·hết rồi.”
Sau đó, Vương Phú Hào quay sang nhìn tu giả bên cạnh Hồ Lam Khanh hỏi: “Hướng nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.