“Các ngươi…”
Hồ Lam Khanh ngơ ngác nhìn những người ở trước mặt như không thể tin nổi. Trong đó, phần lớn đều là tu giả Trúc Cơ, chỉ trên dưới hai mươi người Đoán Cốt. Bất quá, số lượng lại chiến cứ phân nửa nhân số của nhóm.
Hồ Lam Khanh cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than. Hắn quay sang nhìn những huynh đệ bằng hữu của mình nhưng không một ai đối mắt với hắn. Bọn họ lựa chọn tránh đi như thể đây là quyết định của trưởng nhóm và bản thân không có quyền can thiệp.
Hồ Lam Khanh biết, bây giờ có làm cái gì thì mọi chuyện cũng đều đã đi quá xa. Khả năng hiệu triệu của hắn đã chẳng còn như trước nữa. Kẻ ở lại là những kẻ tham sống s·ợ c·hết và chính bản thân hắn có lẽ cùng là loại người như vậy.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, Hồ Lam Khanh liền chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt.
“Nếu mọi người đã lựa chọn ở lại, tin tưởng Hồ mỗ thì đương nhiên ta vẫn sẽ làm tròn chức trách.”
Sau đó, Hồ Lam Khanh quay đầu đi về hướng khác nói: “Chúng ta đi.”
Ở một phương diện khác, Vương Phú Hào sau khi tách khỏi đám đông liền đưa tay ôm đầu.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Ta đã làm cái gì thế này? Đó vốn dĩ là lời nói trong lúc kích động mà thôi. Giờ mà đi cứu thì có mà xanh cỏ.”
Một trong hai thị vệ chợt nói: “Thế tử. Tuy không có ý trách cứ gì nhưng ngài làm như vậy chẳng khác gì tự đưa mình vào chỗ c·hết cả. Muốn làm đại sự phải xem mình có bản lãnh hay không mới được.”
“Ngươi đây là đang dạy dỗ thế tử cách hành sự sao?” Người còn lại trợn mắt nói.
“Không. Ta không có ý đó. Thế tử, xin người trị tội.” Nói rồi, thị vệ đột ngột quỳ xuống dập đầu.
“Ây. Được rồi. Đứng dậy đi.”
Vương Phú Hào phất tay như thể không để ý lắm: “Kỳ thực ngươi nói cũng không sai. Bản thân ta đi được tới đây cũng là nhờ các ngươi phò trợ. Giờ đây ta muốn đi cứu người cũng là đang đẩy các ngươi vào chỗ c·hết.”
“Xin Thế tử đừng nói như vậy. Nghĩa vụ của chúng thần chính là nghe theo lời người sai khiến. Cho dù người có bảo chúng ta t·ự s·át đi nữa cũng không thể không làm theo.”
“Đừng có nói như thể bị ép buộc như thế. Ta sẽ không ra mấy cái mệnh lệnh vô lý vậy đâu. Mà lại, sau khi hoàn hành khảo nghiệm, ta sẽ trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc chứ không phải là thế tử Diêm Quốc. Lúc ấy, các ngươi đã có thể sống cuộc sống của riêng mình rồi.”
Tâm tình của Vương Phú Hào dường như đã thoải mái hơn trước. Hắn lấy trong chỉ giới ra một đống linh thạch.
“Muốn cứu bọn họ từ đám linh thú thì nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Chỉ mong sao trước lúc đó bọn họ có thể cầm cự được.”
Nói rồi, Vương Phú Hào lập tức đem linh thạch ném xuống mặt đất.
“Thế tử. Ngài định bày trận ở đây sao?”
“Đúng thế.”
Vương Phú Hào gật đầu: “Bởi vì phạm vi của trận pháp ta sắp bố trí không được xa lắm nên chỉ có thể đến thật gần mới bày ra được. Các ngươi chịu khó đứng sang một bên thủ hộ giúp ta.”
“Vâng!”
“Vương huynh đệ. Chúng ta đến đây.”
Đang lúc Vương Phú Hào chuẩn bị bày trận thì phía xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh. Hắn ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện có rất nhiều người đang tới đây.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Vương Phú Hào ngơ ngác hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cứu người rồi.”
“Nhưng mà…”
“Vương huynh đệ chớ có hỏi nhiều. Đây là chúng ta sau khi thương lượng quyết định. Hoàng Dược Cốc có lẽ sẽ không chấp nhận loại đệ tử mà vừa gặp nguy hiểm đã bỏ chạy tám xứ đâu. Đây có lẽ cũng là một đề tài trong khảo hạch mà thôi. Ha ha.”
Vương Phú Hào trầm mặc không đáp. Kỳ thực hắn cũng đã nghĩ tới nguyên nhân này. Bất quá sau khi nhớ lại đống t·hi t·hể bị linh thú xé xác đến mức không trọn vẹn kia thì ý nghĩ ban đầu lập tức biến mất. Nếu như thật sự là khảo hạch thì sao lại có nhiều t·hi t·hể như vậy đâu.
Mà Vương Phú Hào đã nhận ra điểm này thì những người khác sao lại không biết được đâu. Bọn họ rõ ràng chỉ dùng lời ấy để khiến mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn mà thôi.
Những ánh mắt kia không hề chút dao động nào. Vương Phú Hào biết hắn chẳng còn lời nào để khuyên can.
Thế rồi, Vương Phú Hào hung hăng gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta cùng lên.”
Lần này Vương Phú Hào không có tiếp tục bày trận mà thu hồi tất cả linh thạch vào bên trong. Thay vào đó, hắn lấy ra một cái khiên nhỏ bằng bàn tay ra rồi khẽ niệm chú.
Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện sau đó như hóa thành bụi mưa rơi xuống trên thân thể tất cả mọi người.
“Cái này…”
Thân thể bọn họ khẽ run lên đồng thời còn cảm nhận được thể nội đang biến hóa. Nguyên bản nguyên lực đầy đủ bỗng nhiên xuất hiện khuyết thiếu. Bất quá, không phải vì bị hao hụt mà là không gian lưu trữ được mở rộng ra.
Vương Phú Hào lại biến đổi trận pháp. Bụi mưa lấp lánh đóm sáng bắt đầu thẩm thấu qua da thịt rồi hóa thành luồng nguyên lực thuần túy bù vào phần bị khuyết thiếu bên trong đan điền của mỗi người.
“Tu vi của ta… ít nhất đã tăng lên một trọng.” Có người thất thanh la lên đồng thời dùng ánh mắt kinh dị nhìn về tấm khiên của Vương Phú Hào.
“Đây chỉ là hiệu quả nhất thời mà thôi. Cứu người như c·ứu h·ỏa, chúng ta không còn thời gian để kinh ngạc đâu.” Vương Phú Hào đem tấm khiên đã ảm đạm thu hồi rồi nói.
“Keng!”
Tiếng binh khí v·a c·hạm cùng thú trảo vang lên rồi một bóng ảnh bay ngược ra phía sau hung hăng làm vỡ ngã thân cây to lớn. Tu giả khó khăn từ trong đ·ống đ·ổ n·át đứng dậy, khóe miệng còn vươn lại v·ết m·áu. Hắn nhìn con gấu to bằng tòa nhà ở trước mặt, trong lòng không giấu nổi sự hoảng sợ.
“Linh thú cấp bốn Tật Phong Hùng.”
Hắn luôn tự tin bản thân mình là mẫn công tu giả (tu giả tốc độ) nhưng đứng trước Tật Phong Hùng thì chẳng khác nào tên hề nhảy múa. Ai mà tin được con gấu với thể hình đồ sộ kia lại có thể di chuyển nhanh đến thế, cho dù bộ pháp cực nhanh nhưng không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của nó.
Và rồi, hắn đảo mắt nhìn sang những đồng bạn bên cạnh đang khó khăn chống đỡ từng đợt công kích nặng tựa Thái Sơn. Bọn họ đều có tu vi Đoán Cốt trung kỳ nhưng linh thú cấp bốn không phải chỉ có một con, đã vậy số lượng còn nhiều hơn.
Ầm!
Lại một người bị trúng thương, thân thể cứ như quả bóng bị đá bay lên bầu trời thành hình vòng cung rơi xuống. Đó là một nữ tử thanh tú có điều giờ đây gương mặt đã trắng bệch vì trúng thương.
“Nhã Băng!”
Giữa không trung, Chu Nhã Băng mở mắt, nguyên lực liều mạng huy động nhờ đó lộn một vòng tiếp đất. Bất quá, lúc ấy nàng đột ngột khuỵu chân xuống và thổ hắc huyết.
“Nhã Băng. Nàng trúng độc rồi.”
Tất cả mọi người nghe thế vội vàng dùng hết khí lực đẩy lui linh thú rồi nhanh chóng thủ hộ xung quanh nàng.
Nam tử đối phó với Tật Phong Hùng tên là Dương Cơ Hàn, cũng là một trong số thập cường đến hiện tại. Hắn cùng với Chu Nhã Băng và vài người khác có quen biết từ trước kết lại thành nhóm đến đây nhưng không may bị tập kích.
“Là tại ta. Nếu không phải quyết định đi con đường này thì đã không bị bao vây.” Dương Cơ Hàn tự trách.
Thế nhưng khi nghe được lời này, không ai lại có ý định chỉ trích cả. Chu Nhã Băng vận khí đồng thời điều chỉnh hô hấp ngăn cho độc tính xâm nhập rồi nói: “Khu rừng này đầy rẫy linh thú, cho dù đi hướng nào cũng sẽ bị tập kích mà thôi. Thay vì tự trách thì chúng ta nên nhanh chóng tìm ra phương pháp đối phó đi.”
Nói rồi, nàng nhìn về phía con mãng xà ở trước mặt. Hơi thở của nó tràn đầy âm khí xen lẫn một tia hắc quang nhàn nhạt.
“Cũng may Kim Cương Kê Quan Mãng có độc tính không phải chí mạng mà là t·ê l·iệt. Nếu như khống chế tốt ta vẫn có thể phát huy sáu bảy thành thực lực.” Chu Nhã Băng nói.
“Ta bị Tật Phong Hùng đả thương nội tạng bị chấn động mạnh, xương sườn gãy bốn cái. Bất quá, vẫn còn cầm cự được.”
“Ta không sao. Chỉ là vừa rồi tiêu hao nguyên lực quá nhiều nên tinh thần đang dần mơ hồ.”
“Vậy mà không sao cái đầu ngươi.”
“Sao lại chửi ta? Không phải nói vậy thì mọi người sẽ yên tâm hơn sao?”
“Chắc là yên tâm dữ chưa?”
“Ách!”
“C·hết thì c·hết? Bất quá cũng nên khiến bọn chúng mất ít da lông mới được. Trước mắt cứ tập trung vào một đầu linh thú g·iết gà dọa khỉ đi.”
“Không sai! Ta thấy con tiểu xà kia có vẻ được. Vừa hay lấy mật của nó ngâm rượu cũng không tệ.”
“Không tệ cái đầu ngươi. Nó là linh thú cấp bốn đấy.”
“Ở đây con nào mà chẳng ở cấp bốn chứ?”
Nhóm người Dương Cơ Hàn dù lâm vào hiểm cảnh nhưng vẫn không hề mất đi sự lạc quan. Bọn họ cười nói giống như không để tâm đến lũ linh thú đang dùng ánh mắt hung ác nhìn lại.
“Không khí thật không tệ chút nào. Đáng tiếc ta còn chưa tìm được ý trung nhân nữa.” Chu Nhã Băng nói. Chẳng hiểu vì sao, nghe được bọn họ trò chuyện, nàng lại cảm thấy khá hơn.
Đúng lúc ấy, một bàn tay đột ngột đưa ra bắt lấy vai của nàng.
“Vù!”
Thân thể Chu Nhã Băng bị lực mạnh ném bay đi ra khỏi khu vực bị bao vây.
“Cái gì?”
Chu Nhã Băng kinh hãi quay lại mới phát hiện Dương Cơ Hàn đang thu tay lại rồi mỉm cười nhìn nàng nói: “Vậy thì cố gắng mà thoát khỏi đây để tìm chứ.”
Những người khác chẳng ai bất ngờ trước hành động ấy cả.
Ít nhất thì vẫn có một người còn sống!
Nghĩ tới đây, tất cả liền liều mạng hét lên, nguyên lực còn sót lại không nhiều trào ra như vũ bão đem khí thế của bọn họ dâng lên đến đỉnh phong.
“Tới đây đi. Lũ linh thú c·hết tiệt.”
Ở trên không, Chu Nhã Băng nước mắt giàn giụa rơi xuống khu vực cách đó khá xa: “Không được. Sao có ta có thể tham sống s·ợ c·hết mà bỏ lại bọn họ như thế. Ta phải cứu…”
“Này cô nương. Muốn cứu người thì nên đứng dậy trước đã, ta sắp không thở được rồi đây này.”
0