0
“Này cô nương. Muốn cứu người thì nên đứng dậy trước đã, ta sắp không thở được rồi đây này.”
Giọng nói của Vương Phú Hào vang lên cùng những âm thanh “phụt phụt” của tiếng cười, ngay cả hai tên hộ vệ cũng đang cố gắng nín thinh đến đỏ cả mặt.
Lúc này đây, Chu Nhã Băng và Vương Phú Hào đang ở tư thế tương đối khiếm nhã. Nữ nhân thì ngồi ở trên còn nam nhân lại nằm ở dưới.
Nguyên bản hai tên hộ vệ thấy có người bay tới nhưng phát hiện không nguy hiểm nên để yên vậy. Ai mà biết vị thế tử mà bọn họ bảo vệ thật sự không phát giác ra được, cứ thế mà để người ta đè đầu vậy đâu.
Chu Nhã Băng kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tình cảnh xấu hổ ấy vội vàng nhảy lên, gương mặt đỏ bừng như gấc. Nàng cũng không phải loại người tùy tiện, bất quá nghĩ tới tư thế vừa rồi, trái tim không tự chủ mà đập lên liên hồi.
Nhưng mà, tình huống bây giờ không cho phép Chu Nhã Băng suy nghĩ quá nhiều. Nàng cúi đầu trước Vương Phú Hào rồi nói: “Thành thật xin thứ lỗi.”
Nói rồi, Chu Nhã Băng lập tức đạp bộ rời đi.
“Này…”
Vương Phú Hào đưa mắt nhìn Chu Nhã Băng, muốn gọi lại nhưng nàng không nghe. Bất đắc dĩ, hắn bèn quay đầu nhìn lại, đám người phía sau lưng ho khan né tránh ánh mắt.
“Ờm. Các vị, cứu người quan trọng hơn.”
“Phải. Phải.”
Cách đó không xa, Dương Cơ Hàn thi triển chấn cước, mượn địa hình xung quanh di chuyển thân thể một cách nhanh chóng. Binh khí của hắn là một đôi song kiếm mỏng nhẹ.
Ngay khi tiếp cận, nguyên lực trong cơ thể Dương Cơ Hàn chợt chuyển động cuồn cuộn như sóng thủy triều, binh khí theo đó tỏa ra hồng mang, từng đạo kiếm khí sắc bén tạo nên tiếng rít gào xuyên qua thân thể của Kim Cương Kê Quan Mãng.
Thế nhưng, chiêu thức của Dương Cơ Hàn dù mạnh nhưng đứng trước lớp da cứng như kim cương kia lại vô pháp làm nó bị thương mảy may, cùng lắm chỉ để lại vài vết xước mà thôi.
“Xì!”
Kim Cương Kê Quan Mãng phát ra âm thanh xì xì tựa như đang cười cợt Dương Cơ Hàn. Trong miệng nó, từng tia hàn khí đen sì bốc ra, thân thể nhoáng cái đã trường tới trước mặt Dương Cơ Hàn, cái đuôi mở rộng mạnh mẽ vung lên, những viên thạch cứng dựng ngược tựa như hàng chục gai chọn biến đuôi nó trở thành cái chùy gai.
“Cẩn thận!”
Phía sau Dương Cơ Hàn, một tu giả hét lớn rồi nhảy lên chắn ở trước mặt. Hắn đưa hai tay bắt chéo đồng thời cắn răng vận nguyên lực. Bên dưới y phục, lớp da rám nắng bỗng nhiên hóa thành đen sì, tựa như một viên hắc thạch mặt đất dưới chân lún xuống một khoảng sâu.
Ầm!
Chiếc duôi tựa như chùy gai hung hăng nện mạnh vào thân thể của hắn. Lực lượng khủng bố đến mức cả hắn và Dương Cơ Hàn đều bị đánh bay ra phía sau.
“Hầu Lực đại ca…”
Dương Cơ Hàn từ bên trong đống đổ nát đứng dậy vội vàng chạy tới chỗ Hầu Lực xem xét vết thương.
Hiện tại, đầu óc Hầu Lực đã trở nên mơ hồ không còn tỉnh táo, trên ngực còn có một vết đâm sâu đến một thốn (đốt ngón tay) cũng may là chưa tổn hại đến nội tạng. Hiển nhiên là vừa rồi dù phòng thủ từ đầu nhưng lực công kích của Kim Cương Kê Quan Mãng vẫn rất lớn, ngay cả luyện thể tu giả như Hầu Lực cũng chịu không nổi.
Ầm!
Ở gần đó, một trong những người đồng bạn của Dương Cơ Hàn cũng bị đả thương mất đi sức chống cự. Tất cả đều gần như bất tỉnh chỉ còn lại mỗi Dương Cơ Hàn chật vật kéo lê Hầu Lực lùi về phía sau.
“Thời khắc của ta đến rồi sao?”
Dương Cơ Hàn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Hắn còn làm được gì đâu ngoại trừ chịu đựng số phận tàn nhẫn. Không có hoài niệm quá khứ, bởi lẽ mọi thứ trong đầu hắn lúc này đều là trống rỗng. Nguyên lực cạn kiệt, trọng thương khiến cho đầu óc trở nên mơ hồ.
Cùng lúc đó, một con linh điểu giống như không hề bỏ lỡ thời cơ mà dang rộng hai cánh lao tới. Đôi vuốt chim mở rộng muốn gọn gàng gấp trọn con mồi vào bên trong.
Vèo!
Đúng lúc ấy, một tia kiếm khí từ bên ngoài phía không bay tới.
Dát!
Linh điểu vội vàng lui lại né tránh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ quay lại nhìn hướng phát ra kiếm khí. Cảm giác của nó giống như thức ăn dâng tới miệng nhưng lại bị lấy ra vậy.
Thế nhưng Chu Nhã Băng hoàn toàn không để ý tới. Cái nàng chú tâm chính là Dương Cơ Hàn cùng những người khác đang mất dần ý thức.
Nàng nhảy tới trước mặt, trường kiếm trong tay dồn nén nguyên lực mà phóng thích. Một đường cắt dài trên mặt đất kéo theo bụi bằm mù mịt nổi lên khiến lũ linh thú chợt lùi lại, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Chu Nhã Băng hít thở dồn dập. Một đòn vừa rồi nói thì mạnh nhưng thực chất đã tiêu hao phân nửa số nguyên lực còn lại của nàng.
Mà lại, đám linh thú dường như đã cảm nhận được Chu Nhã Băng trở nên suy yếu nên từng bước đi tới. Chúng dè chừng nàng có thể sẽ tung ra chiêu thức mạnh mẽ vừa rồi một lần nữa nhưng cũng không có ý định rút lui.
Trường kiếm trong tay Chu Nhã Băng khẽ run lên, ánh mắt của nàng cực kỳ tập trung.
“Một chút nữa, một chút nữa thôi. Chỉ cần chúng tiếp cận, ta sẽ xé xác ít nhất một con.” Trong lòng Chu Nhã Băng tự nhủ.
Bất quá, mọi chuyện lại không như Chu Nhã Băng tưởng tượng. Linh điểu bên ngoài lần nữa nhập vào không trung, nó vương cánh phóng thích phong cương đánh ra còn những linh thú khác lại đứng yên bất động.
“Keng!”
Chu Nhã Băng vung kiếm đánh chặn. Vốn dĩ nàng còn đang ngưng tụ nguyên lực nhưng không ngờ đám linh thú lại quá ranh mãnh giống như trải qua vô số trận đại chiến rồi vậy.
“Bùm!”
Cuối cùng, Chu Nhã Băng không chịu được nữa, trường kiếm bị phong áp đánh bật sang một bên.
Gào!
Chỉ chờ đợi có khoảnh khắc này, Tật Phong Hùng cùng hơn mười linh thú khác đồng loạt phi thân, vuốt trảo vương ra muốn xâu xé con mồi.
Nhưng ngay lúc này điều kỳ diệu lại chợt xảy ra. Xung quanh Chu Nhã Băng cùng những người khác bỗng dưng nổi lên hào quang chói lóa, một tấm quang thuẫn thức thì bao bọc hết thảy bọn họ vào bên trong, cho dù đám linh thú có ra tay thế nào cũng chỉ miễn cưỡng rung động một chút.
“Thật là… Báo cũng một vừa hai phải thôi chứ. Cứ cản trở ta hoài vậy.” Tiếng bực dọc của Vương Phú Hào vang lên ở cách đó vài chục trượng.
Chu Nhã Băng ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy dưới chân Vương Phú Hào đang có hào quang phóng thích, từng cái phù văn trận pháp liên tục xoay vòng, trong tay càng là kết ấn liên tục niệm chú ngữ.
Vương Phú Hào bực dọc cũng không phải không có nguyên nhân. Hắn đã tốn rất nhiều công sức để bố trí trận pháp nhưng vừa muốn phát động lại bị Chu Nhã Băng vô tình “ngồi lên”. Đây cũng là lí do vì sao vừa rồi hắn không thể né tránh.
Mặt khác, Vương Phú Hào đang muốn phát động công kích trận pháp thì cũng phải ngưng lại vì sợ tổn thương đến Chu Nhã Băng. Cuối cùng, hắn đành chờ đợi mà sử dụng trận pháp thủ hộ lên bọn họ.
“Cái vị, lên đi.”
Dẫn đầu là hai hộ vệ của Vương Phú Hào bay lên. Phía sau bọn họ đồng dạng là gần cả trăm tu giả. Đội hình khủng bố như vậy thì cho dù có là linh thú cấp bốn đi nữa nhìn thấy cũng khó tránh khỏi kinh hãi.
Mười con linh thú lập tức lùi lại, tiếng kêu đe dọa vang lên. Chúng phát hiện tình huống đã vượt quá khả năng kiểm soát liền quay đầu bỏ đi.
Thấy cảnh này, Chu Nhã Băng lập tức khuỵu xuống, toàn thân vô lực. Vừa rồi nàng đứng vững chẳng qua là muốn giữ lại chút khí thế cuối cùng mà thôi. Bây giờ linh thú đã đi, tâm thần cũng xem như thả lỏng vì vậy mới thoát lực.
Vương Phú Hào đi tới, vừa muốn lên tiếng mắng chửi nhưng phát hiện Chu Nhã Băng ngã xuống bèn đưa tay đỡ dậy. Có điều, nàng đã bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền nhưng trên mặt lại có nét cười ẩn hiện.
“Thật đúng là… Đợi ngươi tỉnh dậy rồi ta lại mắng sau.”
Vương Phú Hào tặc lưỡi đem Chu Nhã Băng ngồi ở một nơi gần đó. Chú ý vết thương trên người nàng, hắn tằng hắng một cái rồi tìm một nữ tu giả đến băng bó vết thương.
“Hóa ra mọi chuyện lại đơn giản như thế. Chỉ với số động là có thể đem bọn linh thú đẩy lùi.” Một vài tu giả thở phào nhẹ nhõm.
Một số khác tỉnh táo hơn lại lo lắng nói: “Chuyện này có chút không hợp thói thường. Đám linh thú này có linh trí cực cao, tuy khác giống loài nhưng lại như đồng loại phối hợp cực kỳ ăn ý. Chúng bỏ đi chẳng qua chỉ là đang bảo toàn chiến lực mà thôi. Nơi này vẫn chưa phải là trung tâm nên mọi người đừng có lơ là cảnh giác.”
Người lên tiếng chính là Nhạc Thừa Chí. Hắn cũng nằm trong những người rời khỏi đội nhóm của Hồ Lam Khanh nhưng vì không đồng tình với lựa chọn của Hồ Lam Khanh nên mới có mặt ở đây.