Nơi đầm lầy đầy rẫy độc vụ giờ khắc này như có long quyển phong ghé thăm. Lớp lớp sương vụ trắng xóa bị một tầng khí lưu chuyển ngày một dồn dập mang đi.
Phía trên bầu trời, đỏ, cam, lục, lam, chàm năm đạo thải quang hóa thành vòng xoáy, xung quanh còn có lôi điện hình thành. Ai nấy đều khó tránh khỏi kinh hãi, bởi lẽ loại dị tượng này đã rất lâu rồi chưa có xuất hiện.
“Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào lại có thể duy trì lâu tới như vậy?” Một vài trưởng lão bắt đầu động dung đứng dậy. Nếu không phải vòng tuyển chọn còn chưa kết thúc, bọn họ thật sự muốn phi thân bay tới xem thử mới được.
“Nghe đồn năm xưa, sơ đại Cốc Chủ (cốc chủ đầu tiên) của Hoàng Dược Cốc chính là duy trì được một canh giờ trong khi tu luyện bên trên Ngũ Thải Liên Đài nhờ đó làm Hoàng Dược Cốc đạt tới thời đại đỉnh phong.”
“Không sai. Không biết là ai duy trì được hơn phân nữa canh giờ, nhưng bao nhiêu đó đã xứng tầm yêu nghiệt.”
“Mặc kệ thế nào, người này nhất định phải vào Hoàng Dược Cốc đồng thời trở thành đệ tử bồi dưỡng trọng điểm mới được. Nếu các ngươi không chịu vậy thì ta sẽ dùng lệnh bài trưởng lão phá lệ thu hắn làm đệ tử.”
“Phi. Phi. Nói nghe hay lắm. Làm như mình ngươi có đặc quyền ấy vậy.”
Liên tục là những tiếng tranh luận cùng trầm trộ liên quan tới dị tượng. Chúng trưởng lão không ai nhường ai thi nhau giành giật đệ tử mặc dù chưa biết mặt mũi người ta thế nào.
Ở một nơi khác, Trác Phàm ngưng tụ bạch quang tại đôi tròng mắt. Bằng vào thần nhãn của mình, một chút trận pháp che khuất tầm nhìn kia chẳng là gì với hắn cả.
“Tiểu tử này chẳng lẽ là con của trời (thiên tử) hay sao mà cơ duyên lớp lớp như thế. Mới qua có hơn hai tháng mà tạp chất trong cơ thể đã được thanh lọc một lần nữa. Đã vậy bây giờ còn có Ngũ Thải Liên Đài trợ giúp tu luyện. Thật là ghen tỵ mà.” Trác Phàm dù nói là thế nhưng trong lòng cảm thấy kiêu ngạo vì dù sao Mạc Thiên Sinh cũng là đệ tử của mình.
Bất quá, nếu những lời này mà bị Đại Lực Kỳ Lân ngủ say bên trong thần thức hải nghe thấy thì chắc chắn sẽ vừa phun nước miếng vừa chửi ầm lên.
“Làm ơn đi có được không. Ngũ Thải Liên Đài, Linh Tuyền có thể so với vương hỏa của thánh thú sao? Có thể so với huyết dịch thượng cổ sao? Càng đừng nói nhục thân tứ chi là một phần của thánh thú, bản thân ngươi còn nắm giữ hai loại công pháp thiên giai nữa.”
Trác Phàm bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng mà im bặt. Hắn có thể tưởng tượng được Đại Lực Kỳ Lân nhất định sẽ nói như vậy.
Phía bên này, Mạc Thiên Sinh ngửa miệng gào thét. Nương theo ngũ thải quang mang nhấc lên, thân thể căng phồng của hắn vẫn chưa có dấu hiệu xẹp lại, chỉ thấy đan điền không ngừng bị trùng kích, từng vết nứt vỡ xuất hiện để cho hắn đau đớn đến tận xương tủy.
Mà mỗi lần tưởng chừng đan điền sắp hóa thành vô số mảnh vỡ thì ngũ thải quang cứ như nước Cam Lộ rót vào bên trong khiến những vết nứt từ từ khôi phục hình dạng. À không, còn hơn thế nữa, đan điền của hắn đang ngày một nới rộng ra.
Mới ban đầu, Mạc Thiên Sinh còn đang lo lắng nhưng khi nhận ra tình huống thì lại lập tức có quyết đoán. Hắn không chút do dự thi triển Hoàng Long Chân Khí, một bên hấp thụ tẩm bổ đan điền, một bên đem linh khí tu luyện công pháp.
Nhưng mà, lực lượng của Ngũ Thải Liên Đài quá nhiều, dù cho đã vận dụng hết thảy thủ đoạn nhưng lại không cách nào tiêu hóa kịp. Cũng giống như bản thân ăn no quá mức mà không ngừng được, nếu tiếp tục sẽ nổ tung mà c·hết cũng không biết chừng.
Tiểu Giao Long đứng ở bên ngoài lo lắng. Nó quên mất Mạc Thiên Sinh dù sao cũng chỉ là nhân loại làm sao sở hữu nhục thể giống như bản thân nó đâu. Khó khăn lắm mới tìm được một tên hợp cạ đi hái linh thảo vậy mà mắt nhìn đối phương sắp bạo thể mà c·hết khiến nó khó lòng chấp nhận.
Nghĩ tới đây, Tiểu Giao Long lập tức đứng dậy, đem hạt sen ném vào trong liên đài. Cùng lúc ấy, thân thể thoáng cái đã đến bên cạnh Mạc Thiên Sinh. Nó muốn hấp thụ bớt linh khí cũng như giảm áp lực lên thân thể của Mạc Thiên Sinh.
Vậy nhưng dị tượng lại lần nữa xuất hiện. Chỉ thấy xung quanh Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên vặn vẹo, trên trán càng là nổi lên phù văn bạch sắc. Mà khi Tiểu Giao Long đến gần, luồng bạch sắc kia như hóa thành vô số sợi ti thoắt cái đã tóm chặt thân thể của nó.
“Xì!”
Tiểu Giao Long kinh hãi giãy giụa nhưng chợt phát hiện ra bản thân không cách nào thoát khỏi khống chế. Nó trừng lớn đôi mắt tương tự như Mạc Thiên Sinh, gương mặt không cách nào che giấu sự tuyệt vọng. Nó không biết điều này có ý nghĩa gì nhưng phàm là bất kỳ ai hay linh thú khai linh trí nào rơi vào tình huống ấy cũng sẽ xuất hiện biểu cảm như vậy.
Ước chừng mười tức sau, đôi tròng mắt của Tiểu Giao Long dần dần nhạt đi, tinh quang bên trong biến mất, thứ còn lại chính là một màu đen ảm đạm như màn đêm.
Tiểu Giao Long rơi vào mê hoặc. Trong đầu nó hiện ra hình ảnh của một thiếu niên bị nhóm người khác đ·ánh đ·ập phải chui vào một góc mà thút thít. Nó nhìn thấy thiếu niên kia cắn răng tới bật máu nhìn một thiếu nữ đồng trang lứa thẳng miệng mắng hai chữ phế vật. Và rồi, nó lại thấy thiếu niên trải qua vô vàng gian truân để trở thành Mạc Thiên Sinh của ngày hôm nay.
“Rống…!”
Tiểu Giao Long đột nhiên bật người dậy, tiếng hống vang đ·ộng đ·ất trời. Đó không phải âm thanh của Giao Long mà là Chân Long. Trong mắt nó tỏa ra tử quang rực rỡ hóa thành cột sáng hòa cùng ngũ thải quang.
Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh cũng tương tự là như vậy. Tinh Thần Lực nhờ vào Ngũ Thải Liên mà khôi phục trạng thái đỉnh phong thậm chí liên tiếp đột phá tới trình độ Thiên Huyền cửu trọng và chưa có dấu hiệu ngừng lại.
“Đoàng!”
Hoàng Long Chân Khí – Đệ Tứ Trọng.
Hoàng quang xông thẳng lên cửu thiên đem không trung biến sắc. Cả bầu trời vốn dĩ có ngũ thải quang, lại có tử quang hội tụ lập tức bị hoàng quang chiếm chỗ trở thành chủ đạo. Bạch vụ bị chân khí của Mạc Thiên Sinh nhuộm thành màu vàng rực rỡ như bình minh ló dạng rồi dần dần nuốt chửng những màu còn lại.
“Đoàng!”
Đoán Cốt đệ tứ trọng, đột phá thành công.
Tốc độ này có chút nhanh nhưng Mạc Thiên Sinh không thể làm gì khác. Bởi lẽ, nếu như tiếp tục áp chế, đan điền của hắn sẽ không cách nào tiếp tục thừa nhận lực lượng của Ngũ Thải Liên Đài và hạt sen kia.
Cho đến hai canh giờ sau, khi mà đoàn ánh sáng bảy màu kia dần trở nên ảm đạo thì cũng là lúc đầm lầy trở nên trong trẻo. Phát hiện kẻ trước mặt làm cho những thí sinh dần dần thay đổi biểu cảm. Nguyên bản một ít tên có thủ đoạn nhân cơ hội bên trong độc vụ mù mịt ra tay với những kẻ mạnh hơn thì bây giờ chủ khách đã hoàn toàn lẫn lộn.
Một màn này đem tới đại chiến càng thêm đặc sắc mà trận pháp quan sát lại một lần nữa phát huy tác dụng của nó. Tuy nhiên, chỉ duy nhất nơi mà Mạc Thiên Sinh ngồi lại không cách nào dò xét tới.
Lúc này, tâm trí của Mạc Thiên Sinh đã trở nên mơ hồ. Dù đột phá nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa thể khôi phục. Hắn và Tiểu Giao Long đều là như thế. Não hải của cả hai đang phải xử lý một đống thông tin xoẹt qua trong đầu.
Nhưng cũng vì như thế mà Mạc Thiên Sinh đang đứng trước khả năng bị loại. Chỉ thấy phía xa xa có vài ba tên tu giả tìm đến, mục tiêu của bọn chúng hiển nhiên chính là ngọc bài chứa điểm tích lũy của hắn.
Bọn chúng từ từ bước tới, ánh mắt chú ý nhất cử nhất động của Mạc Thiên Sinh. Tưởng chừng hắn chỉ cần hơi lật người là tất cả sẽ đồng loạt động thủ.
Ngay khi tới gần phạm vi chục trượng, một trong số đó khẽ đánh ra chưởng khí.
Bụp!
Chưởng khí nhẹ nhàng bay thẳng tới trước ngực của Mạc Thiên Sinh nhưng hắn không hề động đậy. Cũng may lực lượng không lớn nên chưa hề b·ị t·hương.
Mà thấy vậy, ánh mắt của mấy tên kia lập tức sáng lên. Chúng nhanh chân đi tới muốn cầm lấy ngọc bài của Mạc Thiên Sinh mà chia chác.
“Ha ha. Có tới hơn tám trăm điểm.” Một trong số đó cười lớn, vừa muốn đem ngọc bài lấy điểm thì chợt nhận ra món đồ vừa lấy từ trong người Mạc Thiên Sinh đã biến mất lúc nào chẳng hay.
“Là ai?” Chúng kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy cách đó không xa, bên dưới đầm lầy đen sì dần dần nổi lên một cái bóng. Tần Đồng Long xuất hiện, trên tay còn cầm ngọc bài của Mạc Thiên Sinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba gã trước mặt.
“Muốn loại bỏ hắn, các ngươi không có khả năng.”
0