Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 259: Vô Đề

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 259: Vô Đề


Ầm!

“Tiểu tử, đừng oán độc Mạc Thiên Sinh làm gì. Hắn là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.”

Tiểu Dạ nằm phục xuống như thể chờ đợi, gương mặt đầy vẻ trông chờ. Nó cảm thấy mang thứ này tựa hồ đẹp và cơ động hơn vác đống đá kia trên lưng.

“Đây cũng là một loại Huyền Trọng Giáp. Khi mang nó ngươi có thể tự ý điều chỉnh độ nặng nhẹ theo suy nghĩ của mình. Ta tin rằng với linh trí của mình, ngươi có thể làm được điều đó. Mặc khác nó cũng giống ngươi điều tiết cơ thể tốt hơn.”

Ngũ trưởng lão nhíu mày nhìn sang xung quanh. Quang thải màu đỏ đã vơi bớt không còn bao nhiêu chẳng qua chúng lại đang liên tục được sản sinh. Bên trong trận pháp màu đỏ, một con xích long mệt mỏi nằm ì ạch như nghỉ ngơi dưỡng sức, phía trên rất nhiều quang thải hội tụ trên người nó.

“Xin trưởng lão khai sáng cho.”

“Cái đó sau này để tiểu tử kia làm vậy.”

Còn một điều Trác Phàm không có nói với Tiểu Dạ chính là Huyền Trọng Giáp mà hắn luyện chế đã đạt tới thượng phẩm của cấp năm sánh ngang với cây thương của Mạc Thiên Sinh. Bất quá thời gian luyện chế gấp rút, vẫn còn một số chức năng chưa được khai mở còn cần phải luyện lại lần thứ hai.

Câu nói ấy lần nữa văng vẳng bên tai khiến Tiểu Dạ cúi đầu nằm phục xuống rồi chìm vào giấc ngủ.

Gào!

Trác Phàm thu tay nói tiếp: “Ta không biết vì điều gì nhưng có vẻ sau khi ký khế ước cùng Mạc Thiên Sinh ngươi đã khai linh trí, chỉ là không nói được mà thôi.”

“Thì ra là thế sao.” Mạc Thiên Sinh kích động nói.

“Không có. Tiểu tử ngươi ngược lại là may mắn.”

“Là điều gì khác thường?”

“Khác thường? Hình như là có.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Gào!”

Cách đó rất xa, Trác Phàm đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Gào!”

Chương 259: Vô Đề

Vừa rồi Mạc Thiên Sinh quả thật có chút chịu đựng không nổi long tức. Nhưng lúc nguy cấp hào quang từ Ngũ Thải Liên Hoa phát ra khiến cho long tức trở nên hiền hoà hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Gào!”

“Tham kiến Ngũ trưởng lão. Mới đó đã hết ba ngày rồi sao?”

Tiểu Dạ hất đầu về phía cách đó không xa. Nơi ấy có hàng chục khối đá lớn nhỏ hình thù không giống nhau được gom lại thành một đống lớn.

“Mỗi khi có nguy hiểm, ngươi cứ việc trốn trong không gian hồn sủng đừng ra ngoài cản trở đệ tử của ta.”

“Cho nên, ta hỏi ngươi, trong thời gian qua ngươi cảm thấy mình có còn tác dụng gì đối với Mạc Thiên Sinh nữa hay không?”

Nói rồi, Trác Phàm quay người rời đi.

Ở một phương diện khác, Trác Phàm tung ra một cước đá văng con thú trước mặt như sút một quả bóng.

“Được rồi. Không có chuyện gì ngươi cứ ở lại đây tiếp đi. Hiện tại chỉ mới sáu canh giờ, đợi đủ thời gian ta tự khắc sẽ đem ngươi đi ra.”

Đêm hôm đó, Tiểu Dạ một mình leo lên đỉnh núi ngóng nhìn ra phía xa. Mặt trăng trên cao rất tròn, ánh sáng nhu hoà chiếu xuống khiến bộ lông của nó phát ra màu sắc sáng đen trộn lẫn bắt mắt.

“Hào quang ngũ sắc sao?”

“Đối với Thiên Sinh, ngươi bây giờ chỉ là một cái gân gà. Bỏ không được mà mang theo lại càng chẳng có tác dụng. Còn nếu ngươi cảm thấy bản thân chịu khổ quá nhiều thì dừng lại ở đây đi. Mỗi khi có nguy hiểm, ngươi cứ việc trốn trong không gian hồn sủng đừng ra ngoài cản trở đệ tử của ta.”

“Ngươi muốn giống Mạc Thiên Sinh mang nó trên người sao?”

Tiểu Dạ cũng biết bản thân tu vi hạn chế. Hiện tại nó chỉ mới cấp bốn, muốn đối đầu với Mạnh Tiểu khi ấy đã đạt tới Thiên Huyền thì không khác nào lấy trứng chọi đá cả.

Lông của Tiểu Dạ rất dày và bồng bền như một đám mây. Nó vốn cho rằng bản thân mình rất đẹp nhưng khi nghe thấy những lời của Trác Phàm ban sáng thì lại trở nên căm ghét chúng.

Một khắc ấy, Huyền Trong Giáp đột nhiên biến đổi. Ở trên bề mặt tự động mở ra một lổ lớn vừa đủ bao phủ Tiểu Dạ bên trong sau đó ôm chặt từ trên xuống dưới kĩ lưỡng.

Thông thường Tiểu Dạ không hay suy nghĩ về điều ấy, nhưng chẳng biết vì sao dạo gần đây có vẻ đã trở nên trầm tính. Nó cảm thấy bản thân dường như đã bị chủ nhân của mình bỏ xa rồi.

Tiểu Dạ thích thú nhìn xuống, chỉ thấy khắp người đều là khôi giáp. Nó hơi điều động ý nghĩ dựa theo những gì Trác Phàm nói thì…

“Vâng. Đúng là như thế. Đệ tử may mắn có được.”

Tiểu Dạ đau khổ đứng dậy nhìn Trác Phàm với ánh mắt tràn đầy oán độc. Mà không, so với oán độc Trác Phàm nó lại càng oán độc Mạc Thiên Sinh hơn.

“Đừng có cố quá. Ngay cả khi ngươi là linh thú cấp sáu cũng chưa chắc chịu nổi trọng lượng tối đa của nó đâu. Trước mắt cứ làm quen với Huyền Trọng Giáp đi đã.”

“Sao thế?”

Tiểu Dạ dừng lại trong chốc lát và nhớ lại. Đúng như Trác Phàm nói, mỗi khi có nguy hiểm Mạc Thiên Sinh đều để nó mang người chạy trốn. Đáng lí ra linh thú mới là nhân tố cần liều mạng để chủ nhân thoát mới đúng.

Như một bông hoa trong lồng kính!

Khác với hình thù thông thường, bộ giáp này đặc biệt lớn, hình thù cũng có vẻ kì lạ. Nhưng nếu đem nó ướm lên người Tiểu Dạ thì lại khác.

Nói đến đây, Mạc Thiên Sinh gãi gãi đầu: “Ngũ trưởng lão, không phải ta đã gây hoạ gì rồi chứ?”

Ngũ trưởng lão gật gù: “Ngũ Thải Liên Hoa là tinh hoa của trời đất cũng là thứ thuần khiết được ngưng tụ hàng chục năm mới kết quả. Ngươi may mắn có được nó, nên mỗi khi gặp nguy hiểm đều sẽ được hào quang năm sắc bảo hộ, chỉ cần không phải tu giả Hoá Hư cảnh thì nhất định một kích không đánh c·h·ế·t ngươi. Ngoài ra, ánh sáng của nó còn có khả năng thanh lọc cực mạnh. Long Tức có lẽ chạm phải nó nên mới bị tịnh hoá trở nên mơ hồ như vậy.”

Đợi sau khi Ngũ trưởng lão rời đi, Mạc Thiên Sinh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn cũng biết bản thân gây ra oanh động lớn thế nào.

“Không cần thiết.”

Ngũ trưởng lão không để ý mà hỏi lại: “Nãy giờ ngươi có cảm nhận được điều gì khác thường không?”

“Ngươi hẳn là đã hấp thụ Ngũ Thải Liên Hoa.”

“Gào!”

“Ta chịu khổ nên ngươi không nên ăn rồi ngủ như vậy.” Tiểu Dạ nhớ như in câu nói ấy và giờ đây nó đang đối mặt với nhân gian tàn khốc.

Tiểu Dạ gật gù. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạc Thiên Sinh tỉnh lại gương mặt mơ hồ hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó nhớ Mạc Thiên Sinh lúc ban đầu khi còn ở Hoàng Liên Sơn cũng như vậy. Một thiếu niên bốc đồng trắng và gầy không có lấy một vết thương muỗi đốt.

Tiểu Dạ gào lên thảm thiết. Vừa rồi nó thử khống chế Huyền Trọng Giáp đến cực hạn thì phát hiện bản thân không cách nào chịu nổi.

Tiểu Dạ dường như đã ngồi ở đó từ rất sớm. Vừa thấy hắn nó liền kêu lên một tiếng.

Mạc Thiên Sinh không biết phương pháp, có điều hiện tại hắn đã có chút đầu mối. Đem Hoàng Long Chân Khí luyện đến cực hạn chịu đựng của cơ thể để Ngũ Thải Quang làm nốt việc còn lại là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Xem ra không chỉ tu luyện Hoàng Long Chân Khí mà cũng nên luyện hoá Ngũ Thải Liên Hoa triệt để. Ngũ Thải Quang nhất định phải được phóng thích tự do.”

Rõ ràng lúc rời đi, Mạc Thiên Sinh có thể đem nó bỏ vào trong không gian hồn sủng. Nhưng không, hắn đem nó phóng thích để nó cùng Trác Phàm luyện tập mới chịu.

Tiểu Dạ biết đây là minh chứng cho quá trình Mạc Thiên Sinh mạnh lên. Còn nó thì đang bị đình trệ.

“Lúc ta đang tu luyện bên trong này, đầu long tức kia bỗng dưng điên cuồng phá bích chướng trận pháp xông tới. Lúc ấy cứ ngỡ c·h·ế·t đến nơi nào ngờ trong cơ thể ta đột nhiên bay ra hào quang ngũ sắc khiến cho nó sợ hãi rồi lâm vào tình trạng ngủ say.”

“Gào!”

Nhưng bây giờ nhìn lại xem, khắp người Mạc Thiên Sinh đâu đâu cũng là vết sẹo, chỉ là chúng đã được che đậy bên dưới lớp y phục mà thôi.

Trác Phàm lập tức kết ấn. Huyền Trọng Giáp lập tức phát ra quang mang. Nó bay lên rồi từ từ đặt trên lưng của Tiểu Dạ.

“Vâng. Đệ tử đã hiểu.”

Sáng hôm sau, Trác Phàm bước ra từ bên trong động phủ.

Nói rồi, Trác Phàm lập tức phất tay. Từ bên trong túi càn khôn bay ra một bộ giáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 259: Vô Đề