0
“Chỉ có trung phẩm thôi sao?” Gương mặt Mạc Thiên Sinh lộ vẻ thất vọng.
Thế nhưng nghe thấy lời này, Ngũ trưởng lão lập tức nghiêm mặt chất vấn: “Giọng điệu của ngươi như vậy là sao hả? Phải biết một tu giả bình thường muốn luyện đan ngoại trừ nắm vững kiến thức đan dược ra còn phải mất ít nhất nửa năm mới luyện đan thành công một lần.”
“Nói vậy chẳng phải ta là thiên tài sao? Dù sao ta đã luyện thành chỉ sau một tháng.” Mạc Thiên Sinh ngơ ngác đưa tay chỉ vào bản thân nói.
“Có cái rắm.”
Ngũ trưởng lão trừng mắt: “Đó là ta nói một tu giả Trúc Cơ mà thôi. Phải biết luyện đan yêu cầu ba thứ chính là phẩm chất đan dược, thủ pháp và cuối cùng là tu vi. Ngươi dùng tu vi Đoán Cốt cưỡng ép luyện chế đan dược hạ phẩm mà phải mất tới một tháng, điều này chứng tỏ thiên phú quá đỗi bình thường, đừng có mà tự mãn.”
Nói thì nói thế nhưng thực chất Ngũ trưởng lão đan âm thầm kinh hãi. Trên thực tế mà nói, cho dù một cao thủ Thiên Huyền thậm chí là Thần Chiếu đi nữa muốn cưỡng chế luyện đan thì trong một tháng cũng khó lòng làm được như Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh co rụt đầu cười hắc hắc không dám phản bác chút nào.
“Được rồi. Mau dùng nó chữa độc đi.” Sau khi thẩm định phẩm chất đan dược, Ngũ trưởng lão ném qua cho Mạc Thiên Sinh.
Không chút do dự, Mạc Thiên Sinh đem đan dược nuốt xuống. Một dòng khí lạnh nhanh chóng tràn ra khắp thân thể khiến cái nóng như thiêu như đốt của Hoả Tức Đan dịu xuống.
Hắn vội vàng ngồi xuống bắt đầu nạp thổ.
Ngũ trưởng lão khẽ gật đầu rồi rời khỏi tầng thứ tư.
Bước ra ngoài, một tiếng “đoàng” lập tức vang lên. Thông qua gương đồng Ngũ trưởng tròng mắt co rụt lại.
Giờ khắc này, toàn thân Mạc Thiên Sinh bốc lên hoàng quang rạng rỡ, khí tức nhất thời tăng lên không ít, cơ thể hư nhược nhanh chóng thay bằng sự hồng nhuận vốn có.
“Hắn vậy mà đột phá? Đoán Cốt Lục Trọng?”
“Đoàng!”
Lại một tiếng động thanh thuý vang lên, hoàng quang trên người bốc lên càng thêm chói mắt. Khoảnh khắc đó, Mạc Thiên Sinh cảm nhận được kinh mạch trở nên rộng hơn, đan điền càng có hư ảnh của một con xích long đan cuộn tròn.
“Hoàng Long Chân Khí đệ lục trọng!”
Liên tục là những niềm vui bất ngờ khiến cho Mạc Thiên Sinh vô cùng hưng phấn. Hắn cảm nhận được bản thân sau khi dùng thuốc giải độc đã mạnh lên một cách khác thường.
Phía bên ngoài, Ngũ trưởng lão bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt: “Thì ra là thế. Dùng độc tố gia tăng tốc độ tiêu hao nguyên lực sau đó hấp thu để áp chế rồi tiêu hao bằng cách luyện đan. Liên tục trong một tháng làm cơ thể trở nên cứng cáp, đan điền và thức hải nở rộng. Cho đến khi phục dụng thuốc giải, toàn bộ cơ thể được thanh lọc nên khả năng hấp thu càng kinh người, mượn lực lượng đó tiến hành trùng kích cảnh giới.”
Thậm chí, Ngũ trưởng lão bỗng nhiên có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Nhưng rồi ông ta lập tức lắc đầu.
“Không được. Phương pháp này chỉ có người như Mạc Thiên Sinh mới làm được, không thể áp dụng rộng rãi, khả năng bị đào thải quá lớn.”
Suy nghĩ của Ngũ trưởng lão không hề sai. Sở dĩ Mạc Thiên Sinh thành công vì hắn có đủ quyết tâm và cũng tự nguyên làm. Hắn đã trải rất nhiều việc, chịu đựng những phương pháp luyện tập khắc nghiệt nên mới dám dùng cách tàn nhẫn này để tu luyện.
Không thể phủ nhận rằng việc này có hiệu quả nhưng tỉ lệ thành công rất thấp.
Một lúc sau, Mạc Thiên Sinh từ trong Long Hồn Luyện Khí Tháp đi ra. Hắn cung kính cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Ngũ trưởng lão đã chiếu cố thời gian qua.”
“Ngươi trở về sao?”
“Vâng.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu. Mục tiêu mà Trác Phàm giao cho hắn đã có bước đầu thuận lợi. Dù sao giải độc rồi cũng phải báo cho sư phụ của mình một tiếng chứ.
“Ầm! Ầm!”
Kết giới trận pháp từ từ mở ra làm hai, Mạc Thiên Sinh bước vào. Vừa mới đột phá xen lẫn hưng phấn khiến hắn không hề áp chế khí tức của mình.
Trác Phàm từ trong đi ra, nhìn thấy Mạc Thiên Sinh liền lẩm bẩm: “Nhanh hơn ta nghĩ.”
Khoé miệng hơi cong lên, hắn đi tới trước mặt Mạc Thiên Sinh.
“Sư phụ.”
“Quá chậm.”
“Đệ tử biết.”
“Hả?”
Trác Phàm kinh ngạc, vừa định hù doạ một chút thì Mạc Thiên Sinh cúi đầu nói: “Đệ tử biết bản thân mình luyện đan còn quá chậm. Chỉ có một viên đan dược cấp ba trung phẩm mà tới một tháng hơn mới xong.”
“À. Cấp ba trung phẩm à. Đúng là có chút chậm…” Trác Phàm giả vờ gật đầu che giấu sự kinh ngạc. Hắn cho rằng khi luyện thành thì cùng lắm hạ phẩm là tốt lắm rồi, ai ngờ đạt tới trung phẩm.
“Vậy nên xin sư phụ hãy cho đệ tử luyện loại khác thách thức hơn.”
Trước vẻ mặt thành tâm của Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm thật sự hết chỗ nói. Hắn còn định để đệ tử của mình nghỉ ngơi hai ba ngày cơ đấy.
“Nếu ngươi đã muốn như vậy thì.”
Trác Phàm lại lấy ra một dược bình khác: “Đan dược cấp bốn, Hư Khí Đan.”
“Hư Khí Đan?”
“Không sai. Sau khi dùng Hư Khí Đan, cơ thể sẽ liên tục thoát lực. Mỗi khi vận nguyên lực đều sẽ hao tổn gấp đôi bình thường nên thực lực sẽ giảm xuống một nửa, cho dù là tu giả Thiên Huyền cũng không ngoại lệ.”
“Sư phụ. Nếu vậy thì làm sao ta có thể dùng nó rồi vừa luyện giải dược được. Phải biết để luyện một viên thuốc giải Hoả Tức Đan ta đã tiêu hao gần như bảy phần nguyên lực rồi.”
“Vấn đề chính là ở đó.”
Trác Phàm thản nhiên nói: “Một luyện đan sư tu vi Đoán Cốt muốn luyện một viên đan dược cấp ba cùng lắm chỉ tiêu hao một đến hai thành nguyên lực mà thôi nhưng ngươi thì lại tốn đến bảy phần. Vậy thì nguyên nhân là do đâu?”
“Là khả năng khống hoả?”
Trác Phàm búng tay trước câu trả lời của Mạc Thiên Sinh: “Chưa đủ. Ngoài khả năng khống hoả còn có thủ pháp luyên đan. Bất quá ta sẽ truyền thụ thủ pháp luyện đan cho ngươi sau. Lúc này chỉ nên tập trung vào khống hoả.”
“Như ngươi đã biết, muốn khổng hoả tốt thì phải có tinh thần lực cường đại. Ngươi tu luyện Tử Cực Ma Đồng và hấp thụ cả Địa Mạch Ngưng Thần Nhủ nên càng không cần bàn cãi về độ hùng hậu thế mà luyện đan tốn tới bảy phần nguyên lực.”
Mạc Thiên Sinh cúi đầu như một đứa trẻ làm sai bị khiển trách.
Trác Phàm nói tiếp: “Cho nên ta đưa Hư Khí Đan này cho ngươi dùng. Mặc dù là độc đan cấp bốn nhưng giải dược chỉ cần cấp ba mà thôi. Cái ngươi cần làm chính là cải thiện thủ pháp khống hoả bằng cách tu luyện tinh thần lực. Bất quá, ta cũng không ép phải dùng nó ngay bây giờ. Khi nào cảm thấy bản thân sẵn sàng thì hãy…”
“Đệ tử sẵn sàng rồi.”
Mạc Thiên Sinh nhận lấy đan dược lập tức nuốt vào, gương mặt lộ rõ vẻ quyết tâm. Khi đan dược tuột xuống cổ họng, hắn không cảm nhận được bất cứ thay đổi gì nên không khỏi kinh ngạc nhìn lại thân thể.
“Đừng có bất ngờ như vậy. Hư Khí Đan đã có tác dụng rồi đấy, chẳng qua là quá nhỏ nên ngươi không phát hiện mà thôi. Giờ thì ngươi tiếp tục đi.”
Trác Phàm nói xong liền đi vào động phủ. Lần này hắn không có nói ra thành phần luyện chế Hư Khí Đan mà để Mạc Thiên Sinh tự mình tìm hiểu. Dù sao ở Long Hồn Luyện Khí Tháp có Ngũ trưởng lão chỉ điểm, không biết cái gì liền có thể nhờ ông ta giải đáp.
Giờ khắc này, Ngũ trưởng lão đang thông qua Quan Ảnh Trận quan sát động phủ của Mạc Thiên Sinh. Tất nhiên ông ta không thể biết được tình hình chính xác vì trận pháp thủ hộ đã bị Trác Phàm động tay chân. Những gì ông ta nhìn thấy chỉ là Mạc Thiên Sinh uống một viên Hư Khí Đan mà thôi.
“Cái tên tiểu tử này đúng là điên rồi mà.”
Ngũ Trưởng Lão nắm chặt tay rồi lại thả lỏng: “Nhưng mà không sao. Hư Khí Đan không nguy hiểm đến tính mạng. Bổ Khí Đan thì lão phu có rất nhiều.”
Sau khi Trác Phàm rời khỏi, Mạc Thiên Sinh liếc nhìn sắc trời: “Vẫn còn sớm chi bằng đến Tàng Bảo Các một chuyến thuận tiện đổi một dược đỉnh tốt hơn.”
Hiện tại mấy dược đỉnh của Mạc Thiên Sinh đều đã hỏng hết chỉ còn hai cái tuy nhiên vết nứt bên trên xuất hiện cũng ngày một rõ rệt. Hắn cảm giác được có vẻ như chỉ cần tạc lô hai ba lần thì sẽ hỏng cả.
Đang lúc muốn ra ngoài thì bỗng nhiên một luồng lưu quang bay tới, Mạc Thiên Sinh theo bản năng chụp lấy chiếc ngọc giản. Tinh thần lực dung nhập vào, ngay lập tức trong đầu của hắn vang lên âm thanh của Lạc Thiến Thiến.
“Thiên Sinh, có đệ tử của thượng tông đến đây chỉ đích danh muốn gặp ngươi. Ta đến Long Hồn Luyện Khí Tháp thì Ngũ trưởng lão nói ngươi đã về động phủ rồi. Đọc được thì nhớ đến ngay.”
“Thượng tông sao? Nhưng sao lại chỉ đích danh ta?”
Mạc Thiên Sinh biết tông môn đứng trên và đủ để Hoàng Dược Cốc xưng hai chữ “Thượng Tông” chỉ có hai thế lực mà thôi. Hợp Hoan Tông trước giờ chỉ quan tâm nữ tử nên hắn lập tức nghĩ đến Thiên Khôi Tông.
“Đi thử xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
============
Đề cử, đánh giá 5* nàooooo!