0
Ý nghĩa vừa mới nảy lên trong đầu thì biểu cảm trên gương mặt của Mạc Thiên Sinh lập tức thay đổi. Đặc biệt là đôi bắt biết nói toả ra một luồng lãnh khí nồng đậm.
Nhưng nó không phải sát ý mà là chỉ lạnh lùng như mặt băng. Mạc Thiên Sinh đang bắt đầu khống chế cảm xúc của mình. Hắn biết trong tình huống như vậy thì càng bình tĩnh càng có lợi thế.
Đối thủ chỉ là một con rối tự hành, cho dù thực lực mạnh đi chăng nữa thì cũng sẽ bị hạn chế các cách thức chuyển động mà thôi. Việc Mạc Thiên Sinh cần làm chính là phải tìm ra quy luật hoạt động của nó.
Đôi mắt nổi lên tử quang, Tử Cực Ma Đồng được thi triển khiến tầm nhìn của Mạc Thiên Sinh trở nên bao quát hơn, ngay cả các giác quan đều được được cường hoá.
Ngay khi nhìn thẳng vào bộ khôi lỗi kia, từng đường vân của trận pháp ẩn hiện bên trong lớp vỏ bằng gỗ lập tức hiện rõ mồn một.
Cực kì phức tạp và tinh thâm.
Đó là tất cả những gì Mạc Thiên Sinh có thể nhận xét. Hắn không hiểu về trận pháp, Trác Phàm cũng chỉ nói sơ qua nên giờ khắc này muốn nhìn ra lỗ hổng hoặc tâm trận bên trong là một điều không thể nào.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn Mạc Thiên Sinh cảm nhận được chính là thời gian của hắn không còn nhiều. Bởi lẽ một khi thi triển đồng thuật, tinh thần lực và cả nguyên lực đều đang tuột dốc không phanh.
Nham Tích Thương trong tay vẽ nên một vòng tròn lớn trên không trung rồi gọn gàng đặt ở sau lưng của Mạc Thiên Sinh. Sau đó, hắn cúi người, Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thi triển chia thân ảnh của bản thể thành ba hướng.
“Tốc độ nhanh thật.” Hồng Thiên Quang cảm thán một tiếng nhưng cũng chỉ có thế. Hắn có thể nhìn ra bản thể ở bên trong dựa vào tinh thần lực hùng hậu của một khôi lỗi sư.
Nhưng mà đó chỉ tính riêng Hồng Thiên Quang mà thôi còn khôi lỗi hình báo bên dưới thì lại khác. Đôi mắt của nó đảo quanh, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt được thật giả.
Chẳng qua điều đó không quang trọng. Nó được sở dĩ có hình dạng con báo chính là ở việc sử dụng tốc độ. Các trận pháp tại tứ chi bắt đầu vận chuyển đến mức cực đại. Và rồi, bản thân nó bỗng nhiên hoá thành ba đạo lôi thiểm khác nhau.
“Cái gì?”
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy một màn này lập tức kinh hãi. Tốc độ của hắn dựa vào Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ nhưng rất nhanh vậy mà khôi lỗi tự hành kia cũng tương tự có thể tạo ra tàn ảnh. Mà lại, tốc độ của nó cực kì nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt ba đạo lôi thiểm đã đuổi kịp hắc ảnh.
Cách đó không xa Trác Phàm chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài quảng trường, đứng trên quảng trường quan sát. Mặc dù trận pháp mà Tứ trưởng lão phát động đã ngăn cản tầm mắt để không thấy được tình hình bên trong nhưng đối với Trác Phàm lại vô cùng đơn giản, cứ việc nhìn và nhìn mà thôi.
“Khôi lỗi này thật thú vị. Không chỉ có Tụ Linh Trận còn có Phong Thuật Trận và cả Huyễn Trận nữa. Sở dĩ nó tạo ra tàn ảnh không phải do tốc độ gia trì mà là bởi có huyễn trận hỗ trợ.”
Và hiển nhiên, người trong cuộc đối đầu trực tiếp với khôi lỗi không thể nào nhìn ra điểm này. Tâm thần của Mạc Thiên Sinh lúc này đã bị chấn động không nhỏ. Hắn luôn tin rằng tốc độ của mình hiện tại đã khó ai đuổi kịp rồi, thế nhưng không.
Ngay tại thời khắc hắc ảnh và lôi thiểm v·a c·hạm, huyễn ảnh của Mạc Thiên Sinh tức thời bị nhoè đi rồi biến mất chỉ còn lại bản thể. Cách đó không xa, khôi lỗi hình báo sau khi vồ sai mục tiêu liền phát hiện chân thân của hắn nên lập tức đổi hướng.
Dưới mặt sân xuất hiện ấn kí của trận pháp, nơi ấy ngưng thực cứ như một bệ phóng cứng cáp để khôi lỗi có thể tức thì thay đổi phương hướng.
Mà Mạc Thiên Sinh tốc độ phản ứng hiển nhiên đã chậm một nhịp.
“Xoạt!”
Vuốt trảo xoẹt qua thân thể, trước ngực của hắn liền rách ra một mảng không quá sâu nhưng máu tươi chảy ra không ít.
“Mạc đại ca, móng vuốt của khôi lỗi này được làm bằng huyền thiếc được luyện chế đặc biệt, v·ết t·hương trên ngực sẽ liên tục xuất huyết, nếu không sớm chữa trị có thể sẽ mất máu đến c·hết đó.”
Hồng Thiên Quang đứng trên khán đài lên tiếng nhắc nhở.
Hắn không ngại nói ra vì dù sao nơi này cũng là Hoàng Dược Cốc, có hàng tá luyện đang sư nên tính mạng của Mạc Thiên Sinh chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Đúng như những gì Hồng Thiên Quang suy nghĩ, Tứ trưởng lão lẫn Lục trưởng lão đều không biến đổi sắc mặc quá nhiều. Ánh mắt bọn họ mặc dù đang quan sát diễn biến bên dưới nhưng tâm thần thì liên tục truyền âm với Ngũ trưởng lão.
“Lão ngũ. Ngươi nói là tiểu tử Thiên Sinh kia đang dùng Hư Khí Đan ư? Tại sao chứ?” Lục trưởng lão hỏi.
“Ngươi đi mà hỏi hắn chứ sao lại hỏi ta? Tiểu tử này hẳn là một tên thích ăn khổ, không bị h·ành h·ạ là không chịu được mà.” Ngũ trưởng lão bực dọc nói.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt. Bây giờ hắn không thể hiện tốt, đợi sau này đến lúc Tam Tông Chi Hội bộc phát cho người khác trầm trồ.” Tứ trưởng lão đáp.
“Cũng chỉ dừng ở mức gây bất ngờ mà thôi, bao nhiêu là thiên tài các tông, sao có thể trầm trồ vì một mình Mạc Thiên Sinh được.”
Không ai phủ nhận lời này của Lục trưởng lão cả. Có thể Mạc Thiên Sinh biểu hiện tốt ở Hoàng Dược Cốc nhưng nếu đặt hắn tại Thiên Khôi Tông thì quả thật như đom đóm so trăng, chỉ cần nhìn Hồng Thiên Quang là biết rồi.
Lúc này đây, hoàn cảnh của Mạc Thiên Sinh thật sự không quá khả quang. Hắn đang dần cảm thấy bản thân sắp đến giới hạn rồi, cả nguyên lực vào tinh thần lực đều đang hao hụt nghiêm trọng. Trong khi đó, khôi lỗi tự hành kia vẫn chẳng có gì là xuống sức cả. Toàn bộ tụ linh trận khắc trên người của nó đều đang điên cuồng thôn nạp linh khí để bổ sung năng lượng.
“Hoàng Long Chân Khí? Không được.”
Mạc Thiên Sinh vừa né tránh vừa cân nhắc bước tiếp theo và lập tức lắc đầu.
Hoàng Long Chân Khí yêu cầu một lượng lớn nguyên lực làm mồi lửa, thúc đẩy toàn bộ tiềm năng của cơ thể. Nhưng bây giờ hắn lại tiêu hao hơn bình thường nên chưa kịp thi triển thì bản thân đã chẳng còn chống đỡ được nữa.
“Tất cả những gì ta có thể sử dụng hiện tại chỉ còn lại võ kỹ Đường Môn và cả Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ mà thôi. Không. Phải hơn nữa.”
Mạc Thiên Sinh cắn răng, một ít máu tươi đang trào ra từ miệng và mũi của hắn. Đây chính là dấu hiệu cho thấy nguyên lực đao hao hụt cực độ.
Nhưng không chấp nhận thì thôi, một khi đã đáp ứng thì bản thân không được phép từ bỏ khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ.
“Tốc độ của nó rất nhanh nhưng ta phải nhanh hơn nữa.”
Mạc Thiên Sinh hét lớn một tiếng lấy khí thế đồng thời đem Nham Tích Thương phóng thẳng về phía khôi lỗi đang lao tới.
Một màn này quá bất ngờ đến mức những người quan sát đều ngây như phỗng.
“Hắn… Hắn ném binh khí đi?” Ai đó trong số hai vị trưởng lão bất giác lên tiếng.
Ở phái xa, Trác Phàm đang quan sát cũng dần nhíu mày.
Nham Tích Thương bay đi với tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ nghe một tiếng xé gió là đã đến trước mặt của khôi lỗi.
Tuy nhiên, tốc độ phản ứng của nó vô cùng kinh người. Chỉ trong chốc lát, Phong trận khởi động để thân thể của nó tránh sang bên phải trong gang tất.
“Rắc!”
Nhưng không phải hoàn toàn, một bên tai đã bị mũi thương đánh vỡ, Nham Tích Thương thuận thế đâm xuyên xuống nền đất một nửa.
Lúc này đây chỉ còn Mạc Thiên Sinh đối đầu trực tiếp với khôi lỗi. Ánh mắt của Mạc Thiên Sinh trở nên chuyên chú, toàn bộ tinh thần đều đang gào thét thi triển Tử Cực Ma Đồng đẩy các giác quan tăng lên đến cực hạn.
Mặt khác, nguyên lực cũng đang được Mạc Thiên Sinh điên cuồng vận chuyển dồn xuống hạ vị.
“Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ. Không. Quỷ Ảnh Thần Hành!”
Ngay lập tức, Hồng Thiên Quang ngơ ngác giật mình còn hai vị trưởng lão thì co rụt tròng mắt đứng lên. Bởi lẽ, trong một khắc nào đó bọn họ đã bỏ lỡ chuyển động của Mạc Thiên Sinh.