0
“Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Ngay khi nghe thấy câu nói ấy, Hoàng Nam ở trên khán đài khẽ lắc đầu còn những đệ tử khác đồng dạng nở một nụ cười thương hại.
“Tiểu sư đệ hình như tức giận lắm rồi.”
“Đương nhiên rồi. Bị người ta khinh thường vậy mà.”
“Ta dùng một nghìn điểm tích luỹ để cá nội trong năm mươi chiêu Diệp Chính Bắc sẽ bị hạ.”
“Ta cược hai nghìn cá trong ba mươi chiêu.
“Năm nghìn trong hai mươi chiêu. Ai dám theo…”
Cùng lúc những lời cười cợt ấy vang lên, Hồng Thiên Quang toàn thân bốc lên ngân quang lạnh lẽo. Cơ thể hắn từ từ trôi nổi giữa không trung, ba cái khôi lỗi đều tương tự như thế.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Chính Bắc đã thấy ấn ký trên trán mỗi khôi lỗi đều đang b·ốc c·háy, khí tức khủng bố vượt qua Thiên Huyền Lục Trọng cùng nhau bộc phát thình lình đạt tới Điên Phong.
Mà lại, có mười sợ tơ quanh quẩn nối liền cơ thể của đám khôi lỗi với đầu ngón tay của Hồng Thiên Quang.
“Soạt!”
Hồng Thiên Quang khẽ phất tay, ba đạo ngân quang lập tức lao tới trước mặt Diệp Chính Bắc. Tốc độ của chúng nhanh đến mức hoá thành lưu ảnh tức thời đã đến đích.
Diệp Chính Bắc co rụt tròng mắt, nguyên lực toàn diện thi triển tạo hình thành khí thế đè xuống xung quanh.
Thế nhưng lần này không giống với cách đây ít phút, chỉ thấy ba cái khôi lỗi không hề lay chuyển mà trực tiếp bỏ qua áp chế lao tới. Quyền phong kinh người đánh ra hội tụ tại trước ngực của Diệp Chính Bắc.
Thấy vậy Diệp Chính Bắc vội vàng khuỵu gối đem hai tay phòng thủ.
Ầm!
Ba đòn công kích vang lên cùng lúc tạo nên một âm thanh đồng bộ. Tiếp theo sau, mọi người chỉ thấy hình ảnh Diệp Chính Bắc bay ngược ra phía sau theo cách còn khó coi hơn Hồng Thiên Quang lúc trước. Cơ thể hắn bay lên phía trên v·a c·hạm với tầng kết giới rồi mới rơi xuống mặt đất.
Phốc!
Đến khi đứng dậy, Diệp Chính Bắc lập tức nôn ra máu tươi cảm thấy dưới bụng trở nên cồn cào. Mà cánh tay xuất hiện vết bầm tím, rõ ràng dùng nhục thân chống đỡ vẫn vượt quá khả năng chịu đựng của hắn.
Nhưng mà Hồng Thiên Quang nào đâu để Diệp Chính Bắc có thời gian thở gấp. Ba con khôi lỗi lần nữa nháy mắt đi tới t·ấn c·ông.
“Không phải một lần chỉ tập trung được một khôi lỗi thôi sao?” Diệp Chính Bắc bị ba con rối t·ấn c·ông nên vội vàng né tránh đến choáng váng.
Đáp lại hắn, Hồng Thiên Quang chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ngươi biết thế nào là nhất tâm tam dụng không?”
Động tác tay của Hồng Thiên Quang không hề dừng lại. Chẳng mấy chốc Diệp Chính Bắc từ thế chủ động đã phải co mình chống trả, thương thế trên người ngày một nhiều hơn.
Và rồi, gương mặt Diệp Chính Bắc trở nên lăng lệ.
“Ha…!”
Hắn hét lên một tiếng lấy khí thế. Tại nơi hắn đứng, một luồng sóng xung kích lập tức đánh bật toàn bộ con rối ra xa.
Hồng Thiên Quang nhảy lùi lại nheo mắt nhìn đối thủ trước mặt.
Chỉ thấy toàn thân Diệp Chính Bắc được bọc bởi ngọn lửa ngưng thành chiến giáp, khí thế hoàn toàn siêu viễn cảnh giới Thiên Huyền.
“Dùng bí pháp cưỡng ép tăng cảnh giới lên sao?”
Đôi mắt Hồng Thiên Quang trở nên nghiêm túc. Hắn lập tức lui lại, tránh xa vị trí của Diệp Chính Bắc. Mười ngón tay liên tục huy động. Ba đạo ngân quang lần nữa xông tới.
Diệp Chính Bắc ngẩng đầu, hai mắt sáng hực như hai viên hoả cầu. Ngay khi con rối đầu tiên xông tới, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra.
“Rắc!”
Chỉ một đòn duy nhất, cánh tay của con rối đã bị chấn nát trước khi Diệp Chính Bắc tung cước đá văng đi.
Lúc này, xung quanh hắn toàn bộ đều là hoả diễm, nhiệt khí kinh người tới mức nguyên lực mà Hồng Thiên Quang dùng để khống chế khôi lỗi cũng có dấu hiệu bị thiêu đốt.
Hai con rối còn lại, Diệp Chính Bắc trực tiếp không nhìn. Bây giờ hắn đã có lực lượng của Thần Chiếu Cảnh vì thế phả tốc chiến tốc thắng.
Toàn thân như hoá thành một viên hoả thạch lao tới Hồng Thiên Quang, Diệp Chính Bắc tung ra chưởng khí đánh bay con rối muốn lại gần bảo vệ.
Chỉ thấy Hồng Thiên Quang hiện ra vẻ mặt kinh khủng tiếp tục thối lui đến mức bộ pháp bấn loạn.
“Ngươi thua rồi.” Diệp Chính Bắc gầm lên. Cùng lúc ấy, hắn tung chưởng thẳng vào chấn thuỷ của đối phương.
Bịch!
Một chưởng này trúng đích, cho dù cao thủ Thần Chiếu Cảnh cũng phải thụ trọng thương nói gì tới Hồng Thiên Quang.
Khoé miệng của Diệp Chính Bắc nhếch lên nụ cười chiến thắng. Vậy nhưng khi hắn nhìn lại thì nó lập tức cứng lại.
Chỉ thấy Hồng Thiên Quang trước mặt đang nứt ra. Đằng sau lớp da vậy mà là những cơ quan trận pháp đang không ngừng lập loè.
“Ngươi đang khinh thường ta sao?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Diệp Chính Bắc quay đầu lại, muốn phản ứng nhưng đã không kịp.
Chẳng biết từ lúc nào, khôi lõi mà hắn đánh nát tay đã ôm chầm lấy phần hạ thể. Một con khác nhân đó dùng thân mình ôm chặt từ phía sau.
Mà con rối còn lại, bên trong chiếc áo choàng rơi xuống để lộ bộ ngực đang bành rộng. Hồng Thiên Quang từ bên trong bước ra, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Sao có thể?”
Diệp Chính Bắc quay đầu nhìn lại “Hồng Thiên Quang” mà mình vừa mới đánh lại. Thì ra đó chỉ là một con rối che mắt mà thôi.
“Nhưng mà từ lúc nào chứ?”
Câu hỏi vừa mới đặt ra, gương mặt Diệp Chính Bắc liền trở nên khó coi.
“Là lúc ấy.”
“Không sai. Ngươi cho rằng con rối bảo hộ chậm là do năng lực điều khiển của ta sao? Là ta cố tình đấy.”
Không thể không nói, ‘màn giấu trời qua biển’ này của Hồng Thiên Quang được thực hiện một cách trôi chảy.
“Có vẻ Hồng Thiên Quang đã quan sát Diệp Chính Bắc trong trận đấu trước nên đã có đối sách từ sớm.” Nhạc Bất Quân lên tiếng.
Cách đó không xa, Mặc bà bà quan sát trận đấu cũng lên tiếng lẩm bẩm: “Hồng Thiên Quang biết đối phương ưa cận chiến lại có thói quen thăm dò trước khi quyết định công kích vì vậy đã thuận thế đẩy thuyền. Trên thực tế, Diệp Chính Bắc chưa từng có ý khinh địch. Chỉ là diễn kỹ của tiểu tử này lợi hại, hắn dùng khôi lỗi thứ tư làm thế thân, dùng tiếng bụng để giả vờ phẫn nộ khiến đối phương cho rằng hắn đang mất đi bình tĩnh.”
“Mà Diệp Chính Bắc rõ ràng tâm tư không tệ. Hắn cố tình nhận một đòn đánh của ba khôi lõi để xem thử Hồng Thiên Quang có thực sự đang phẫn nộ hay không. Ngay khi nhận thấy đối phương toàn lực bộc phát mà bỏ qua phòng thủ, hắn lại nhân cơ hội đó dùng bí pháp tăng mạnh thực lực lao tới nhằm tung đòn quyết định.”
“Ai ngờ đâu tiểu tử Hồng Thiên Quang rõ ràng cao minh hơn một bậc. Lại dùng kế trong kế dẫn dụ Diệp Chính Bắc từng bước rơi vào tròng. Không tệ chút nào.”
Mặc bà bà khẽ gật đầu liên tục khen ngợi.
Mà lúc này đây, toàn bộ cử động của Diệp Chính Bắc đều dã bị Hồng Thiên Quang phong toả. Cho dù hắn có cố gắng dùng lực cũng không cách nào thoát khỏi gọng kìm của hai khôi lỗi kia.
“Ngươi thua rồi.” Hồng Thiên Quang lạnh nhạc lên tiếng.
Diệp Chính Bắc còn muốn cựa quậy nhưng khôi lỗi siết ngày càng chặt. Cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng gật đầu thừa nhận.
Phải đến tận lúc ấy, Hồng Thiên Quang mới nở ra nụ cười phất tay đem khôi lỗi thu hồi. Và một lần nữa, hắn bước xuống võ đài trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người.
Ai ở thế giới này mà không ngưỡng mộ cường giả. Đặc biệt chính là Hồng Thiên Quang đang lấy thấp đánh cao kinh động lòng người.
Nếu như trận trước đó Hồng Thiên Quang dùng thực lực nghiền ép Nhạc Thừa Chí thì bây giờ hắn lại từng bước tính toán, dùng trí tuệ của mình hạ gục Diệp Chính Bắc.
“Trận đấu này Hồng Thiên Quang của Thiên Khôi Tông dành chiến thắng.” Bình phán hô lớn.
“Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử. Quý công tử không chỉ thực lực hơn người mà ngay cả cơ trí cũng chẳng kém chút nào. Tại hạ thật sự rất khâm phục.”
Hồng Quân lần nữa nhận cơn mưa lời khen tới nhi tử của mình, nụ cười trên gương mặt càng thêm rõ ràng: “Ha ha. Tiểu tử này chẳng qua là gặp may mà thôi. Nếu như chạm trán tu giả Thần Chiếu thì một chiêu thế thân này không thể dùng được rồi.”
Mọi người nghe vậy liền chỉ cười trừ mà thôi. Trong số các đệ tử đời thứ hai tham dự đấu hội làm gì có ai có tu vi Thần Chiếu Cảnh cơ chứ.