Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 303: Biên Cương Diêm Quốc
Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn lên tiếng.
Càng là những trận về cuối thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của các đệ tử sẽ càng nhiều.
Từ giờ cho đến vòng tiếp theo diễn ra, Mạc Thiên Sinh có đến mười ngày để tiến hành tu luyện.
“Sao được chứ? Chẳng phải nó là Thiến Thiến đưa cho muội sao?”
Ở giữa lều nhỏ là một cái bàn gỗ lót đầy rơm đang có người nằm phía trên. Nói là bàn gỗ nhưng thực chất chỉ là thân của một cây đại thụ bị bổ đôi mà thôi nhưng trong tình huống ngặt nghèo thì như vậy cũng không tồi rồi.
Và rồi, nàng như nhìn ra tâm tư của Mạc Thiên Sinh nên nói: “Mạc ca ca, hay là huynh giữ nó đi.”
Mà khi hắn quay đầu lại thì phát hiện một thiếu nữ đang len lén đi tới.
“Lạc sư tỷ, số thuốc cầm máu còn lại không nhiều, chỉ sợ rất nhanh liền hết.”
“Đan dược trị thương đã hết, linh thảo cũng không còn bao nhiêu.”
Tiếp theo sau, các đệ tử nội môn lần lượt lên đài. Bởi vì Vân Nham từ bỏ thi đấu, ngoài ra còn có một cặp lưỡng bại câu thương cho nên chỉ còn bốn người lọt vào vòng trong. Trùng hợp thay, dựa theo bảng danh thì phía sau sẽ là trận đấu của các đồng môn với nhau. Do đó, sau khi thảo luận, các trưởng lão đã quyết định mỗi tông chọn ra một đại diện để đấu trận sau cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Thiến Thiến hiểu rõ lời này của Dương Cơ Hàn là có ý gì. Các sư huynh đệ đồng môn khác đều đã tập hợp đưa người b·ị t·hương đến đến đô và các thành thị lân cận trị thương. Ngoài đám người Lạc Thiến Thiến ra cũng chỉ có hai ba nhóm khác ở lại tìm kiếm thêm bệnh nhân mà thôi.
Vốn Mạc Thiên Sinh định từ chối nhưng nghĩ tới Lạc Thiến Thiến ở ngoài bèn gật đầu: “Vậy ta mượn nó một thời gian. Sau khi Lạc tỷ tỷ của muội trở về ta sẽ đem ngọc bội này trả lại cho muội.”
Nói rồi Thanh Thu đưa song chỉ vẽ lên trên miếng ngọc một phù văn đơn giản sau đó nhanh nhảu đặt ngọc bội vào tay của Mạc Thiên Sinh: “Muội đem ấn ký nhận chủ xoá đi rồi đấy. Nửa canh giờ sau sẽ hoàn toàn biến mất huynh chỉ cần dùng tinh thần lực của mình khảm vào bên trong mảnh ngọc là được rồi.”
“Đúng vậy.” Thanh Thu gật đầu xác nhận.
“Hắn đang điều khiển thủ hộ trận bên ngoài.” Chu Nhã Băng đáp lời.
Đó là câu nói mà nàng luôn dùng với các bệnh nhân mặc kệ họ có nghe hay không.
Một lúc sau, Lạc Thiến Thiến đứng thẳng người dậy thở phào một hơi. Nàng cẩn thận đưa tay vào chậu nước rửa sạch v·ết m·áu của bệnh nhân.
Trên thực tế, các trưởng lão cũng nhận thức được điểm này. Có điều chẳng còn cách nào khác, dù sao Tam Tông Chi Hội chỉ nhằm mục đích giao hữu mà thôi, trận đấu sinh tử vẫn còn ở sau đó và không được tổ chức tại Hoàng Dược Cốc.
Thấy Mạc Thiên Sinh hồ nghi, Thanh Thu bèn lấy bên người một mảnh ngọc bội: “Ca ca nhìn này, đây là ngọc bội mà tỷ tỷ đưa cho muội. Tỷ ấy cũng có một cái. Mỗi khi muội ở trong tu luyện thất có vấn đề tỷ ấy sẽ cảm ứng được. Tương tự như thế, muội cũng sẽ cảm ứng được nếu như Lạc tỷ tỷ gặp nguy hiểm. Huynh xem.”
“Tình hình thú triều ở Diêm Quốc đã được khống chế, chỉ còn vài nơi xuất hiện định kỳ. Bất quá hậu quả phía sau tương đối nghiêm trọng bởi vì xác c·hết quá nhiều không kịp tiêu huỷ dẫn đến d·ịch b·ệnh hoành hành. Các đệ tử đành phải ở lại một thời gian để điều trị.”
Giờ này họ đang ở vùng biên cương của Diêm Quốc, đám cỏ lau rậm rạp cao quá đầu bị gió lạnh thổi nghiêng ngã. Phía xa xa lại lưa thưa những cây cao vuốt như mũi giáo đâm ngược lên bầu trời che mất ánh trăng trước ngày rằm.
“Nước!”
“Ách. Bị phát hiện rồi.”
Lúc ban đầu Lạc Thiến Thiến đã mang rất nhiều đan dược lẫn linh thảo nhưng theo thời gian số lượng ấy dần dần không đủ nữa. Vậy nên giờ đây nàng chỉ có thể dùng cách chữa bệnh thông thường như những lang y khác.
“Nói như vậy thì nàng ấy cũng mang theo một nửa còn lại ở bên người đúng chứ?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
Ra khỏi chấp sự đường, Mạc Thiên Sinh tuỳ ý để Thanh Thu dẫn mình đi dạo một vòng. Phần lớn thời gian hắn đều tập trung tu luyện nên nhiều chỗ vẫn chưa từng đi.
Người b·ị t·hương dù đã b·ất t·ỉnh, gương mặt trắng bệch nhưng dường như cũng cảm nhận đau đớn nên khẽ vặn vẹo, tiếng rên rỉ quanh quẩn bên tai.
Thanh Thu phụng phịu chu cái mỏ nhỏ nhắn lên. Nhưng rồi nàng mỉm cười hỏi: “Ca ca cũng đến xem tin tức sao?”
Đến buổi tối, Mạc Thiên Sinh đưa Thanh Thu đến nơi Thất trưởng lão đang ở còn bản thân thì trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Chương 303: Biên Cương Diêm Quốc (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sư tỷ. Hiện tại phần số nạn dân đã tập trung về đế đô Diêm Quốc, nơi đây đã không còn ai nữa. Hắn có lẽ là người may mắn khi sống được tới bây giờ.” Dương Cơ Hàn nhìn về phía bệnh nhân hôn mê trên giường nói.
“Còn bao nhiêu hay bấy nhiêu, bây giờ quan trọng nhất chính là cứu được càng nhiều người càng tốt. Phải rồi, Vương sư đệ đâu?”
“Có đây.”
Thanh Thu cười: “Không sao đâu. Muội cảm thấy Mạc ca ca còn cần nó hơn cả muội nữa. Dù gì hiện tại muội đã là tu giả sắp đột phá Trúc Cơ rồi lại ở trong Hoàng Dược Cốc thì có vấn đề gì chứ.”
Đứng ở cạnh giường bệnh, Lạc Thiến Thiến hai tay dính đầy máu vừa thành thạo cầm kim khâu v·ết t·hương lại. Đó là một vùng thịt nát bấy, rõ ràng bị con vật sinh sinh cắn rứt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lúc tới đây, nàng cơ hồ đã chữa cho không ít người, con số đó có khi phải lên tới vài trăm rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc mùi máu.
“Khụ khụ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc ấy, Chu Nhã Băng nhanh nhẹn đem ấm nước thuốc đổ ra chén đất. Nước màu đen đục còn lẫn cặn bã thuốc vốn dĩ cần lọc ra rồi mới cho bệnh nhân dùng nhưng giờ không nghĩ được nhiều đến thế nữa.
Mạc Thiên Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Có vẻ mọi chuyện đều ổn cả rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng với âm thanh gọi tên đồ vật, một người lại một người thay phiên nhau cầm tới, bộ dáng vô cùng bận bịu. Dưới ánh đèn mờ, mấy thân ảnh liên tục đi qua đi lại.
“Trông sạch sẽ hơn nhưng mùi máu tanh tươi vẫn còn.” Lạc Thiến Thiến lẩm bẩm, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Hiển nhiên, điều này làm cho các đệ tử của Hoàng Dược Cốc không mấy thích thú. Dù sao phải năm năm mới có một lần Tam Tông Chi Hội diễn ra thế nhưng cuối cùng lại qua loa như vậy.
Mạc Thiên Sinh nhận lấy ngọc bội quan sát. Chỉ thấy bên trong miếng ngọc còn có một viên tinh thạch khác đang lấp lánh lam quang.
Không thể không nói, khả năng chữa trị của Lạc Thiến Thiến rất tốt, các đường khâu thẳng tắp đẹp mắt và miệng v·ết t·hương không bị hở ra.
“Băng gạc.”
Nhưng đã được một thời gian kể từ khi ra khẩu dụ, vì vậy có lẽ bọn họ là nhóm duy nhất chưa có di chuyển.
“Đúng thế. Muội nghe Thất trưởng lão nói Lạc tỷ tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ rồi nên mỗi lần có ngọc giản đưa tin thì sẽ tới đây xem thử có tin tức gì không. Nhưng mà ca ca yên tâm đi, tỷ tỷ không có gặp nguy hiểm đâu.”
“Thanh Thu?”
“Ừm. Muội cũng vậy sao?” Mạc Thiên Sinh hỏi lại.
Trận đấu của Hồng Thiên Quang và Diệp Chính Bắc cũng là trận đấu cuối cùng của đệ tử ngoại môn.
Tiếng sặc nước vang lên nhưng nàng không để ý, cứ như thế mà đổ tiếp: “Uống đi. Dù chỉ một chút thôi cũng được.”
Ở một phương diện khác, tại Diêm Quốc cách Hoàng Dược Cốc rất xa, một cái lều nhỏ được dựng tạm bằng những khúc gỗ sơ sài, bên trong loe lói ánh đèn dầu hoả.
“Lạc tỷ tỷ nói ngọc bội của muội tương thông với nửa còn lại của tỷ ấy. Mỗi khi muội có vấn đề, ánh sáng bên trong mặt ngọc sẽ chuyển thành màu đỏ và bắt đầu nóng lên. Có điều hạn chế của nó là không được cách người sở hữu quá ba thước. Vậy nên tỷ tỷ luôn dặn muội phải mang theo bên cạnh không rời không bỏ.” Thanh Thu giải thích.
Chu Nhã Băng cẩn thận dìu bệnh nhân dậy, đưa vành chén kề vào miệng của đối phương rồi bắt đầu đổ vào từ từ.
Một ngày thi đấu nữa lại nhanh chóng trôi qua, Mạc Thiên Sinh không có trở về phòng tu luyện mà một mạch đi tới chấp sự đường. Hắn cảm giác được khoảng cách tới Đoán Cốt tầng chín không còn xa nên trước khi tập trung đột phá muốn đến đây xem thử tình hình ở Diêm Quốc thế nào rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.