Dương Cơ Hàn cúi mặt nhìn cánh tay cầm trường kiếm đang run lên. Hắn rất rõ ràng đây không phải sự hưng phấn như lúc tỉ võ với các sư huynh đệ mà là nỗi sợ hãi tột độ khi biết bản thân sắp sửa phải c·hết.
Lúc này ba tên lang nhân đều đã tới nơi. Phát hiện có kẻ đứng chặng, chúng liền gào lên, lang trảo phóng ra mấy đạo đao khí.
Dương Cơ Hàn huy động trường kiếm, kiếm mang sắc bén lập tức chẻ đôi đao khí bay tới. Hắn không chờ bọn chúng tới gần mà chủ động dùng chấn cước tiếp cận.
“Đến tận lúc này ta còn chưa kịp nói lời yêu với Chu sư muội. Thật đáng tiếc.”
Dưới ánh trăng, bốn thân ảnh liên tục lao vào nhau rồi lại tách ra, kiếm khí và đao khí tung hoành tạo nên chấn động.
Vầng nguyệt quang tựa như con mắt tại thương khung nhìn xuống đại địa chiếu rọi thân ảnh Dương Cơ Hàn đang liều mạng chống chọi với ba tên lang nhân. Và rồi, một đám mây đen bất chợt xuất hiện che đi bầu trời như thể thương khung không dám nhìn tiếp.
Cho đến nửa canh giờ sau, một người đạp không bay tới, hắn đeo một chiếc mặt nạ hình đầu sói lộ ra ánh mắt đen tuyền với ai điểm tinh mang. Hàn phong giá lạnh thổi qua làm y phục rách nát bay phấp phới nhưng cũng không lạnh bằng cảm xúc của hắn lúc này.
“Ta tới muộn rồi sao?”
Tần Đồng Long đưa tay tháo chiếc mặt nạ của mình xuống, bi thương nhìn t·hi t·hể không toàn vẹn nằm dưới đất.
Dương Cơ Hàn c·hết trong tình trạng vô cùng thảm. Phần hạ thể bị sinh sinh xé lìa, trước ngực bị lang trảo hung hăng bành ra, đến mức nội tạng bên trong đều biến mất.
Có lẽ vì quá đau đớn, gương mặt của Dương Cơ Hàn đang nhăn lại, c·hết không nhắm mắt.
Tần Đồng Long quỳ một gối, cánh tay run run đưa ra nhẹ nhàng quét lên gương mặt để Dương Cơ Hàn nhắm mắt. Sau đó, cái bóng dưới chân của hắn hoá thành hắc đầm, t·hi t·hể của Dương Cơ Hàn lập tức chìm vào bên trong như bị nuốt chửng.
“Dương huynh. Ráng chịu đựng một chút, sau khi trở về ta sẽ an táng.”
Tần Đồng Long trầm giọng nói một câu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Trong lúc nhất thời, một tầng ba động từ cơ thể hắn tản ra, sóng xung kích khiến đám cỏ lau xung quanh xiêu quẹo.
Hắn nhắm mắt lại, bóng tối quây quanh tầm mắt nhưng rồi thần thức hải lập tức sáng lên. Cảnh vật xung quanh lần nữa hiện hữu, ngay cả một ngọn cỏ lay động đều được hắn cảm nhận rõ ràng.
“Ba lang nhân cách đây mười dặm chắc là h·ung t·hủ s·át h·ại Dương Cơ Hàn. Tốc độ di chuyển của bọn chúng rất nhanh giống như đang đuổi theo thứ gì vượt tầm dò xét của ta.”
Từ lúc có phát hiệu, Tần Đồng Long đã liên tục đuổi tới nhưng vì khoảng cách của hắn rất xa nên mới chậm một bước.
“Cái lều nhỏ có dấu vết trận pháp nên đi cùng với Dương Cơ Hàn chắc chắn còn một người biết bày trận. Hẳn là Vương Phú Hào. Mà lại, luôn theo bên cạnh như hình với bóng thì chắc còn có cả Chu Nhã Băng. Chưa kể đó, lúc nãy còn thấy ấm nước còn chưa kịp nguội, ba người này không phải y sư. Vậy nên chắc chắn có không dưới ba người đang chạy trốn.”
Tần Đồng Long tức tốc đuổi theo, toàn bộ khí tức đều điên cuồng bành trướng. Nếu như Mạc Thiên Sinh ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi bởi vì tu vi của Tần Đồng Long đã đạt tới Thiên Huyền Đỉnh Phong.
Giờ khắc này, Tần Đồng Long như một chấm tròn di chuyển cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt đã rời khỏi vị trí ban đầu trăm trượng, nhắm thẳng hướng ba lang nhân kia mà đuổi theo.
Trong khi đó, Mạc Thiên Sinh vẫn chưa biết những chuyện phát sinh ở vùng biên cương Diêm Quốc. Hắn đang chìm trong minh tưởng thử đột phá bích chướng của Đoán Cốt Cửu Trọng.
Vòng xoáy tại đan điền đang ngày một nở rộng, nguyên lực len lỏi khắp các kinh mạch khiến cơ thể Mạc Thiên Sinh như bị hoàng quang bao bọc.
“Ầm!”
Một tầng sóng xung kích nhất thời bắn ra tứ phía, khí tức của Mạc Thiên Sinh theo đó tăng lên một bậc.
“Thành công.”
Mạc Thiên Sinh mở mắt mừng rỡ. Hắn đã ở trong phòng thử bế quan trùng kích được năm ngày cho tới tận bây giờ mới thành công. Dù tốc độ không như mong đợi nhưng cũng miễn cưỡng hài lòng.
Còn một niềm vui ngoài mong đợi chính là nương theo tu vi tăng lên, tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh cũng thăng cấp đạt tới Thần Chiếu tầng hai.
“Nếu dùng Tử Cực Ma Đồng kết hợp với Ý Niệm Giết Người thì uy lực của nó có thể so với tinh thần lực của Thần Chiếu Tứ Trọng. Quá tốt rồi.”
Thực lực mạnh hơn làm Mạc Thiên Sinh cũng trở nên tự tin hẳn. Hắn cảm nhận được nhục thân của mình đang thuế biến và cường đại lên. Tất nhiên, không thể không nhắc tới công pháp Hoàng Long Chân Khí đang được gia trì.
“Còn năm ngày cho tới khi đấu với Lữ Mạnh Hùng. Mặc dù ta tích luỹ lâu để đột phá nhưng cũng phải tranh thủ ổn định khí tức mới được.”
Mạc Thiên Sinh lấy ra miếng ngọc bội mà Thanh Thu đưa cho. Hắn đã đặt tinh thần ấn ký để nó nhận chủ.
Nhìn miếng ngọc bội toả ra hào quang nhu hoà, Mạc Thiên Sinh cảm thấy an tâm không ít: “Mong là bọn họ về kịp để cổ vũ cho ta khi đấu với Lữ Mạnh Hùng.”
Mạc Thiên Sinh khẽ mỉm cười. Hắn không có ý định giành chiến thắng trước Lữ Mạnh Hùng. Chẳng qua là vừa mới đột phá, hắn muốn xem thử khi bản thân dụng tâm ứng phó sẽ đưa tới kết quả thế nào.
“Lữ Mạnh Hùng rất mạnh, nhưng ta cũng không hề yếu. Ít nhất thì Quỷ Ảnh Thần Hành đủ để bù vào sự chênh lệch tốc độ giữa Đoán Cốt và Thiên Huyền. Còn có Hoàng Long Chân Khí đệ lục trọng gia trì, nhục thân của ta sẽ không kém hơn Lữ Mạnh Hùng bao nhiêu.”
Buổi sáng sớm của năm ngày sau, quảng trường lại một lần nữa trở nên đông đúc. Bởi vì đã định ra hai đệ tử nội môn tiến vào chung kết cho nên hôm nay chỉ có các đệ tử ngoại môn tiến hành tỉ đấu. Dù vậy vẫn không ít người tập trung xem tỉ đấu.
Bình phán tiến tới phía trước đọc ra câu thoại như thường lệ sau đó lớn tiếng gọi tên hai người lên sàn đấu đầu tiên.
“Hoàng Dược Cốc Mạc Thiên Sinh đấu với Thánh Hoả Sơn Lữ Mạnh Hùng.”
Ở bên dưới, Mạc Thiên Sinh nghe tới tên mình liền đứng dậy. Hắn đi ngang qua Nhạc Bất Quân đang trầm mặc ở đó bỗng dừng lại.
“Nhạc sư huynh có gì muốn nói sao?”
Nhạc Bất Quân ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Sinh rồi nói: “Đánh thật đẹp vào. Đánh bù cho cả phần của ta nữa.”
Khi nói lời này, trên mặt của Nhạc Bất Quân hiện ra một tia khó hiểu. Theo lý mà nói, hắn là tu giả Thiên Huyền để thua trước Lữ Mạnh Hùng rồi thì một tiểu tử Đoán Cốt Cảnh có thể làm nên trò trống gì?
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Nhạc Bất Quân đối với Mạc Thiên Sinh lại thấy vị sư đệ này cứ như một tảng băng chìm giấu rất nhiều bí chiêu không ngờ tới. Người lần đầu gặp Mạc Thiên Sinh chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có khả năng lật thuyền trong mương.
Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền mỉm cười: “Chắc chắn sẽ như vậy.”
Tới khi hắn quay đi, một luồng chiến ý loé lên trong mắt.
“Đúng vậy. Ta không chỉ đánh cho bản thân mình mà còn đại diện cho cả Hoàng Dược Cốc. Ngũ trưởng lão có ơn để ta tiến vào Long Phần Luyện Khí Tháp tu luyện, cho nên hôm nay cũng nên góp một phần sức.”
Mạc Thiên Sinh như có như không nhìn vào một góc của quảng trường. Nơi ấy có Trác Phàm đang quan sát hắn và khẽ gật đầu.
Phía bên kia, Lữ Mạnh Hùng đồng dạng bước xuống sân đấu, gương mặt vẫn lộ vẻ thong dong như bình thường không hề có bất cứ dấu hiệu nào căng thẳng cả.
Hiển nhiên, Lữ Mạnh Hùng bảo Mạc Thiên Sinh là kẻ mạnh nhưng mà chỉ đối với đệ đệ Lữ Nhất Khánh của hắn mà thôi.
Mạc Thiên Sinh nhìn thái độ của đối phương, cũng biết đối phương không có xem trọng mình. Tuy nhiên hắn không hề tức giận. Nếu đặt bản thân vào vị trí của Lữ Mạnh Hùng thì hắn cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
“Ta sẽ làm ngươi phải thay đổi ánh nhìn ngay khi trận đấu bắt đầu.”
0