Trên khán đài, Lữ Nhất Khánh không biết từ lúc nào đã nhảy qua khu chờ đợi của các đệ tử Thiên Khôi Tông. Nhưng chẳng có ai cảm thấy khác lạ, dù sao đối phương cũng từng đến Thiên Khôi Tông và làm quen với nhau.
Sau khi chào hỏi những đệ tử của Thiên Khôi Tông, Lữ Nhất Khánh lập tức kéo ghế lại gần chỗ Hồng Thiên Quang.
“Sao thế?” Hồng Thiên Quang quay sang hỏi.
“Không có gì? Ta chỉ muốn hỏi đệ nghĩ ai sẽ thắng thôi. Mạc Thiên Sinh hay là đại huynh của ta?”
“Hừm…”
Hồng Thiên Quang cau mày trước câu hỏi của Lữ Nhất Khánh. Hắn hướng mắt nhìn xuống dưới nơi hai người đang đợi tín hiệu bắt đầu từ bình phán.
Biểu hiện của Lữ Mạnh Hùng rất thong dong, gương mặt hiện lên nét kiêu ngạo của cường giả. Và tất nhiên, hắn hoàn toàn có đủ khả năng để làm điều đó.
Đối với một tu giả đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Thần Chiếu mà còn phải thận trọng khi so tài với Mạc Thiên Sinh chỉ mới Đoán Cốt tầng chín thì thật sự quá buồn cười.
Nhưng phía đối diện, Mạc Thiên Sinh cũng không lộ ra chút căng thẳng nào mà ngược lại giống như một hồ nước tĩnh lặng hơn. Mặt nước bên trong trong vắt nhìn thấy cả đáy nhưng rất dễ làm người khác nghĩ rằng nó không sâu.
Trong suy nghĩ của Hồng Thiên Quang thì Lữ Mạnh Hùng rất mạnh, thậm chí nếu là hắn muốn dành chiến thắng cũng phải mất đi da lông.
Mà Mạc Thiên Sinh kia từ đầu đến cuối chưa lộ ra nhiều bản lĩnh. Nhưng có một điều người khác hiểu rõ chính là bộ pháp của hắn vô cùng ảo diệu, nếu không có Ý Niệm Dò Xét thì chắc chắn không thể nào truy tung.
Bất quá, suy nghĩ một hồi, Hồng Thiên Quang liền nhỏ giọng: “Lữ đại ca có vẻ sẽ hơn một bậc.”
Những sư huynh khác nghe thấy lời này cũng liền gật đầu.
Tốc độ nhanh thì thế nào chứ, cũng chẳng khác châu chấu đá xe là bao. Phải biết thân thể của Lữ Mạnh Hùng cứng như bàn thạch, cho dù công kích của Mạc Thiên Sinh có nhanh nhưng không đủ mạnh thì cũng không có tác dụng gì.
Phía bên dưới, bình phán cũng không để mọi người chờ lâu. Ngay khi xác nhận cả hai đã chuẩn bị xong ông liền nhấc tay ra hiệu.
“Bắt đầu.”
Kết giới xung quanh lần nữa được khởi động. Hình ảnh của Mạc Thiên Sinh và Lữ Mạnh Hùng nhất thời hiện rõ trên màn hình của Quan Ảnh Trận huyễn hoá ra.
Lữ Mạnh Hùng không di chuyển, dáng đứng hiên ngang, cánh tay hơi nắm lại, luồng nguyên lực nhất thời bạo khởi chạy dọc qua thân thể hắn tạo thành một đoàn hoả quang bùng phát ra bên ngoài.
Nhưng cũng chỉ bấy nhiêu đó, hắn chỉ làm xong hết thảy chuẩn bị rồi nhìn về phía Mạc Thiên Sinh.
“Để ta xuất thủ trước sao?”
Cường giả chính là lười ra tay với kẻ yếu hơn mình. Mạc Thiên Sinh đã nhận định rất rõ điều đó trong khi quan sát trận đấu của Nhạc Bất Quân với Lữ Mạnh Hùng.
Tuy nhiên, Mạc Thiên Sinh không có quá nhiều khó chịu. Hắn đã từng đón nhận những hành động còn kinh khủng hơn thế nhiều. So với nét mặt thờ ơ đó, cái ánh mắt như đang nhìn loài sâu bọ của đám dòng chính Mạc Gia còn khó chịu hơn nhiều.
Vì thế, giờ khắc này Mạc Thiên Sinh chỉ khẽ mỉm cười đồng thời đem Nham Tích Thương từ trong giới chỉ lấy ra.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, hắn đi từng bước một đến gần Lữ Mạnh Hùng. Mũi thương chà xuống mặt sân làm bằng cương thạch tạo nên âm vang chói tai xen lẫn tia lửa phóng ra.
Lữ Mạnh Hùng nhíu mày. Hắn không cảm giác được chút uy hiếp nào đến từ đối phương, thậm chí dù một chút khí tức cũng chẳng có.
Cho đến khi Mạc Thiên Sinh còn cách Lữ Mạnh Hùng chừng ba xích. Nham Tích Thương trong tay lập tức được nhấc lên.
“Trung Đoạn Tấn.”
Một thế đứng mà hạ vị chùn xuống vừa phải để bản thân cảm giác như dính chặt vào mặt đất.
Mạc Thiên Sinh đưa thương lên vị trí cao nhất. Khoảnh khắc ấy, nguyên lực trong cơ thể của Mạc Thiên Sinh mới bắt đầu vận chuyển.
Trong giây lát, mọi người nhìn thấy Nham Tích Thương sáng lên một màu hoàng kim rực rỡ, từng đoạn ánh sáng giống như quang ti không ngừng hội tụ bên trên cây thương khiến nó trở nên loá mắt.
“Ha…”
Mạc Thiên Sinh hét lên một tiếng lấy khí thế. Hai tay nổi lên gân xanh mạnh mẽ đập xuống.
Động tác này hắn cơ hồ đã làm trên dưới trăm vạn lần vì thế nó được thi triển vô cùng lưu loát.
Phía đối diện, Lữ Mạnh Hùng đầu tiên là thờ ơ nhưng khi nhìn đến khí thế mà Mạc Thiên Sinh ngưng tụ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác kinh ngạc.
Và rồi, hắn đưa song thủ bắt chéo quá đầu, thủ giáp trên tay bị nguyên lực tác động làm cho sáng lên.
“Ầm!”
Một tiếng chói tai vang lên, làn sóng lập tức lan tràn thành một đạo âm kích khiến cho kết giới chớp động.
Mọi người không dám thở mạnh quan sát.
Chỉ thấy giờ khắc này, Lữ Mạnh Hùng vẫn đang bắt chéo tay ngăn chặn được cây thương của Mạc Thiên Sinh. Có điều…
“Nhìn dưới chân của Lữ Mạnh Hùng kìa.”
Đến cả trưởng lão của Thánh Hoả Sơn cũng phải kinh ngạc đứng lên vì nghĩ mình nhìn lầm.
Mặt đất nơi Lữ Mạnh Hùng đang đứng xuất hiện vết nứt sâu và lan rộng ra như một tấm màn nhện. Phải biết nơi ấy là sàn đấu được làm bằng cương thạch cứng chắc muốn phá hỏng nó phải mất đi rất nhiều khí lực.
“Sao có thể?”
Giờ khắc này đây, Lữ Mạnh Hùng đã không còn vẻ thong dong như trước mà thay vào đó là sự kinh nghi. Kinh vì lực đạo của Mạc Thiên Sinh quá mạnh mẽ. Nghi vì đây không thể nào là khí lực của một tu giả Đoán Cốt tầng chín phát ra.
Mạc Thiên Sinh không trả lời, Nham Tích Thương nhấc lên rồi lại bổ xuống. Lần này, khí thế so với trước đó còn kinh khủng hơn nhiều tựa như đang muốn chẻ đôi một ngọn núi to tướng.
Lữ Mạnh Hùng hừ một tiếng, cánh tay vận lực khiến nó to ra gần như gấp đôi. Khí thế Thiên Huyền Điên Phong bạo phát khiến lực lượng nhục thân tăng lên đáng kinh ngạc.
Vậy nhưng Mạc Thiên Sinh không hề dừng động tác như thể trước mặt hắn lúc này không phải Lữ Mạnh Hùng mà là một ngọn núi đá cứng chắc. Một lần không được thì lại một lần nữa cho tới khi bổ đôi nó ra thì thôi.
Lữ Mạnh Hùng liên tục chống đỡ năm lần bổ của Mạc Thiên Sinh nhưng dường như không chịu nổi nữa. Đến lần thứ sáu hắn lập tức lựa chọn né tránh nhảy lùi về phía sau.
Ầm!
Nham Tích Thương đập mạnh xuống sàn đấu, những vết nứt như màn nhện nháy mắt sụp đổ còn các mảnh cương thạch vụn thì văn ra tứ tung.
“Ta nhìn lầm gì sao? Lữ Mạnh Hùng vậy mà lựa chọn né tránh.”
Nhạc Thừa Chí đưa tay dụi mắt như thể không tin tưởng được một màn trước mắt. Chỉ có Nhạc Bất Quân là mỉm cười cay đắng.
“Mới một năm trước thôi ta còn mạnh hơn tiểu sư đệ một bậc, thế mà giờ đây hắn đã vượt mặt ta rồi.”
Nhạc Bất Quân là người từng đấu với Lữ Mạnh Hùng nên hiểu rõ sự cường đại trong nhục thân của đối phương đến mức nào. Cho dù là kiếm khí cũng chẳng cách nào tạo nên vết thương sâu trên cơ thể ấy.
Có thể mọi người nhìn thấy Lữ Mạnh Hùng bây giờ không có thương tổn gì nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ phát hiện đôi tay kia đang run lên khe khẽ.
“Tiến lên nào tiểu sư đệ. Cho hắn thấy Hoàng Dược Cốc của chúng ta không phải kẻ tầm thường.”
Nhạc Bất Quân biết hai tông còn lại không hề khinh thường Hoàng Dược Cốc. Nhưng đó chỉ là trong lĩnh vực cứu người mà thôi, xét về thực lực thì hắn và các sư huynh đệ khác vẫn thua xa nhiều.
Tuy nhiên, mặc dù được tôn trọng nhưng sự tự ti khi yếu ém về một mặt nào đó dù không nói ra nhưng cũng khiến cho Nhạc Bất Quân hay bất cứ sư huynh đệ nào khác cảm thấy khó chịu. Và chắc chắn ở phía đối phương cũng như vậy.
Có thể Lữ Mạnh Hùng không khinh thường đệ tử của Hoàng Dược Cốc nhưng sâu thẳm bên trong chắc chắn là sự coi nhẹ về mặt chiến lực. Đó cũng là lý do mà Nhạc Bất Quân cơ hồ liều mạng để đấu với đối phương một trận.
Kết quả hắn thất bại nhưng chẳng sao cả.
“Ta vẫn còn tiểu sư đệ.”
Một tia tinh quang ẩn hiện trong mắt của Nhạc Bất Quân. Đó là tia tinh quang của sự hi vọng.
0