Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 307: Mạc Thiên Sinh Chiến Lữ Mạnh Hùng (2)
“Đòn bổ thương ấy ẩn chứa khí thế thật khủng kh·iếp. Mỗi lần hắn bổ xuống đều như ẩn chứa lực lượng trời đất cứ như hoà vào với tự nhiên vậy.”
Sắc mặt Mạc Thiên Sinh trở nên ngưng trọng. Không phải vì thực lực của Lữ Mạnh Hùng mà là do bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Trác Phàm.
Vốn dĩ Lữ Mạnh Hùng dự định sẽ tiếp nhận toàn bộ chiến lực của Mạc Thiên Sinh như cái cách hắn đã dùng khi đối đầu với Nhạc Bất Quân như một cách để tôn trọng đối thủ.
Đáp lại họ, Lữ Nhất Khánh tự hào nói: “Đại ca ta trời sinh thần lực nhưng không quá hài lòng vì thế vẫn luôn mang trên người hơn nghìn cân coi như rèn luyện. Hai cái thủ giáp kia ước chừng hai trăm cân mà thôi.”
“Sao có thể chứ?”
Mạc Thiên Sinh cảm thấy chột dạ. Trước đây Trác Phàm đã nhiều lần căn dặn một khi chưa nắm rõ thực lực của kẻ địch thì đừng lấy nhục thân ra chống đỡ.
Bên dưới khán đài, Lữ Mạnh Hùng phát hiện Mạc Thiên Sinh dường như vẫn còn rất tốt nên không khỏi hưng phấn. Cảm giác gặp được đối thủ ngang tài khiến cho chiến ý trong đôi mắt lập tức bùng lên dữ dội như một ngọn lửa.
“Hoàng Long Chân Khí – Đệ Lục Trọng.”
“Hoặc cũng có thể là ta không xứng để hắn di chuyển mà thôi.” Nhạc Bất Quân lắc đầu.
Vậy mà giờ khắc này Mạc Thiên Sinh lại sinh sinh nhận lấy một quyền. Tuy rằng b·ị t·hương nhưng chiến lực tựa hồ không bị ảnh hưởng bao nhiêu cả.
Trong lúc nhất thời, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu của vị trưởng lão Thánh Hoả Sơn: “Rốt cuộc thì Mạc Thiên Sinh có phải đệ tử của Hoàng Dược Cốc các ngươi không vậy?”
Thế nhưng đáp lại ông ta chỉ là một ánh nhìn mông lung cùng hành động lắc đầu: “Ta làm sao biết được. Bình thường Mạc Thiên Sinh có bao giờ thể hiện thực lực ra đâu?”
Có thể trong mắt các đệ tử Thánh Hoả Sơn thì đang cười nhạo Mạc Thiên Sinh ngu xuẩn nhưng những trưởng lão ở đây thì tâm thần dậy sóng.
Mạc Thiên Sinh nghe được lời này liền dời ánh mắt từ Trác Phàm sang phía đối diện. Kỳ thực bây giờ trong người hắn vẫn đang nhộn nhạo cả lên, thậm chí một ngụm máu tươi đều đang trào ra tới cổ nhưng vẫn cố gắng nuốt ngược trở xuống.
Khoé môi hắn bắt đầu cong lên. Đó là một nụ cười tràn đầy sản khoái.
Một quyền của Lữ Mạnh Hùng mang khí thế như bài sơn đảo hải, nhiệt lượng mà nó toả ra đủ để khiến cho một ít tu giả cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt.
Không ít ánh mắt đều ngưng tụ về phía Lữ Nhất Khánh như để hỏi thăm.
“Này lão Lục. Nhục thân của Mạc Thiên Sinh vốn cường đại như vậy à?” Tứ trưởng lão nhịn không được quay sang hỏi.
“Tới đi.” Lữ Mạnh Hùng hô lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Thiên Sinh cảm nhận rất rõ thông qua sự đau đớn truyền tới thức hải của hắn.
“Chỉ một chiêu đã làm ta b·ị t·hương nặng như vậy? Nếu như chịu thêm hai ba đòn nữa, đôi tay này nhất định sẽ vỡ nát.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh hạ thấp người, mũi thương đưa ra phía trước. Xung quanh hắn bỗng dưng xuất hiện một luồng ánh sáng màu hoàng kim xoay tròn.
Đó là một lời nói đầy tính chế giễu như thể cười nhạo kẻ vửa khinh thường người khác nhưng bị vả mặt.
Lữ Mạnh Hùng lặng nhìn Mạc Thiên Sinh sau đó khẽ gật đầu. Đôi tay to lớn chầm chậm xé thủ giáp ở cánh tay còn lại.
Lữ Mạnh Hùng nhìn đôi thủ giáp bị cong vênh thậm chí có chỗ bị nứt gãy không khỏi bàng hoàng. Chưa hết, hắn còn cảm nhận được sự tê rần đến từ cánh tay của mình, một cảm giác mà đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.
Cho đến khi một nghìn cân đã được tháo xuống, Lữ Mạnh Hùng chầm chậm duỗi tay. Âm thanh rôm rốm vang lên kèm theo động tác nhẹ nhàng thanh thoát hơn khiến ai nấy đều bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu so về khí lực nhục thân của Lữ Mạnh Hùng thì cơ hồ tu giả cùng cảnh giới đều không dám dùng cứng chọi cứng.
Ở đối diện, Lữ Mạnh Hùng đồng dạng tay trước tay sau, một cao một thấp. Luồng nguyên lực đặc trưng của Thánh Hoả Sơn mang theo nhiệt khí nóng rát nháy mắt lan ra khắp cả sàn đấu, thậm chí bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bức kia.
Nhưng những thứ ấy không phải là trong điểm. Bởi lẽ toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía Mạc Thiên Sinh. Một dòng máu nhỏ chầm chậm trào ra từ khoé miệng của hắn, cánh tay run run đang cầm lấy Nham Tích Tương đỏ choét tại nơi v·a c·hạm với hoả quyền của Lữ Mạnh Hùng, thậm chí mơ hồ còn thấy dấu vết v·a c·hạm khiến bề mặt của nó bị lõm xuống một ít.
Cơ thể của Lữ Mạnh Hùng vốn dĩ đã rất lớn vì thế nắm đấm kia to bằng cái đầu của Mạc Thiên Sinh. Mà lại, nguyên lực cuộn trào bọc bên trên càng khiến cho nó toả ra khí tức khủng bố.
Đó chỉ là bề ngoài thôi, thực tế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều. Chỉ với dư chấn trong lúc chống đỡ, toàn bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Mạc Thiên Sinh cơ hồ đều nhộn nhạo cả lên, cánh tay vốn nghĩ đã được rèn luyện tới mức cứng cáp không ngừng lại đang nứt ra bên trong.
Mạc Thiên Sinh khẽ vận nguyên lực bắt đầu điều tiết lại trạng thái. Ước chừng sau mười tức, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Ta sẽ dùng hết sức.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật sự rất hiếm khi phải gỡ bỏ phụ trọng trên người xuống. Hi vọng ngươi không làm ta cảm thấy thất vọng.” Lữ Mạnh Hùng nói.
“Vậy ra hắn đã đấu với Nhạc Bất Quân trong trạng thái mang nghìn cân ư? Thảo nào mà khi đó hắn chỉ đứng một chỗ như vậy.”
Trong lúc Lữ Nhất Khánh đang khoe khoang thì đại huynh của hắn tiếp tục cởi bỏ trọng giáp.
Tuy nhiên, ông ta còn chưa nói hết đã phát hiện Đại trưởng lão và những người khác đều đang há hốc mồm. Nói đúng hơn là bọn họ không ngậm miệng lại được như thể vừa chứng kiến một sự việc vượt quá thường thức vậy.
“Im lặng tiếp tục xem đi.” Đại trưởng lão liếc mắt nhìn.
Đôi mắt Mạc Thiên Sinh khẽ nheo lại. Nguyên lực nơi đan điền bắt đầu hình thành vòng xoáy nhanh chóng lan sang khắp tất cả kinh mạch. Ánh sáng màu hoàng kim rực rỡ lan tràn. Nương theo đó, một cỗ khí thế bất chợt phát ra khiến Lữ Mạnh Hùng không dám coi thường.
Tuy nhiên, một chút thương tổn mà hắn tưởng tượng lại trái ngược với thực tế quá nhiều.
Nhưng sức mạnh vượt quá dự liệu này đã làm Lữ Mạnh Hùng không còn thong thả được như trước. Hắn biết Mạc Thiên Sinh rất mạnh nhưng sự cường đại này đã hoàn toàn vượt quá đẳng cấp mà một tu giả Đoán Cốt nên có rồi.
Nhưng cùng lúc đó, các vị trưởng lão quan chiến cũng khó tránh khỏi kinh ngạc. Lữ Mạnh Hùng được cho là đệ tử thiên tài ngoại môn số một của Thánh Hoả Sơn. Thậm chí hắn còn có thể đánh cái tay ngang với vài đệ tử nội môn.
Chương 307: Mạc Thiên Sinh Chiến Lữ Mạnh Hùng (2)
Cảm nhận sự uy áp cực độ kèm theo nóng rát lan toả đến gương mặt, Mạc Thiên Sinh không dám coi thường nên vội vàng hoành thương chống đỡ. Tuy nhiên dường như hắn vẫn còn coi nhẹ thực lực của đối thủ.
Phía đối diện, Mạc Thiên Sinh đưa thương ra sau lưng và rồi nhìn thẳng mặt Lữ Mạnh Hùng nói: “Thế nào? Chúng ta đánh nghiêm túc được rồi chứ?”
Mạc Thiên Sinh gật đầu: “Được.”
Ngay khi dứt lời, toàn thân của Lữ Mạnh Hùng giống như hoả thạch nháy mắt lao tới tạo thành lưu quang chói mắt đánh ra một quyền. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rốt cuộc thì nó nặng đến mức nào vậy?” Một người thầm kinh hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bịch! Bịch!”
“Như ngươi mong muốn.”
Tác: Cầu hoaaaa
“Chúng ta bắt đầu lại được chứ?” Sau khi khởi động xong, Lữ Mạnh Hùng lên tiếng.
Nhưng vừa rồi Mạc Thiên Sinh đã quên mất điều ấy. Hắn khinh địch, hắn cho rằng bản thân đã luyện thể cứng cáp, cho dù nhận lấy một đòn nghiêm trọng từ Lữ Mạnh Hùng thì cùng lắm chỉ chịu chút thương tổn mà thôi.
Hai tiếng động vang lên, những người quan sát đều đồng loạt co rụt tròng mắt. Họ nhìn thấy thủ giáo rơi xuống và dính sâu vào mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đoán Cốt Cảnh tầng chín ngạnh kháng một quyền toàn lực của tu giả luyện thể Thiên Huyền Điên Phong. Chuyện này thực sự có thể xảy ra sao?” Một trưởng lão Thánh Hoả Sơn quay sang muốn hỏi Đại trưởng lão Hoàng Dược Cốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.