Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 311: Ý Niệm Trùng Kích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 311: Ý Niệm Trùng Kích


“Cả hai đều đang cố hắn thổ nạp nhanh nhất có thể để khôi phục một ít lực lượng di chuyển. Tốc độ như thế này thì có vẻ Lữ Mạnh Hùng sẽ di động trước.” Trưởng lão của Thánh Hoả Sơn vuốt nhẹ râu cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, trước đôi mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lữ Mạnh Hùng lại vô lực ngã nhào trên vai của Mạc Thiên Sinh rồi b·ất t·ỉnh nhân sự.

Ví dụ như trong trận đấu vừa rồi, tinh thần lực của cả hai đều gần như tiêu hao đến cạn kiệt. Vì thế trong lúc cố gắng khôi phục, Mạc Thiên Sinh kết hợp với Tử Cực Thần Quang công kích Lữ Mạnh Hùng. Khi ấy, Lữ Mạnh Hùng đã suy yếu chỉ tập trung khôi phục nguyên lực hoàn toàn không cách nào phòng vệ não hải.

“Đại trưởng lão, hắn thật sự là đệ tử của Hoàng Dược Cốc các vị thật ư? Sao hỏi gì người cũng không…”

Chương 311: Ý Niệm Trùng Kích

Nhưng mà lúc này bỗng nhiên xuất hiện biến cố bất ngờ. Chỉ thấy đầu quyền của Lữ Mạnh Hùng đánh ra lại rơi vào khoảng không khi Mạc Thiên Sinh khẽ nghiêng đầu sang một bên.

“Đã bao lâu rồi nhỉ. Một khắc? Nửa canh giờ? Không. Phải là một canh giờ. Cả hai đứa trẻ này đã đấu với nhau tận một canh giờ nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Đây có thể coi là trận đấu đặc sắc nhất trong nhiều năm trở lại mà ta từng làm bình phán.”

Về phía thượng đài nơi các vị trưởng lão đang quan sát cũng đồng dạng đứng lên. Và tất cả hầu như không hẹn mà cùng quay mặt về phía Đại trưởng lão của Hoàng Dược Cốc.

Hoàng Long Chân Khí đã vượt quá giới hạn sau khi thi triển đại chiêu. Những v·ết t·hương trên cánh tay lần nữa lộ rõ. Không chỉ thế, một đòn vừa rồi của Lữ Mạnh Hùng làm cho y phục trước người của Mạc Thiên Sinh cháy hơn phân nửa để lộ trước ngực một mảnh bỏng rát cháy khét.

Có thể nói, bây giờ nhìn vào Mạc Thiên Sinh muốn tìm một nơi còn nguyên vẹn cũng rất khó.

“Sau ngày hôm nay, bất kể là ai cũng đều không cách nào xem thường hai đứa trẻ ở bên dưới được nữa.” Hồng Quân nhẹ giọng nói. Trong mắt tán thưởng càng sâu khi nhìn về phía Mạc Thiên Sinh.

Rất nhanh sau đó, Lữ Mạnh Hùng bỗng dưng đứng thẳng lại, khoé miệng hiện lên một vòng cung. Đúng vậy, hắn đã khôi phục trước và tiến từng bước về phía Mạc Thiên Sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mạc huynh đệ, có vẻ như trận này ta thắng rồi.”

Bất quá, ai cũng nghe ra câu hỏi ấy với ý nghĩa hoàn chỉnh.

“Giờ thì ta hiểu vì sao Hoàng Nam sư huynh lại luôn bảo ta đừng coi thường Mạc đại ca rồi.”

Đó cũng là điều khiến Hồng Quân cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng nếu tiến hành thổ nạp thì dù chỉ một ít vẫn có thể phát hiện nguyên lực đang vận hành bên trong kinh mạch mới đúng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nói ra không làm Lữ Mạnh Hùng chậm xuống mà ngược lại tốc độ càng nhanh hơn. Chỉ chưa đầy hai hơi thở, khoảng cách giữa hắn và Mạc Thiên Sinh chỉ còn lại nửa trượng. Nguyên lực mờ nhạt nhẹ nhàng phóng thích, nhiệt khí dù không cường đại như trước nhưng cũng đủ làm người đối diện phải nghẹt thở.

Mạc Thiên Sinh dời ánh mắt về phía bình phán như thể lôi ông ta từ trong kh·iếp sự trở lại thực tại.

Thậm chí, nếu vừa rồi Mạc Thiên Sinh động sát tâm cũng đều có khả tăng phá vỡ thức hải của đối phương.

Tuy nhiên, một trong số đó vẫn có người nhìn ra manh mối. Hoàng Nam sắc mặt tràn đầy kinh dị nhìn xuống không nói một lời. Ngay cả Hồng Thiên Quang vốn dĩ thờ ơ cũng khó tránh khỏi đứng dậy, bàn tay giấu bên trong tay áo bất giác nắm chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ là không biết ai có thể kiêng trì tới cùng.”

Lữ Mạnh Hùng chạy tới, kình quyền mạnh mẽ đánh ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các đệ tử Thánh Hoả Sơn nhẹ nhàng mỉm cười, Lữ Nhất Khánh cũng không kìm được hưng phấn lên tiếng hoan hô.

“Đoán Cốt Cảnh tầng chín, sở hữu Ý Niệm Trùng Kích, tinh thần lực có thể so với tu giả Thần Chiếu Nhị Trọng. Nói như vậy, chỉ sợ Mạc Thiên Sinh đã sớm đột phá tinh thần lực từ rất lâu trước đó rồi. Thì ra vừa rồi hắn chú tâm khôi phục tinh thần lực hơn là nguyên lực để dồn một đòn này lên Lữ Mạnh Hùng.” Hồng Quân nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn qua nhi tử độc đinh của mình.

Người ngoài nhìn thì sẽ cảm thấy rất nhàm chán nhưng các vị trưởng lão thì hoàn toàn hiểu được.

Bình phán lẩm bẩm trong miệng là thế nhưng tất nhiên đã có suy đoán riêng của mình. Chỉ cần nhìn thương thế của đôi bên cũng biết Mạc Thiên Sinh suy yếu nhiều hơn rồi.

“Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết.” Đại trưởng lão lắc đầu cười khổ.

Một vòng ý cười thoáng qua gương mặt của ông ta: “Được. Nếu không ai chịu thua thì cứ tiếp tục đánh đi.”

Các đệ tử của Hoàng Dược Cốc thì ngược lại, ai nấy đều yểu xìu xuống. Tuy nhiên, vẻ mặt của họ không có gì quá thất vọng, dù sao biểu hiện của Mạc Thiên Sinh ngày hôm nay đủ để vang danh rồi.

“Mạc đại ca. Ta thật sự mong chờ vào trận chung kết đó.”

Trận đấu kia hoàn toàn vượt qua đẳng cấp mà một đệ tử ngoại môn nên đó.

Nhưng mà, Mạc Thiên Sinh lúc này hoàn toàn không nghe thấy được gì cả. Trên thực tế Ý Niệm Trùng Kích của hắn cũng không mạnh đến nỗi làm một tu giả như Lữ Mạnh Hùng phải mất đi ý thức mà phải gồm nhiều yếu tố hình thành.

Nơi đó, Hồng Thiên Quang đồng dạng kích động. Hắn cũng có tinh thần lực đạt tới cảnh giới Thần Chiếu nên vừa rồi liền nhận ra ngay. Mà lại, điều khiến hắn cảm thấy kích động là vì cảnh giới tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh còn cao hơn hắn khi ở Đoán Cốt cảnh vậy.

Phía đối diện, Mạc Thiên Sinh đồng dạng đứng dậy. Hai tay hắn cầm chặt Nham Tích Thương như thể đó là cây cột vững chắc nhất. Tình huống lúc này của Mạc Thiên Sinh còn tệ hơn Lữ Mạnh Hùng rất nhiều.

Lữ Mạnh Hùng và Mạc Thiên Sinh cứ đứng yên một chỗ ước chửng nửa tuần trà (năm phút) bốn mắt đều đang hướng về phía nhau loé lên chiến ý.

Trên đài cao, tất cả trưởng lão đều đã đứng dậy. Ngay cả các đệ tử tham gia tỷ đấu bao gồm Hồng Thiên Quang, Hoàng Nam đều nghiêm túc lên.

Hồng Quân không đáp lời. Bằng vào cảm quan của mình ông ta có thể nhìn ra được nguyên lực tại đan điền của Lữ Mạnh Hùng đang bắt đầu hình thành vòng xoáy, mặc dù chậm chạp nhưng rõ ràng nhanh hơn Mạc Thiên Sinh đang không có động tĩnh kia.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao đại huynh bỗng nhiên mất đi ý thức?” Lữ Nhất Khánh bất giác kinh hô. Hắn không cho rằng Lữ Mạnh Hùng sẽ vì lao lực đến mức mất đi ý thức như vậy.

Bên trong sân đấu, bình phán nhìn chiến ý trong mắt cả hai vẫn chưa giảm xuống, trong lòng không khỏi dâng lên kích động.

Giây phút ấy, một luồng ba động như thể không cách nào che giấu được sự hưng phấn bùng phát từ trong cơ thể Hồng Thiên Quang ra bên ngoài một cách vô thức.

Một vị trưởng lão Thánh Hoả Sơn kìm không được mà lên tiếng nhưng chợt nhận ra bản thân đã thất thố nên vội vàng nuốt lại lời nói.

Bình phán vừa nói xong liền nhảy ra phía sau. Ông ta biết với tình trạng của hai người kia thì có đánh cũng rất nhanh kết thúc mà thôi.

Có điều, Lữ Mạnh Hùng không cho phép bản thân ngã xuống. Tâm trí hắn mơ hồ, cơ thể cũng vô lực nhưng ánh mắt không hề dời khỏi đối thủ của mình.

Mạc Thiên Sinh nhìn đối phương đang tiến lại gần mình chỉ còn cách vài trượng, ánh mắt có phần cương quyết: “Chưa đến thời khắc cuối Lữ huynh đừng có nói trước vậy chứ?”

Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên một lúc làm cho bình phán bỗng nhiên đình trệ. Ông ta quay đầu nhìn lại phát hiện Lữ Mạnh Hùng đang chống một tay ngồi dậy. Hắn cố gắn rướng người thẳng lên như để che giấu thương thế nghiêm trọng của mình.

Tuy nhiên, vệt máu tươi trên khoé miệng đã bán đứng hắn. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g bởi vì sóng kích mà chấn động không nhẹ, ngay cả mạn sườn vừa nãy ăn trọn một đòn của Mạc Thiên Sinh vẫn còn đau lên âm ỉ xương cốt nơi đó đều bị gãy rồi.

Không chỉ Lữ Nhất Khánh, gần như toàn bộ chúng đệ tử đều ngơ ngác tương tự vậy. Thậm chí có người còn nghĩ rằng Lữ Mạnh Hùng đã nhường Mạc Thiên Sinh.

“Ồ. Thật sao? Ta cũng muốn xem thử ngươi dùng cách gì để đánh bại được ta trong tình trạng này đây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 311: Ý Niệm Trùng Kích