0
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường trở nên chấn động bởi tiếng hoan hô so với trận đấu giữa Vân Nham và Hoàng Nam còn huyên náo hơn mấy phần. Các vị chấp sự đang khống chế trận pháp cũng không kìm nén được sự hưng phấn.
“Đã bao lâu rồi nhỉ? Mười năm? Hai mươi năm? Một trăm năm? Ta cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết là rất lâu rồi mới có một đệ tử của Hoàng Dược Cốc đánh bại đệ tử của Thánh Hoả Sơn trong Tam Tông Chi Hội. Đã vậy đây còn là vượt cấp chiến thắng. Dù có lục tung lịch sử qua các đời của Hoàng Dược Cốc cũng không tìm ra được trường hợp thứ hai.”
“Đúng thế. Tiểu tử này sau khi dành vị trí đệ nhất trong đợt tuyển chọn liền im hơi lặng tiếng vậy mà vừa mới xuất hiện đã trở nên hiển hách như vây.”
Ngay khi kết giới vừa hạ xuống lập tức có vài đệ tử chấp sự tiến lên. Bọn họ cẩn thận đem Lữ Mạnh Hùng b·ất t·ỉnh và dìu Mạc Thiên Sinh xuống đài.
Ở trong một góc, Trác Phàm nhìn một màn diễn ra, khoé miệng không cấm dâng lên một tia tự hào.
“Không tệ…”
Mà ngay khi hắn thốt ra thì Mặc bà bà ở phía sau trợn mắt nói: “Cái gì mà không tệ hả? Hắn thể hiện như thế, cho dù là thiên kiêu của hai tông kia cũng phải kiêng kỵ ấy chứ? Muốn tìm người thứ hai vượt cấp đánh nhau như Mạc Thiên Sinh cũng chưa chắc tìm được.”
Trác Phàm quay đầu lại, định nói cái gì đó rồi lại thôi.
Mà lại, Mặc bà bà dường như rất hưng phấn nên quay đầu nói: “Tiểu tử này không tệ. Đáng được thưởng. Ngươi cứ từ từ chơi, ta đi chữa trị cho hắn.”
“Nhẹ tay thôi đấy.” Trác Phàm gọi với theo.
“Chữa sao hắn khỏi là được. Đừng có ý kiến.” Âm thanh của Mặc bà bà văng vẳng bên tai.
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng loe lói từ viên Dạ Minh Châu được đặt tại giữa phòng. Lữ Mạnh Hùng tỉnh dậy trong cơn mê, gương mặt ảm đạm không khác gì hào quang phát ra của Dạ Minh Châu.
Có vẻ như trong vài canh giờ không thể làm hắn hoàn toàn hồi tỉnh nên đầu óc vẫn cứ ong ong khó chịu.
Tuy nhiên, hình ảnh của Mạc Thiên Sinh ở giây phút trước khi b·ất t·ỉnh lại khiến Lữ Mạnh Hùng nhớ rất rõ. Hắn đưa tay gõ lên đầu vài cái để thanh tỉnh và rồi lẩm bẩm: “Ta thua rồi sao?”
Thiên tài số một trong số các đệ tử ngoại môn Thánh Hoả Sơn lại thua một đệ tử đời thứ ba của Hoàng Dược Cốc còn kém hơn cả một đại cảnh giới.
Lữ Mạnh Hùng biết bản thân thua thiệt là vì Mạc Thiên Sinh giữ bài quá kĩ. Ai có thể ngờ Hoàng Dược Cốc lại sản sinh ra yêu nghiệt có tinh thần lực vượt trội khi còn ở cảnh giới Đoán Cốt đâu. Cho dù đặt Mạc Thiên Sinh bên trong Thiên Khôi Tông hay Hủ Thi Tông cũng đều có thể coi là nhân trung long phượng.
Hắn cúi đầu nìn xuống bản thân. Thân là tu giả, v·ết t·hương ngoài da phần lớn đều đã khôi phục. Chỉ có cái nẹp gỗ quấn chặt bởi băng trắng ở phần sườn làm di chuyển hơi khó khăn, còn lại thì không có vấn đề gì.
“Mạnh Hùng. Con tỉnh rồi sao?”
Ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói của một phụ nhân.
Lữ Mạnh Hùng ngồi dậy: “Vâng. Con tỉnh rồi. Bá mẫu vào đi ạ.”
Cánh cửa mở ra, Lục trưởng lão bước chân đi vào, vừa nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Lữ Mạnh Hùng thì lên tiếng: “Con thấy trong người sao rồi?”
“Đã khôi phục được sáu bảy phần rồi ạ. Chắc vài ba ngày nữa sẽ hoàn toàn khôi phục thôi.” Lữ Mạnh Hùng nói.
“Ừm. Vậy thì tốt.”
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bỗng dưng yên tĩnh một cách quái dị.
Lữ Mạnh Hùng biết mục đích của Lục trưởng lão khi tới đây là gì, trong lòng thầm than một tiếng. Hắn là người có tự tôn cực cao cho nên bị đả bại bởi Mạc Thiên Sinh thì chắc chắn không khỏi đả kích.
Lục trưởng lão kia rõ ràng là muốn an ủi hắn nhưng lại không biết lựa lời như thế nào.
Vì thế để xua tan bầu không khí kì lạ ấy, Lữ Mạnh Hùng bèn lên tiếng: “Bá mẫu, tình hình của Mạc Thiên Sinh thế nào rồi?”
Lục trưởng lão lắc đầu: “Ta cũng không rõ nữa. Thương thế của Mạc Thiên Sinh so với con còn nặng hơn rất nhiều, sau khi xuống đài liền trực tiếp b·ất t·ỉnh. Hiện tại vẫn chưa tỉnh lại nữa.”
“Thì ra là vậy sao?” Lữ Mạnh Hùng gật đầu.
Bắt được khoảnh khắc ấy, Lục trưởng lão lập tức mỉm cười nói: “Mạnh Hùng à. Thắng thua trong trận tỉ đấu là chuyện bình thường, con không nên buồn làm gì. Huống hồ luận về thương thế thì Mạc Thiên Sinh còn nặng hơn cả con nữa. Nếu lúc ấy con cẩn thận hơn thì có lẽ sẽ không bại trận rồi. Chỉ cần lần sau cố gắng lên là được.”
Nghe vậy, Lữ Mạnh Hùng nói: “Bá mẫu nói sai rồi. Trước đó có lẽ con quả thật đã xem thương Mạc Thiên Sinh nhưng khi trận đấu bắt đầu thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Con đã sử dụng toàn lực, việc để thua hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Mà lại, nếu là lần sau giao đấu chỉ sợ còn chả có cơ hội nào để thắng.”
Đây là đều là những lời nói thật lòng của Lữ Mạnh Hùng. Hiện tại Mạc Thiên Sinh chỉ mới Đoán Cốt cảnh, một khi đạt tới Thiên Huyền cộng thêm tinh thần lực và bộ pháp quỷ dị kia thì thực lực nào có thua kém tu giả Thần Chiếu đâu. Cho dù Lữ Mạnh Hùng đột phá Thiên Huyền thành công thì liệu có thể so sánh với đối phương sao? Thứ mà hắn hơn có lẽ là nguyên lực hùng hậu mà thôi.
Phải biết Thần Chiến và Thiên Huyền cảnh chênh lệch ở chỗ sở hữu Ý Niệm Dò Xét và Ý Niệm Giết Người. Bây giờ hai loại thần thông ấy Mạc Thiên Sinh đều có. Vậy thì chỉ cần đạt tới Thiên Huyền cảnh thì chỉ sợ chẳng còn ai đồng cấp là đối thủ của hắn.
Lục trưởng lão cũng hiểu rõ điều đấy nên chỉ có thể trầm mặc không biết nói gì.
“Bá mẫu. Con biết người sợ con bị đả kích nhưng mà không cần quá lo lắng. Con sẽ chuyên tâm tu luyện không để Mạc Thiên Sinh vượt mặt nữa đâu.”
Vừa nói, nguyên lực trong cơ thể hắn bỗng nhiên tự hành phóng thích.
Thấy cảnh này, Lục trưởng lão đột nhiên lộ ra vẻ vui sướng: “Mạnh Hùng. Nhìn khí tức này thì có vẻ con chuẩn bị đột phá rồi.”
Lữ Mạnh Hùng khẽ gật đầu: “Hẳn là trận đấu với Mạc Thiên Sinh đã kích phát cơ thể con vượt qua bích chướng rồi.”
“Nhanh ngồi xuống vận nguyên lực chuẩn bị đột phá. Ta sẽ hộ pháp cho con.”
Ở phương diện khác, Mạc Thiên Sinh nằm ở trên giường, y phục đều được cởi bỏ chỉ còn nội y. Lục trưởng lão tiến đến, thần thức đảo qua một vòng sau đó nói: “Tiểu tử này đúng là liều mạng. Xương cách tay bị nứt rạn khắp nơi, nội tạng chấn động đến ứ đọng máu. Mà lại, Lộng Diễm Quyết kia cũng thật lợi hại những vết bỏng bên trên vẫn còn đang không ngừng ăn mòn cơ thể của Mạc Thiên Sinh nên thời gian khôi phục chỉ sợ rất chậm chạp.”
“Thế có chữa được không?” Tứ trưởng lão hỏi.
Nghe vậy, Lục trưởng lão liền trợn mắt: “Chữa được thì chắc chắn là chữa được rồi. Có điều muốn trong nửa tháng khôi phục hoàn toàn là chuyện không thể nào.”
Ai nấy cũng đều trầm mặc. Ngày hôm nay Mạc Thiên Sinh đã giành thắng lợi trước Lữ Mạnh Hùng, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ đối đầu với Hồng Thiên Quang tại trận đấu chung cuộc nửa tháng sau.
“Cứ tận tình chữa trị đi. Cùng lắm thì để Mạc Thiên Sinh nhận thua vậy. Hắn đã làm rất tốt rồi. Huống hồ ta còn có không ít vấn đề muốn hỏi.” Đại trưởng lão nhàn nhạt lên tiếng.
“Không sai. Công pháp lẫn bộ pháp kia không thuộc về bất kỳ thế lực nào khác ở Hạ Vực này. Rất có thể Mạc Thiên Sinh đã nói dối chúng ta về việc hắn là đệ tử của ‘người kia’. Cho nên trước mắt cần làm hắn tỉnh dậy để tra hỏi rồi quyết định sau.” Bát trưởng lão lên tiếng.
Ông ta là Đường chủ Chấp Sự Dường nên lời nói đầy ý vị tra khảo.
“Quyết định cái gì?” Đúng lúc này, một âm thanh sắc bén nhất thời vang lên. Mà những người nghe thấy đều không cấm rùng mình, cho dù là Đại trưởng lão cũng vội ho khan quay đầu đi chỗ khác.