0
Xuất hiện ở tại trúc đình, Mặc bà bà nhanh chân đi ở phía trước, Trác Phàm tuỳ ý đi ở sau.
Con đường tiến vào trong tương đối âm u, càng gần nơi thí nghiệm mùi h·ôi t·hối và máu tanh nồng càng thêm đậm đặc. Người khác có lẽ sẽ cảm thấy một trận ghê tởm buồn nôn nhưng đối với Trác Phàm thì không vậy. Hắn đã từng là người bước ra từ biển máu, g·iết người diệt tộc không phải chưa từng làm nên sao có thể bị những cảnh tượng trước mắt này làm cho chấn động được.
Cũng chính lý do ấy mà khi đưa Trác Phàm tới đây lần đầu tiên Mặc bà bà đã rất kinh ngạc. Mà người như vậy lại khiến bà ấy càng thêm coi trọng.
Ở cái thế giới người ăn người này, bất kỳ ai cũng đều phải học cách trưởng thành theo con đường tàn nhẫn nhất. Cho nên những năm gần đây, phương thức tuyển chọn đệ tử bị Mặc bà bà can thiệp rất nhiều.
Không lâu sau, hai người đã đến cuối đường, tiếng rên rỉ truyền ra thê lương đến sởn gai ốc. Thế nhưng Mặc bà bà lại không hề để ý mà tuỳ tiện đem giá treo hạ xuống.
Nữ đệ tử của Vạn Độc Môn lờ mờ mở đôi mắt ảm đạm cứ như người vô hồn. Có lẽ cơn đau đớn đã khiến ả chịu đả kích, tinh thần bị chà đạp một cách nghiêm trọng nên gương mặt chẳng còn biểu cảm gì cả.
Mặc bà bà phất tay, Dạ Minh Châu ở bốn phá dưới sự thôi động của trận pháp lập tức sáng rực lên. Lúc này đây, toàn bộ căn phòng mới được nhìn thấy một cách rõ ràng.
Những giọt máu đỏ sẫm rơi xuống, bốn góc tường đều là máu tươi loang lổ, phần bên dưới đã khô thành màu đen. Cách đó không xa còn vương vãi những cách tay đứt lìa của nhân loại lẫn linh thú. Còn bức tường ở hai bên là hai cái kệ gỗ đựng đầy những chiếc bình ngọc và chỉ đỏ.
“Ngươi xem này.”
Mặc bà bà nhấc cánh tay của nữ đệ tử Vạn Độc Môn lên, à không, đó chỉ là một cái chân sói được ghép với phần tay bị đứt lìa mà thôi.
Trác Phàm bước tới gần quan sát. Chỉ thấy tại nơi đó đang bị hoại tử nghiêm trọng. Phần thịt của nhân loại và linh thú không phù hợp sinh ra bài xích cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà nếu để ý kĩ sẽ thấy ở chỗ nối xương dường như có một chút hoà hợp đang bắt đầu gắn kết với nhau.
“Nó đang lành lại?” Trác Phàm lần đầu tiên xuất hiện sự kinh ngạc trên gương mặt.
Thay thế bộ phận trên người bằng bộ phận của linh thú, Trác Phàm không phải là chưa từng gặp. Nói đâu xa, hắn chính là ví dụ điểm hình nhất. Nhưng điều ấy cũng hoàn toàn không đúng. Để thành công phải kể tới việc hắn có công pháp thiên giai có thể đồng hoá vạn vật từ đó mới thành công thay thế tứ chi.
Nhìn nơi khớp xương kia, Trác Phàm rõ ràng có chút kích động. Tuy đây chỉ là thử nghiệm nhưng lại là một bước tiến lớn.
Nhân loại vốn dĩ có thể trạng vô cùng yếu đuối, trong khi đó linh thú chỉ với thiên phú của mình, vừa sinh ra đã sở hữu thể chất cường đại. Nếu nhân loại có thể đồng hoá với bộ phận của linh thú thì có khi sẽ mở ra con đường tu luyện mới.
Tuy nhiên, đây chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Chỉ có phần xương cốt ăn khớp còn phần thịt đều bị hoại tử thì thí nghiệm vẫn bị coi là thất bại.
Đột nhiên trong đầu Trác Phàm nảy ra một cái ý nghĩ kì lạ. Hắn quay sang Mặc bà bà nói: “Có thể ra ngoài một chút được không.”
Quá quen với yêu cầu này của Trác Phàm, Mặc bà bà bĩu môi: “Làm thì làm đại đi, còn bày đặt che với cả giấu.”
Nói thì nói vậy nhưng Mặc bà bà vẫn nhanh chân bước ra ngoài.
Đợi cho trong phòng chỉ còn lại một mình, Trác Phàm lập tức kết ấn. Trận pháp xung quanh dưới sự thôi động của hắn liền hoá thành bức tường năng lượng che đậy khí tức.
Phía xa xa, Mặc bà bà đang núp ở một bên tò mà quan sát không khỏi bực dọc dậm chân: “Cái tên này thật sự coi đây là nhà của hắn ư? Ngay cả trận pháp ta bày ra cũng tuỳ ý dùng như vậy.”
Đối với việc này Mặc bà bà hoàn toàn bất lực. Ai bảo bà ta còn có việc cần nhớ tới Trác Phàm đâu.
“Nghĩ lại thì cũng lạ. Tên Trác Phàm này dường như cái gì cũng biến. Luyện đan, bày trận, ngay cả võ kỹ cũng rất kinh khủng.”
Dù Mặc bà bà chưa thấy Trác Phàm ra tay nhưng nhìn vào công pháp mà Mạc Thiên Sinh thi triển cũng đủ biết rồi.
Mỗi một loại đều là võ kỹ Huyền Giai trung phẩm đến cao phẩm, thậm chí tiếp cận đến Địa Giai. Nếu đem ra so sánh với các tông môn đứng đầu như Thiên Khôi Tông hay Hủ Thi Tông cũng đều có thể đứng ngang hàng.
Ở bên trong Trác Phàm hoàn toàn không quan tâm những suy nghĩ của Mặc bà bà. Hắn là người thông minh, những gì muốn để người khác biết thì họ sẽ biết, còn không muốn thì vĩnh viễn sẽ không biết.
Giờ khắc này, Trác Phàm đang toàn lực thôi động. Thứ hắn không chế không phải nguyên lực bên trong Địa Tâm mà là viên huyết cầu ở bên cạnh.
Từ khi trở về từ Nhung Quốc, thứ huyết khí mà Trác Phàm vô tình hấp thụ phải vẫn luôn không ngừng đọng lại cho tới khi hoá thành huyết cầu. Mà lại, huyết cầu này giống như đầu thú đói khát luôn muốn thôn phệ cơ thể lẫn thần trí.
Cũng may một điều là kinh mạch của Trác Phàm đều đoạn đến chín phần, còn thần trí có Đại Lực Kỳ Lân thủ hộ nên không bị ảnh hưởng gì quá nhiều. Tuy nhiên, mỗi lần hắn sử dụng Địa Tâm thì huyết cầu ngẫu nhiên lại toả ra một tia huyết khí xâm nhập vào.
Hiện tại Trác Phàm vẫn chưa cảm thấy có gì bất thường nhưng huyết cầu bên trong cứ như một quả bom nổ chậm khiến hắn vô cùng lo lắng. Phàm là những thứ bản thân không biết thì không nên tuỳ tiện giữ bên mình.
Đã có lúc Trác Phàm thử đem nó đẩy ra bên ngoài nhưng hoàn toàn vô dụng. Cơ thể hắn cứ như có một loại lực lượng hấp dẫn nào đó làm cho huyết khí vừa tản ra đã nhanh chóng chui vào trở lại.
Nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng Trác Phàm đã có một phát hiện không ngờ tới. Hắn đến gần nữ tử kia rồi nhắm mắt lại. Ý niệm trong đầu khẽ động, một loạt chú ngữ từ trong miệng truyền ra tựa như đang nỉ non một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó.
Bỗng dưng dưới chân hắn toả ra một luồng huyết khí tanh nồng, từ mờ nhạt hoá thành đậm đặc. Đến khi hắn mở mắt thì đồng tử vốn dĩ màu đen đã biến thành đỏ ngầu như máu. Khắp cơ thể bắt đầu nổi lên những đường vân đỏ sẫm loé lên xích mang lập loè.
Và rồi, Trác Phàm nhấc tay lên, song chỉ nhẹ nhàng điểm lên cánh tay nơi gắn kết cái chân thú giả kia.
Chỉ thấy nữ đệ tử Vạn Độc Môn vốn mất đi tinh mang lần nữa ngửa đầu hét lớn, huyết lệ chảy xuôi vô cùng đáng sợ. Chưa dừng lại ở đó, lúc ả há miệng, bốn chiếc răng nanh bằng mắt thường đang từ từ mọc ra. Dưới cổ càng là xuất hiện những vết bớt màu đen rồi mọc đầy lông xám.
Nhưng đó không phải là tất cả.
Khi luồng huyết khí bị Trác Phàm điều khiển nhanh chóng dung nhập vào vị trí nối liền xương, phần thịt thối rửa vậy mà tức thì mọc ra xúc tua như những con dòi nhỏ. Ít lâu sau, chúng xuyên qua phần thịt của chân Huyết Nha Lang, càng lúc càng nhiều.
Trong mắt Trác Phàm loé lên u quang, huyết khí truyền ra càng thịnh. Bằng mắt thường có thể thấy vị trí tiếp nối đang từ từ lành lại. Bắt đầu là những bó cơ sau đó là lớp da màu đen, cuối cùng là lông măng màu xám mọc đầy che đậy nơi đó.
Cho đến khi ấy, Trác Phàm mới thu tay đem huyết khí dung nhập vào huyết cầu lần nữa. Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng trở về trạng thái bình thường.
Sau khi kiểm tra cơ thể một vòng, Trác Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hấp Tinh Đại Hoá Quyết. Ta vậy mà có thể dùng huyết khí để thi triển nó. Có điều công dụng thì hơi khác tưởng tượng một chút.”