0
Chỉ trong giây lát thi triển Hoàng Long Chân Khí khiến thực lực tăng mạnh đã làm cho thế trận dần dần dịch chuyển. Chỉ trong nửa tuần trà ngắn ngủi, ba khôi lỗi đã bị Mạc Thiên Sinh nhẹ nhõm phá huỷ. Hiện tại trên sân đấu chỉ còn lại hai cung thủ, một đao thủ và một kiếm thủ. Trong đó khôi lỗi dùng đao đã bị hư hỏng vài phần, nếu chịu thêm công kích thì chẳng mấy chốc sẽ bị phá huỷ.
Mạc Thiên Sinh nhẹ nhàng nghiêng đầu, không nhanh không chậm nhìn về phía Hồng Thiên Quang nói: “Tiếp theo đây, thử xem cảm giác của ngươi có đúng không.”
Vừa dứt lời, năm tàn ảnh tiếp tục phân ra. Một trong số đó đang hướng thẳng về phía Hồng Thiên Quang.
Ý niệm dò xét lại được thi triển trong vô thức, Hồng Thiên Quang rất rõ ràng chân thân của Mạc Thiên Sinh đang hướng về khôi lỗi cầm đại đao. Tuy nhiên, nhìn tuyến xạo đang phi lên không trung nhắm thẳng về phía mình lại khiến hắn trù trừ.
“Chết tiệt!”
Hồng Thiên Quang chửi trong lòng một tiếng, sau lưng lại xuất hiện một con khôi lỗi khác. Giữa không trung, thân ảnh của nó lớn gấp ba gấp bốn lần chủ nhân nhưng tốc độ lại rất nhanh chóng.
Đao bảo to đùng đưa ra chắn trước mặt Hồng Thiên Quang tựa như một cái thuẫn bài.
“Vù!”
Có điều mọi chuyện lần nữa khác với những gì Hồng Thiên Quang suy đoán. Tàn ảnh hướng tới hắn quả thân chỉ là một phân thân mà chân thân thật sự đã lấy nốt viên ngọc trước ngực của khôi lỗi dùng đao.
“Tên thứ tư.”
Mạc Thiên Sinh giống như vô cùng tận hưởng việc trêu đùa Hồng Thiên Quang. Mất đi hơn một nửa số lượng khôi lỗi khiến cho động tác của Mạc Thiên Sinh trở nên khoan khoái rất nhiều.
“Sau khi kiểm soát được nguyên lực, hiện tại ta đã có thể duy trì Hoàng Long Chân Khí trong khoảng thời gian rất lâu. Chơi thêm với hắn một chút cũng không vấn đề gì.”
Cũng không thể trách Mạc Thiên Sinh được. Vốn dĩ hắn không định thể hiện đến mức này nhưng nhìn tới Hồng Thiên Quang như ngựa con háu đá quá mức tự tin về bản thân lại khiến hắn nhịn không được mà muốn vả cho một trận.
“Bình thường bị sư phụ hành hạ, nay ta cũng nên xuất khí một chút. Ngươi cũng đừng trách ta.”
Đang cười thầm trong bụng một hồi, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm thấy ở lồng ngực nóng ran lên. Một cảm giác bất an liền lay động tâm thần khiến hắn nghĩ đến điều gì đó.
Cánh tay đưa vào bên trong ngực áo sau đó lấy ra một miếng ngọc đang toả ra hào quang màu đỏ thẫm.
Cùng lúc ấy, trên đài cao, Thất trưởng lão đồng dạng đứng lên, gương mặt vô cùng lo lắng quan sát tấm mệnh bài trong tay của mình.
“Thiến Thiến xảy ra chuyện rồi.”
Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ tới điều đó.
Mạc Thiên Sinh không chút suy nghĩ vội vàng quay đầu lui xuống. Nhưng mà đang ở trong trận tỉ đấu nên kết giới trận pháp lập tức ngăn cản lại.
“Có chuyện gì thế?” Mọi người nhíu mày trước hành động của Mạc Thiên Sinh.
Bình phán không biết từ đâu đi tới, gương mặt đầy vẻ cổ quái hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Mạc Thiên Sinh quay đầu lại, mặc dù vô cùng lo lắng nhưng vẫn giữ được lễ nghi vốn có. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu ôm quyền nói: “Đệ tử nhận thua. Xin người hãy mau chóng hạ kết giới đi ạ.”
Giọng nói của hắn cực kì vội vàng khiến cho bình phán dần dần dời ánh mắt xuống miếng ngọc màu đỏ trong tay.
Là một người có đầy đủ kinh nghiệm, vị bình phán kia lập tức nhận ra vấn đề. Ông không vội trả lời Mạc Thiên Sinh mà ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Quân và Đại trưởng lão của Hoàng Dược Cốc.
“Đứa trẻ này có quan hệ với Thiến Thiến không tệ. Chắc hẳn hắn cũng biết nàng đang gặp nguy hiểm nên gấp rút muốn đi tìm.” Thất trưởng lão nhỏ giọng nói.
“Thật là một đứa trẻ trọng tình. Bất quá cũng thật đáng tiếc nếu như trận đấu này bị bỏ ngõ như vậy.” Một vị trưởng lão Thiên Khôi Tông lắc đầu.
Mặt khác, nếu như Mạc Thiên Sinh đang giành thượng phong chịu thua, vậy thì nhất định sẽ có tin đồn hắn giữ thể diện cho Thiên Khôi Tông nên không muốn chiến thắng. Điều này trực tiếp ảnh hưởng đến bộ mặt của bổn tông.
Đại trưởng lão Hoàng Dược Cốc cũng hiểu được điểm này. Có điều bây giờ tình huống đã như vậy rồi chẳng lẽ ông còn ráng ép Mạc Thiên Sinh đánh tiếp hay sao?
Hồng Quân trầm ngâm một chút sau đó khẽ truyền âm. Chỉ thấy vị bình phán liên tục gật đầu rồi quay lại nói với Mạc Thiên Sinh: “Tông chủ Thiên Khôi Tông nhắn với ta đã hiểu đại khái tình huống của ngươi rồi. Có điều trận đấu vẫn phải tiếp tục.”
Nghe thế, Mạc Thiên Sinh liền nhíu mày nhìn lên đài cao, gương mặt lạnh đi mấy phần.
Bình phán cười khổ nói tiếp: “Ta còn chưa nói hết. Đường đi tới nơi đó hẳn là rất xa. Với tốc độ của ngươi bây giờ phải đi tới năm nào tháng nào. Vì vậy, Tông chủ Thiên Khôi Tông bảo nếu ngươi có thể đánh thắng Hồng Thiên Quang thì sẽ dùng phi chu của Thiên Khôi Tông để đưa đi.”
“Thật sao?”
Mạc Thiên Sinh lập tức động dung. Phải biết Thiên Khôi Tông chính là tông môn luyện khí đứng đầu đại lục Chu Thiên này cho nên phi chu mà họ chế ra nào phải tầm thường.
Mà lại, bình phán nói không sai. Nếu Mạc Thiên Sinh tự đi một mình thì không biết năm nào tháng nào mới đến. Có phi chu hỗ trợ thì thời gian sẽ rút ngắn không chỉ một nửa.
Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lập tức cúi đầu như một cách để cảm tạ Hồng Quân. Sau đó hắn khẽ gật đầu với bình phán: “Vậy thì đệ tử xin được tiếp tục.”
Ở cách đó không xa, Hồng Thiên Quang nhìn thấy Mạc Thiên Sinh chủ động chịu thua trong khi đang thắng thế khiến cơn lửa giận trong người lập tức bộc phát.
“Mạc Thiên Sinh. Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Chế nhạo ta ư? Đừng cho rằng chỉ mới chiến được thượng phong đã bắt đầu lên mặt. Ta còn chưa có xuất ra toàn bộ thực lực của mình đâu.”
Vừa dứt lời, khôi lỗi phía sau lập tức rung động, dòng khí lưu bên trong tản mát ra vô cùng kinh khủng khiến cho bên trên đấu tràng mơ hồ nổi lên phong bạo.
Chưa hết, giới chỉ của Hồng Thiên Quang lại lần nữa sáng lên. Bên trong chui ra bốn bộ khôi lỗi khác giống y hệt cái đang thủ hộ sau lưng.
Từ xa nhìn lại, xung quanh Hồng Thiên Quang cứ như có năm ngọn núi đang lơ lửng mà mỗi một cái đều ẩn chứa khí thế đạt tới Thiên Huyền Điên Phong.
Sau khi kết một tràng thủ ấn, từ trong cơ thể Hồng Thiên Quang lập tức phóng ra hàng chục đạo bạch ti như những sợi chỉ gắn trên các bộ phận của khôi lỗi.
“Năm bộ khôi lỗi Linh Giai. Mẹ nó có cho người ta đường sống hay không?”
Diệp Chính Bắc co rụt trong mắt cảm giác lần trước bản thân vẫn còn tương đối may mắn vì được lưu tình. Ngay cả Lữ Mạnh Hùng cũng đỗ mồ hôi lạnh sau đó ánh mắt rơi vào Mạc Thiên Sinh.
“Liệu ngươi sẽ đối phó ra sao đây?”
Trước sự nghi hoặc của tất cả mọi người, Mạc Thiên Sinh đồng dạng quan sát năm bộ khôi lỗi linh giai lẫn các khôi lỗi còn xót lại bên dưới.
“Khí thế mạnh thật.”
Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm trong lòng. Nhưng rồi hắn nhắm mắt lại và hít sâu một hơi. Đến khi mí mắt mở ra, trong đồng tử lại xuất hiện một tầng tử quang nhàn nhạt.
Và rồi, Mạc Thiên Sinh ngước mắt nhìn lên: “Thật sự xin lỗi. Ta không hề có ý nghĩ xem thường ngươi chút nào. Có điều hiện tại ta không có tâm tình để kéo dài trận đấu.”
“Ồ. Ý ngươi là ngươi vẫn còn chưa dùng toàn bộ thực lực?”
Hồng Thiên Quang giận quá mà cười. Năm bộ khôi lỗi giống như tương thông với tinh thần của hắn nên bất giác rung lên, những tầng sóng âm kích khuếch tán khiến cho kết giới liên tục trập trùng.
“Được. Được lắm. Ta vốn cho rằng bản thân là kẻ ngông cuồng nhất rồi nhưng so với Mạc huynh thì vẫn còn kém cạnh rất xa. Vậy thì tới đây đi. Để ta xem ngươi muốn kết thúc trận đấu nhanh chóng như thế nào?”