0
“Như thế này khác quái gì năm đánh một đâu?” Một đệ tử Hoàng Dược Cốc nhất thời nhìn không được mà nói.
“Vậy mà cũng làm được sao? Chẳng phải nói một đánh một ư?”
Tiếng xì xào phản đối dần dần xuất hiện khiến cho các trưởng lão cũng hơi chút ý.
“Im lặng!”
Đại trưởng lão từ từ đứng lên, giọng nói bình thản nhưng âm thanh lại khuếch đại rất lớn.
“Những khôi lỗi kia đều là do Hồng Thiên Quang điều khiển. Đây là thiên phú cũng là công pháp tu luyện đặc trưng của Thiên Khôi Tông. Còn nữa, hãy tin tưởng Mạc Thiên Sinh.”
Lời nói của Đại trưởng lão khiến cho toàn trường dần dần bình tĩnh trở lại.
“Thì ra đây chính là lý do Thiên Khôi Tông luôn đứng đầu trong số các tông môn chính đạo ư? Số lượng đệ tử của họ rất ít nhưng công pháp họ tu luyện đủ để dùng một chọi năm.”
“Không được. Phải tin tưởng Mạc sư đệ.”
Sư huyên náo hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới trận đấu bên trong.
Hồng Thiên Quang bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản nhưng thực chất đang bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
“Đã qua mười hiệp thế nhưng Mạc Thiên Sinh vẫn chưa hề thụ thương, bộ pháp vô cùng vững vàng. Trong khi đó, tinh thần lực của ta đã tiêu hao ba phần. Nếu tiếp tục nữa thì có khi ta mới là người thua cuộc.”
Lòng tự tôn của một thiên kiêu đứng đầu Thiên Khôi Tông không cho phép Hồng Thiên Quang thất bại. Hắn không hề coi thường đối thủ nhưng phải nói là biểu hiện của Mạc Thiên Sinh đã vượt quá sự nhận thức của hắn.
Giới chỉ lần nữa sáng lên, lại có thêm ba khôi lỗi cầm cung xuất hiện. Dưới sự thao túng của Hồng Thiên Quang, những khôi lỗi này bắt đầu giương cung.
“Lại nữa sao?”
Mạc Thiên Sinh bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi. Bị ba khôi lỗi cận chiến quần đấu đã rất khó xoay sở rồi huống hồ bên ngoài còn có bốn kẻ luôn chỉa mũi tên về phía mình đâu.
Nhân lúc đẩy lùi các khôi lỗi, Mạc Thiên Sinh quét mắt nhìn Hồng Thiên Quang, trong lòng đã có suy đoán.
“Bảy khôi lỗi chắc đã là cực hạn lên tinh thần lực của hắn rồi nhỉ?”
Nhưng còn chưa được bao lâu thì những âm thanh xé gió lần nữa lao tới một cách dồn dập. Một mũi tên lại một mũi tên khác không ngừng thay phiên nhau dẫn động. Cho dù Mạc Thiên Sinh có Ý Niệm Dò Xét đi chăng nữa nhưng dù sao cũng chỉ là người thường nào phải ba đầu sáu tay để mà đỡ lấy toàn bộ.
Trong lúc nhất thời, tốc độ né tránh của Mạc Thiên Sinh tăng lên đến cực hạn nhưng vẫn không thể dần dần rơi xuống hạ phong.
Các khôi lỗi đều do một tay Hồng Thiên Quang thao túng, những mũi tên đi theo quỹ đạo đều được ba khôi lỗi cận chiến khéo léo che giấu hành tung bằng cách bành trướng khí tức của lõi bên trong để đánh lạc hướng sự dò xét của Mạc Thiên Sinh.
Không thể không ý, kế hoạch này của Hồng Thiên Quang cực kỳ hiệu quả. Trong thoáng chốc đã khiến Mạc Thiên Sinh liên tục bại lui, trên cơ thể còn là xuất hiện nhiều v·ết t·hương nông sâu khác nhau.
“Hết rồi.”
Ai nấy đều suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy một đạo hoàng quang từ trong cơ thể Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên phát ra. Nương theo đó, khí tức của hắn vậy mà tăng vọt đến cảnh giới Thiên Huyền Lục trọng.
“Cuối cùng cũng dùng đến nó rồi sao?”
Hồng Thiên Quang không hề ngoài ý muốn. Bí pháp đã khiến Mạc Thiên Sinh đọ ngang sức với Lông Diễm Quyết của Lữ Mạnh Hùng.
Hoàng Long Chân Khí đệ lục trọng.
Từng v·ết t·hương trên cơ thể của Mạc Thiên Sinh bỗng chốc bị hoàng quang bao phủ cứ như một lớp vàng nóng chảy đang điền đầy vào bên trong.
“Cảm giác khá hơn rồi.”
Mạc Thiên Sinh cử động nắm tay cảm nhận bản thân đang trở lại trạng thái đỉnh phong không khỏi cười khẽ.
“Vù!”
Đúng lúc ấy, mũi tên lần nữa bay tới. Có điều lần này Mạc Thiên Sinh không hề né tránh mà trực tiếp dùng tay chụp lấy.
Khoảnh khắp cầm được mũi tên, thân thể Mạc Thiên Sinh bị đẩy lùi lại một thước, dư lực vẫn còn khiến phần bén nhọn đâm tới sát cổ. Mà t ại đó, một tầng vảy vàng óng như có như không hiện lên bảo vệ khiến mũi tên không cách nào đâm sâu hơn được nữa.
“Công pháp luyện thể thật kinh người.”
Mạc Thiên Sinh dời sang nhìn khôi lỗi cầm đao chém tới, mũi chân nhẹ nhàng nhích lên. Chỉ một chuyển động nhỏ lại khiến thân hình Mạc Thiên Sinh như hoá thành quang tuyến nháy mắt xông tới trước mặt khôi lỗi kia.
“Ầm!”
Một thương đánh ra khiến ngực của khôi lõi bị lõm xuống, bên trên cơ hồ có dấu hiệu nứt vỡ.
“Hiện tại cũng nên phản công rồi.”
Mạc Thiên Sinh vừa dứt lời liền thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ. Lần này tốc độ của hắn vô cùng kinh người. Tàn ảnh đồng thời phóng thích ra tứ phía nhắm thẳng vào bốn tên cầm cung.
“Ta bảo rồi. Chiêu này ngươi không dùng được.”
Hồng Thiên Quang hừ lạnh, ý niệm thao túng kiếm và trả đuổi theo Mạc Thiên Sinh mà bản thân hắn cũng tương tự vận nguyên lực dùng võ kỹ đánh xa công kích.
Thế nhưng không giống trước đó, trường kiếm vừa tới rạch một đường khiến cơ thể của Mạc Thiên Sinh đứt ra làm đôi. Cùng lúc đó, quang xạ do Hồng Thiên Quang bắn ra cũng kịp thời xuyên qua.
“Không có máu?” Hồng Thiên Quang kinh ngạc la lên còn thân ảnh mà hắn cho rằng đó là chân thân thì lại tản ra.
“Rắc!”
Một tiếng thanh thuý vang lên. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một góc đấu đài cách đó không xa. Chỉ thấy khôi lỗi cầm cung ở đấy đã bị nứt toạc lồng ngực, ngay cả lõi cũng bị lấy ra. Và kẻ đang cầm cái lõi trên tay không ai khác chính là Mạc Thiên Sinh.
“Sao vậy. Lần này đoán sai rồi ư?” Mạc Thiên Sinh cười cười, lõi của khôi lỗi theo đó bị tung lên hạ xuống mấy lần như thể khiêu khích.
“Không thể nào. Rõ ràng Ý Niệm Dò Xét của ta không sai. Chân thân phải ở hướng này mới đúng.”
Mạc Thiên Sinh nhếch mép: “Vậy thì thử lại lần nữa đi.”
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh Mạc Thiên Sinh lập tức nhoè đi, chỉ có ba sáu bóng ảnh t·ấn c·ông lần lượt tất cả các khôi lỗi.
“Thử xem ngươi có nhận ra không?”
Giọng nói của Mạc Thiên Sinh quanh quẩn bát phương giống như được phát ra từ tất cả các phân thân mà hắn bày ra.
Hồng Thiên Quang cắn răng, từ mi tâm bắn ra một đạo năng lượng vô hình. Nó giống như là một điểm sóng lấy hắn làm trung tâm khuếch trương sang bốn phía.
“Ngay đây.”
Tiếng nói vừa dứt, Tất cả khôi lỗi đồng thời nhắm thẳng về phía cung thủ đứng ở xa nhất mà t·ấn c·ông.
“Rắc!”
Nhưng không, khi mà mọi ánh nhìn đều ở đó thì khôi lỗi cầm trảo bất chợt dừng động tác lại rồi ngã xuống. Mạc Thiên Sinh ở đằng sau lại cầm thêm một viên ngọc tròn màu xanh lóng lánh.
“Không… Không thể nào?”
Hồng Thiên Quang bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng nổi. Mà không chỉ hắn, tất cả các đệ tử có mặt hôm nay bao quát những đệ tử đời thứ nhất đều nhìn không chớp mắt. Bọn họ đều sở hữu Ý Niệm Dọ Xét nên hoàn toàn rõ ràng cảm giác của Hồng Thiên Quang không sai. Mà không, cũng có thể là tất cả đều đã sai.
Trên khán đài cao nhất, Hồng Quân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Người khác có thể không nhận ra nhưng bất cứ vị trưởng lão nào cũng đều nhìn ra được chân tướng.
“Trong khoảnh khắc Thiếu tông chủ tìm được phân thân thì tốc độ của Mạc Thiên Sinh đột nhiên tăng vọt, hoàn toàn vượt qua khả năng cảm nhận từ tinh thần lực của thiếu tông chủ. Bộ pháp ảo diệu như vậy rốt cuộc là gì mà trước giờ ta chưa từng thấy qua.”
Những ánh mắt kinh dị xen lẫn tò mò hết nhìn Mạc Thiên Sinh rồi lại quay sang các trưởng lão của Hoàng Dược Cốc.
“E hèm.”
Đại trưởng lão vờ như không nghe thấy, một mặt bình tĩnh quan chiến nhưng thực tế trong lòng đang vui như nở hoa.
“Thấy rồi chứ. Đây là đệ tử Hoàng Dược Cốc của chúng ta. Hắc hắc.”
Tác: Cầu hoa, cầu 5*