0
Mạc Thiên Sinh đứng yên một chỗ lặng nhìn đôi trong mắt hằng đầy tơ máu của đối phương nhưng không nói gì. Đôi mắt ấy, hắn cảm giác vô cùng quen thuộc. Đó là đôi mắt của Mạc Thiên Thanh khi lần đầu tiên bị hắn đánh bại ở lần đại thọ phụ thân.
“Thiên Sinh à. Ngươi nên nhớ một điều. Thiên Ngoại Hữu Thiên. Nhân Ngoại Hữu Nhân. Dù cho sau này ngươi có thành tựu hơn người cũng đừng nên kiêu ngạo. Thế giới rộng lớn ngoài kia có rất nhiều kẻ mạnh hơn ngươi. Mà lại, thiên tài thường hay yểu mệnh, cho nên tốt nhất nên giữ lại một chút đừng phô ra toàn bộ.”
Mạc Thiên Sinh vẫn nhớ như in lời của Trác Phàm. Vì vậy trong suốt thời gian Tam Tông Chi Hội diễn ra, hắn cơ hồ chưa từng vận dụng Hoàng Long Giáp và cả Trác Phàm cũng chưa cho phép gỡ bỏ phụ trọng.
Có điều tình huống bây giờ quá cấp bách, Mạc Thiên Sinh đành phải dùng toàn lực giải quyết Hồng Thiên Quang. Hắn còn phải chuẩn bị một vài thứ.
“Ta mới chính là thiên kiêu thật sự…”
Trong lúc đó, Hồng Thiên Quang vẫn không ngừng lẩm bẩm như chưa thể chấp nhận sự thật này. Và rồi, hắn hét lên một tiếng, đôi mắt đầy tơ máu xen lẫn sát khí hướng về phía Mạc Thiên Sinh công khích.
“Đúng vậy. Ta có thể ngự không phi hành.” Một nét cười có phần điên cuồng hiện lên trên gương mặt của Hồng Thiên Quang.
Hắn lần nữa nhập không, thân ảnh bây giờ không đứng yên một chỗ mà liên tục lay động.
“Chỉ cần chuyển động liên tục là hắn không thể nào tấn công ta được. Trong lúc đó, những khôi lỗi linh giai sẽ không ngừng bào sức hắn. Chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về ta mà thôi.”
Mạc Thiên Sinh với đôi đồng tử màu tím liên tục chớp động theo sự di chuyển của Hồng Thiên Quang sau đó khẽ lắc đầu: “Không có ích gì đâu.”
Vừa dứt lời, Mạc Thiên Sinh khẽ nhún chân. Chỉ một động tác đơn giản lại khiến thân thể hắn bay lên như bị gắn lò xo mà đích đến lại là nơi mà Hồng Thiên Quang sắp sửa xuất hiện.
“Hừ. Cho rằng ngươi có thể đọc được chuyển động của ta ư?”
Hồng Thiên Quang nhếch miệng sau đó vận nguyên lực cưỡng chế bản thân ngưng lại. Sau khi Mạc Thiên Sinh vượt qua, năm bộ khôi lỗi như chờ đợi sẵn bắt đầu lao tới.
“Ta xem giữa không trung ngươi xoay sở như thế nào?”
Mạc Thiên Sinh tiếp cận thất bại, gương mặt lạnh như tiền nhìn sang năm bộ khôi lỗi đang hướng tới. Toàn thân lúc này ngoại trừ Hoàng Quang còn xuất hiện thêm một luồng hắc khí.
“Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Chỉ thấy thân ảnh của hắn đột nhiên nhoè đi rồi quỷ mị hoá thành luồng sáng chớp động.
“Vù! Vù!”
Tiếng gió nhất thời vang lên, trước sự kinh hãi của toàn thể mọi người Mạc Thiên Sinh như hoá thành hắc ảnh để lại lưu quang không ngừng di chuyển. Tốc độ của hắn nhanh tới mức ngay cả Hoàng Nam, đệ nhất đệ tử nội môn của Thiên Khôi Tông cũng không cách nào theo kịp chuuyển động.
Mà điều đáng nói ở đây chính là từ nãy tới giờ Mạc Thiên Sinh chưa từng chạm đất.
“Ngự không phi hành? Sao có thể?”
Hồng Thiên Quang lạc giọng nói. Nhưng mạc Thiên Sinh nào để hắn có thời gian nói nhiều, hắc ảnh lần nữa xông tới.
“Đừng hòng!”
Hồng Thiên Quang quát lớn, một bộ khôi lỗi ở gần nhất nhanh chóng hộ giá. Cái đao to lớn hoành ngay trước mặt như một tấm thuẫn che giấu Hồng Thiên Quang phái sau.
Thế nhưng Mạc Thiên Sinh không hề có ý định thu chiêu.
Âu Dương Gia Thương Pháp – Xuyên Cơ Phá!
Nham Tích Thương với lực lượng nguyên lực hùng hậu được truyền vào làm cho phù văn bên trên sáng lên loá mắt. Nói thế nào nó cũng là linh bảo cấp năm được đích thân Trác Phàm đặc biệt vì Mạc Thiên Sinh luyện chế nên độ hoàn mỹ khi phối hợp càng không cần phải bàn cãi.
“Choang!”
Mũi thương đâm vào đao diện khiến trên bề mặt bị lõm một lỗ lớn. Mà lại, mọi chuyện không chỉ ngừng ở điểm đó. Nham Tích Thương của Mạc Thiên Sinh lúc này giống như một con rồng muốn xuyên qua thiết bản, dù bị chặn lại nhưng khí thế vẫn chưa từng giảm đi.
Âm thanh xoẹt xoẹt nhất thời vang lên cùng với ánh lửa văng tung toé. Chưa đầy ba tức, mũi thương lại sâu hơn một phần cho tới khi hoàn toàn xuyên thủ đại đao.
Xoạt!
Nham Tích Thương đâm mạnh vào lõi của khôi lỗi khiến nó vỡ tung ra. Khôi lỗi theo đó dần dần ảm đạm rồi rơi xuống. Có điều Hồng Thiên Quang bây giờ đã biến mất.
“Muốn trốn ư? Nào có dễ vậy?”
Mạc Thiên Sinh cũng có Ý Niệm Dò Xét mà phạm vi của đấu tràng không quá lớn nên có thể bao phủ toàn bộ. Ngay khi nhận ra Hồng Thiên Quang đang ở đằng sau một khôi lỗi linh giai khác, hắn lập tức đuổi theo.
“Muốn đánh được ta. Ngươi còn chưa có cửa.”
Hồng Thiên Quang đưa tay kết ấn, ba bộ khôi lỗi lập tức nhào đến. Cùng lúc ấy hai cung thủ cũng giương cung bắn ra.
“Cút!”
Mạc Thiên Sinh gầm nhẹ một tiếng, cánh tay trái co lại thành trảo. Một luồng ý niệm từ trong đầu phóng thích, theo đó không gian xung quanh bỗng dưng vặn vẹo rồi hoá thành một bàn thay cực lớn quét ngang. Quỹ tích của nó cực kỳ ảo diệu khiến ba bộ khôi lỗi đang xông tới lần lượt bị đánh văng đi.
“Đây là võ kỹ gì mà lại có thể tác động đến không gian? Cách thi triển cũng thật là bạo lực, thật giống với phong cách của bổn sơn.” Một trưởng lão Thánh Hoả Sơn la lên, trong mắt đầy vẻ khát vọng.
“Không. Đây không phải là tác động đến không gian. Mạc Thiên Sinh chỉ đơn thuần dùng tinh thần lực phối hợp nguyên lực để khiến nó ngưng thực trong khoảnh khắc mà thôi. Nhưng như vậy cũng đủ thấy thứ võ kỹ này không hề tầm thường.” Hồng Quân nhẹ giọng giải thích.
Nói đến đây, ông ta không cấm thở dài: “Bộ pháp có thể so với Ngự Không Phi Hành, võ kỹ lại còn cách không di vật. Đây rõ ràng là thứ sinh ra để khắc tinh Thiên Khôi Tông chúng ta mà. Cũng tốt. Để Thiên Quang sau này không còn kiêu ngạo nữa.”
Ở bên dưới, ánh mắt của Hồng Thiên Quang cứng đờ khi thấy ba bộ khôi lỗi linh giai bị đối phương tuỳ ý vứt đi.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nhưng Hồng Thiên Quang làm gì có thời gian để suy nghĩ bởi vì Mạc Thiên Sinh đã đến ngay trước mặt. Hắn cắn chặt răng mà tiếp tục vận nguyên lực lực, một phần khống chế khôi lỗi chống cự, một bên khác lại tiếp tục di chuyển đến vị trí mới.
Tuy nhiên, vào giờ khắc này thì mọi chuyện đã ngã ngũ. Tuy chỉ mới tu luyện Quỷ Ảnh Thần Hành đến trạng thái tiểu thành nhưng sự biến hoá linh động của nó đã khiến Mạc Thiên Sinh cũng phải kinh ngạc.
Đây là lần đầu hắn thi triển nó vào trong thực chiến nhưng dưới nền tảng của Mê Tung Quỷ Ảnh bộ nên sử dụng vô cùng trôi chảy.
Nhìn đại đao chém xuống, thân thể Mạc Thiên Sinh như đột ngột tách đôi rồi vòng ra sau nhập lại thành một lần nữa tấn công Hồng Thiên Quang.
“Lăng Không Đoạn Nguyệt!”
Nham Tích Thương sáng lên kèm theo long ngân giận dữ mạnh mẽ đập xuống. Đây là một đòn cực mạnh, thậm chí Lữ Mạnh Hùng ở trên khán đài tự nhận bản thân có nhục thân cường đại cũng không nghĩ bản thân có thể lành lặn đón đỡ.
“Ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng.”
Và bên trong kết giới, Hồng Thiên Quang cũng tương tự nhận ra điều đó. Khôi lõi là dã không còn, giới chỉ của hắn lại sáng lên, hai tấm thuẫn nhất thời hiện ra chắn ở trước mặt.
“Ầm!”
Nham Tích Thương đập mạnh vào hộ thuẫn. Âm thanh chói tai lần nữa vang lên, làn sóng xung kích như một cơn sóng lớn xô bờ hung hăng đập lên kết giới khiến nó liên tục dao động.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hai tấm thuẫn của Hồng Thiên Quang bị bổ ra làm đôi, dư lực của Nham Tích Thương đập mạnh xuống phần bả vai kèm theo tiếng xương cốt nứt gãy.
Hồng Thiên Quang cứ như một viên vẫn thạch đập mạnh xuống sàn đấu khiến bụi đất nổi lên mịt mù. Mà phạm vi mười trượng xung quanh lấy hắn làm trung tâm hiện ra vô vàng vết nứt tựa như tấm mạng nhện.
Lúc này đây, những bộ khôi lỗi ở đằng xa lần lượt ảm đạm rồi rơi xuống. Đây giống như báo hiệu trận đấu đã kết thúc và kết quả theo hướng không ai ngờ tới.