Trong sảnh đường rộng lớn, một tiểu cô nương mặt mày sáng sủa, đôi bá hồng hồng nhìn qua chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thoạt trông vô cùng khả ái. Bên cạnh nàng là một mỹ nữ thân mặc y phục màu xanh bó sát người lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, trên khuôn mặt còn mang một chiếc khăn che màu trắng càng toát lên một vẻ thần bí thoát tục. Cả hai hiên ngang đứng giữa sảnh đường, ngẩng đầu dùng đôi mắt của bề trên nhìn về phía trước.
Tại vị trí chủ trì là một nam tử trung niên ngoài tứ tuần, râu hùm mày rậm, vẻ mặt có phần kích động. Mà phía sau ông ta là một thiếu niên chẳng hơn tiểu cô nương kia là bao, diện mạo vô cùng tuấn tú. Bất quá lúc này, khắp người hắn đều đang run rẩy, cơ hàm không ngừng cắn chặt tựa hồ đang phẫn nộ đến cùng cực.
Thấy biểu hiện của nhi tử mình như thế, nam tử trung niên kia bất đắc dĩ thở dài nhìn tiểu cô nương nói: “Mục tiểu thư. Ngươi đến đây hủy hôn ước, gia gia của ngươi có biết không?”
“Này…!”
Tiểu cô nương còn chưa biết trả lời như thế nào thì mỹ nữ bên cạnh đã bước lên một bước cười nói: “Mục Ninh Yên có thể chất đặc biệt cho nên Hợp Hoan Tông chúng ta đã đặc cách thu nhập làm đệ tử hạch tâm. Chỉ mong Mạc gia chủ giơ cao đánh khẽ hủy bỏ hôn ước. Hợp Hoan Tông chúng ta nhất định sẽ đền bù một phần đại lễ.”
“Đền bù một phần đại lễ?”
Mạc gia chủ run run da mặt nói: “Tuyết trưởng lão nói cũng dễ nghe quá rồi. Phải biết Mạc gia chúng ta ở đại lục Chu Thiên này cũng có chút danh tiếng. Nếu như để người khác biết được, Thiên Sinh bị người ta đến nhà từ hôn, thử hỏi sau này chúng ta còn mặt mũi nào mà ra ngoài?”
Nói đến đây, ông đảo mắt nhìn sang các vị trí ghế ngồi ở hai bên. Vốn dĩ ông đang bàn chuyện làm ăn với những thương nhân này, cuối cùng lại bị hai vị nữ tử này xông vào làm ra cho mất mặt.
“Ta đương nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Mạc gia chủ. Chỉ là tư chất của Ninh Yên đã được tông chủ chúng ta nhìn trúng, muốn thay đổi sợ là không có cách nào. Vả lại, Ninh Yên dường như cũng không hề có tình cảm với Thiên Sinh công tử.” Tuyết trưởng lão dù nói lời mềm mỏng nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhượng bộ.
“Đúng vậy Mạc thúc thúc. Hôn ước này hoàn toàn là do gia gia ước định, bản thân con chưa từng gặp qua Mạc Thiên Sinh làm sao có tình cảm gì được. Huống hồ hắn còn là một tên phế vật…” Mục Ninh Yên vội vàng lên tiếng hùa theo nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Tuyết trưởng lão che miệng lại.
Trên thực tế, bản thân nàng cũng rất tò mò về phu quân tương lai của mình. Chỉ là sau một thời gian tìm hiểu liền biết được đó là một nam tử đẹp mã mà thôi.
Từ khi sinh ra, thể chất của Mạc Thiên Sinh đã vô cùng yếu ớt, kinh mạch eo hẹp đến đáng thương. Cho dù phụ thân của hắn là gia chủ của Mạc gia đã nhiều lần tìm đến luyện đan sư cầu chữa bệnh nhưng bất kỳ ai xem qua cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Luyện đan sư chính là tu giả am hiểu về y thuật. Tùy theo tình trạng của bệnh nhân mà đem các loại dược liệu phối hợp luyện chế thành đan dược chữa trị.
Mạc Thiên Sinh là nhi tử độc đinh của Mạc gia dĩ nhiên sẽ bị người khác lời ra tiếng vào chế giễu. Hắn không cam lòng cho nên đã dành mấy năm liền đọc sách y thuật muốn tìm ra phương pháp cải thiện căn cơ. Bất quá những loại đan dược có thể chữa trị cho hắn đều thuộc hàng thất phẩm trở lên, tại đại lục Chu Thiên này tựa hồ chẳng có mất người luyện ra được.
Sau một thời gian nghiên cứu, cuối cùng Mạc Thiên Sinh đành từ bỏ hi vọng cải thiện căn cơ của mình. Từ đó, hắn bắt đầu tập trung công việc trong gia tộc đồng thời ngày đêm mơ tưởng đến thê tử tương lai của mình. Có điều ngày hôm nay gặp mặt, Mục Ninh Yên lại cho hắn một cái bất ngờ quá lớn.
Chứng kiến thê tử tương lai của mình vậy mà nói ra những lời ấy, Mạc Thiên Sinh rốt cuộc không nhịn được nữa mà bước lên phía trước: “Mục tiểu thư. Cô muốn đơn phương hủy bỏ hôn ước sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ngươi…!”
“Bất quá…”
Mục Ninh Yên còn chưa kịp lên tiếng đã bị Mạc Thiên Sinh cắt lời, lấy một mảnh giấy trắng tinh đi ra. Hắn đưa tay cắn đứt một miếng để huyết dịch chảy ra rồi viết lên mấy chữ, cuối cùng đem nó ném về phía tiểu cô nương.
“Ta. Mạc Thiên Sinh, hôm nay viết giấy từ thê, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Mục Ninh Yên của Mục gia. Bồi lễ thì khỏi đi, chỉ cần cô nhớ rằng bản thiếu gia mới là kẻ từ thê, không phải là bị cô hủy hôn ước là được.”
Nói xong, Mạc Thiên Sinh lập tức quay người đi thẳng ra phía sau hậu viện.
Việc làm của hắn dứt khoát đến mức Mục Ninh Yên chỉ ngơ ngác nhặt mảnh giấy lên nhìn xem. Ngoại từ huyết tự ra còn có một dấu điểm chỉ của Mạc Thiên Sinh.
Xung quanh đó, các vị thương nhân đều âm thầm tán tưởng phong cách hành xử của vị công tử Mạc gia này. Phải biết bị hủy bỏ hôn ước với từ thê là hai vấn đề khác nhau. Bây giờ đầu sóng ngọn gió ngược lại sẽ đặt lên Mục gia. Dù gì Mục Ninh Yên chính là đơn thương độc mã đi tới, bây giờ sự việc thành ra thế này, gia gia của nàng không tức giận mới là lạ.
Cầm tờ giấy trên tay, Mục Ninh Yên không kiềm được nước mắt. Nàng dù gì cũng mới mười ba tuổi mà thôi, trong lúc nhất thời chẳng biết phải làm sao mới phải.
Tuyết trưởng lão ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí gương mặt có phần vui mừng nói: “Mạc gia chủ. Lời của tiểu công tử kia…”
Phụ thân của Mạc Thiên Sinh làm sao lại không nhận ra suy nghĩ của đối phương. Mục gia bây giờ đã được Hợp Hoan Tông chú ý, địa vị thoắt cái đã tăng cao. Cho dù một chút tin đồn này truyền ra cũng sẽ bị bọn họ ém mất mà thôi.
Bất quá, nhìn gương mặt sáng sủa của Mục Ninh Yên, ông lại cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu: “Thiên Sinh sau này là gia chủ của Mạc gia. Nó đã quyết định như vậy thì ta cũng không cưỡng cầu. Nếu mọi chuyện đã được giải quyết rồi thì mong Tuyết trưởng lão đem Mục cô nương rời đi đi.”
Nghe vậy, Tuyết trưởng lão hơi nhún người: “Vậy thì ta xin cáo từ.”
Ngay sau đó, một dải lụa màu lam lập tức bắt lấy Mục Ninh Yên, Tuyết trưởng lão xoay người đề khí, tựa hồ sợ Mạc gia chủ đổi ý cho nên chớp mắt liền lăng không bay đi.
Những thương nhân chứng kiến hiển nhiên rất thức thời. Bọn họ không nói hai lời liền đứng dậy viện một cái lý do rồi thay nhau cáo từ. Dù gì bây giờ cũng chẳng phải lúc bàn chuyện làm ăn, cứ để cho Mạc gia chủ giải quyết chuyện trong nhà trước đã.
Đúng lúc này, một tên gia đinh hớt hãi chạy lên, trên tay cầm một bức thư đưa cho Mạc gia chủ nói: “Lão gia, lúc tiểu nhân tới phòng gọi thì không thấy công tử đâu, chỉ có một bức thư đặt ở trên bàn.”
“Mau cho người đi tìm.” Mạc gia chủ lập tức ra lệnh, cánh tay run run mở phong thư ra đọc.
Trong thư viết: “Phụ thân. Hài nhi bất hiếu để cho chúng ta chịu một mối nhục lớn như vậy. Bây giờ con không còn mặt mũi nào để đối mặt với tất cả mọi người cho nên sẽ tạm thời rời khỏi gia tộc trong một thời gian để tìm cơ duyên. Một ngày nào đó con sẽ trở về, thành một Mạc Thiên Sinh hoàn toàn khác để làm vinh tông diệu tổ. Hài tử bất hiếu của người… Mạc Thiên Sinh.”
0