0
Đi từng bước trên đường, những ký ức ngày xưa cứ tựa hồ hiện rõ mồn một trước mắt Mạc Thiên Sinh. Hắn thẩn thờ như kẻ mất hồn kéo lê đôi chân nặng nề cùng với Huyền Trọng Giáp trên người.
Trác Phàm ở một bên thấy thế bèn lên tiếng hỏi: “Lại hoài niệm sao?”
“Không ạ. Đệ tử chỉ đang nghĩ làm cách nào để gỡ xuống hai từ ‘phế vật’ mà thôi.”
Trác Phàm bất giác bật cười trước lời nói của Mạc Thiên Sinh: “Thiên Sinh, ngươi thật sự nghĩ bản thân là phế vật sao?”
“Đệ tử đương nhiên không nghĩ thế…”
“Vậy là được rồi.”
Trác Phàm đột nhiên cắt ngang: “Ngươi đừng quên bản thân đã mang năm trăm cân vẫn dễ dàng đánh bại Mạc Thiên Thanh. Hiện giờ, nếu không gặp tên yêu nghiệt nào thì ngươi có thể hoàn toàn tự tin trong cùng cấp không có đối thủ.”
Lời của Trác Phàm nói không sai, tuy nhiên đó là trong phạm vi cảnh giới Tụ Khí mà thôi. Phải biết càng lên cao thì chênh lệch sẽ càng lộ rõ. Có thể bây giờ Mạc Thiên Sinh đủ mạnh để dùng một chọi bốn nhưng với tình trạng tu vi tăng tiến chậm chạp thì cũng sẽ có lúc hắn đến bình cảnh mà thôi.
Tất nhiên, Trác Phàm là người hiểu rõ nhất điều đó nhưng mà những lúc đệ tử nản lòng hắn làm sao nói ra sự thật ấy đây. Bản thân hắn cũng cực kỳ buồn rầu, cứ tình trạng thế này, muốn khôi phục tu vi như ban đầu chỉ sợ là điều viễn vông.
Bởi vì cấm lệnh ở đế đô mà con đường hôm nay cực kỳ vắng vẻ, thậm chí đến cả ánh đèn mờ trong những căn nhà đều ít ỏi. Xung quanh chỉ nghe được âm thanh của tiếng gió xào xạc thổi bay những chiếc lá khô. Trên bầu trời, một tầng mây đen đang che phủ hạo nguyệt làm bóng tối bao trùm khắp mọi nơi.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đi thêm một đoạn thì phát hiện phía trước có một nhóm người thân mặc chiến giáp tay cầm trọng binh.
Vừa thấy hai bọn họ, tên dẫn đầu đi tới quát lớn: “Các ngươi là ai chẳng lẽ không biết cấm lệnh của hoàng thượng không được ra ngoài? Người đâu, bắt bọn chúng lại.”
Thấy thế, Mạc Thiên Sinh vội vàng lấy một tấm lệnh bài đưa ra: “Ta là người đi theo Hoàng Dược Cốc đến đây điều tra ôn dịch.”
Đây là thứ trước khi ra ngoài Trương quản sự đã đưa cho Mạc Thiên Sinh. Có nó bên cạnh hắn sẽ được tự do di chuyển.
Quả nhiên, viên tướng kia vừa nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, hắn đứng nghiêm dùng lễ của binh sĩ hoàng gia đối với hai người Trác Phàm: “Xin hai vị thứ lỗi vì sự bất kính này. Tại hạ được lệnh phải hỗ trợ các vị hết sức, nếu có gì cần hỏi xin cứ nói.”
“Nếu vậy thì ta quả thật là có điều muốn hỏi đấy.” Trác Phàm nhàn nhạt nói.
“Vâng. Ngài cứ tự nhiên.”
“Cấm lệnh này được ban hành từ bao giờ? Hiện tại trong thành còn được bao nhiêu người? Những kẻ bị mắc ôn dịch bây giờ đang ở đâu?”
Sau khi dò hỏi, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đã bước đầu nắm được tình huống ở đế đô Nhung Quốc.
Đại khái sự việc diễn ra vào khoảng một năm trước, người đầu tiên nhiễm bệnh là một tán tu. Hắn bị trọng thương nên tiến vào đế đô nhằm tìm luyện đan sư chữa trị. Thế nhưng đột nhiên hắn lại nổi cơn rồi bắt đầu điên cuồng giết chóc, cả nhà luyện đan sư đều mất mạng dưới tay hắn.
Điểm làm Trác Phàm cảm thấy hoài nghi khi nghe viên tướng kia kể lại chính là khi đến đây ba động của tên kia chỉ có Trúc Cơ tầng năm mà thôi, thế nhưng lúc phát điên thì thình lình tăng đến cảnh giới Đoán Cốt thậm chí là Bán Bộ Thiên Huyền khiến binh sĩ trong thành khó khăn lắm mới diệt sát được.
Tuy nhiên, sự kiện kỳ lạ còn ở phía sau đó. Những người phát điên lại xuất hiện ngày một nhiều hơn. Tâm trí bọn họ cứ như bị một con dã thú chiếm đóng và tàn sát bất kỳ thứ gì trong tầm mắt.
Mọi việc ngày một nghiêm trọng, chính vì thế mà Hoàng đế Nhung Quốc mới cho người điều tra đồng thời ban cấm lệnh không cho bất kỳ ai ra khỏi nhà dù ngày hay đêm. Tất cả thức ăn, lương thực đều được binh sĩ đưa tới.
Theo bước đầu phỏng đoán, luyện đan sư trong hoàng cung nhận định rất có thể mọi người bị máu tươi của bệnh nhân trúng vào nên mới lây nhiễm. Bằng chứng là các binh sĩ tham gia áp chế đều gần như phát điên ngay sau đó.
“Như vậy thì hiện tại những người bệnh đang ở đâu?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
“Bởi vì lo lắng nên Hoàng thượng ra lệnh để bệnh nhân bên trong ngục, nếu ngài muốn đi thì ta sẽ dẫn đường.” Viên tướng kia đáp.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh bốn mắt nhìn nhau sau đó khẽ gật đầu. Vốn dĩ việc này không liên quan tới bọn họ nhưng sự trò mò trỗi dậy thì ai nấy đều mau chóng quen đi.
Một lát sau, phía trước bọn họ là một cái tường thành lớn, hai bên là hai bức tượng kỳ lân bằng cương thạch. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ở xung quanh có khắc pháp trận và hai viên minh châu được ngậm trong miệng của chúng chính là hạch tâm.
“Trận pháp này dùng để trấn áp những phạm nhân là tu giả, hai vị đeo vòng tay này vào sẽ không bị ảnh hưởng đồng thời cũng tránh bị ôn dịch truyền nhiễm.” Viên tướng kia nói.
Mạc Thiên Sinh nhận lấy vòng tay, cảm nhận thân thể như có một tầng năng lượng hình thành kết giới khiến cho áp lực từ trận pháp tiêu biến liền gật đầu.
Sau đó, dưới tín hiệu của viên tướng kia, đám binh sĩ phía sau đồng loạt kết ấn, chỉ thấy cánh cửa bằng vẫn thạch nặng nề di chuyển, âm thanh kẽo kẹt chói tai vang lên. Tại đây, mồ hôi cũng bắt đầu xuất hiện lấm tấm trên trán bọn họ.
Chứng kiến một màn này, khóe mắt Mạc Thiên Sinh khó tránh khỏi co giật. Trọng lượng mỗi cánh cửa có thể lên tới trăm vạn cân thảo nào mà cần phải có nhiều người kết ấn như vậy.
“Mời.” Viên tướng kia cung kính.
Trước mắt bọn họ là một con đường hẹp vừa đủ cho ba người ngang hàng cùng di chuyển. Sau tầm ba mươi thước thì lối đi mới bắt đầu nới rộng. Binh sĩ canh giữ hai bên nhìn thấy viên tướng liền cung kính chào bái sau đó nghiêm mặt tiếp tục công việc.
Đám phạm nhận chỗ này vừa thấy có người tiến vào liền thè lưỡi, bày ra gương mặt đáng sợ sau đó gào lên giống như đe dọa. Mà lại, chứng kiến Mạc Thiên Sinh hơi run rẩy gương mặt, bọn chúng giống như càng khoái chí lại rống to hơn.
Thấy thế, một binh sĩ canh giác lập tức cầm cây gõ lên đầu một tên phạm nhân khiến hắn thổ huyết. Những kẻ còn lại co rụt tròng mắt vội yên tĩnh trở lại.
“Đám phạm nhân ở đây đều là những kẻ giết người tàn bạo, có đối xử với bọn chúng như vậy cũng đã quá nhân từ rồi.” Viên tướng kia từ tốn giải thích.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu. Nếu như tội phạm ở đây bình thường thì việc gì phải bày trận pháp và bố trí cánh cửa đến trăm vạn cân đâu.
Càng đi sâu vào bên trong, mùi máu tươi xen lẫn hôi thối xông vào mũi lại càng nồng nặc đến mức Mạc Thiên Sinh sắp sửa nôn ra bên ngoài vì không chịu nổi.
Khác với đám phạm nhân ở trước đó, những kẻ trong này đều bị mang xích sắt ở cổ và tứ chi đến mức di chuyển còn cảm thấy khó khăn. Mặc dù bị phong ấn tu vi nhưng gương mặt đầy sẹo tựa hồ bị tra tấn dã man kia vẫn cười sặc sụa thấy mà kinh hãi.
Để yên tâm hơn, binh sĩ canh gác ở đây đều đạt tới tu vi Trúc Cơ. Bọn họ thấy phạm nhân làm loạt lại không chút thương tiếc dùng giáo đâm vào, máu tươi chảy ra ồ ạt nhưng những kẻ đang mang xích sắc kia lại chẳng hề nhíu mày dù chỉ một chút.
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy cảnh này, trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu. Con tim hắn đập lên liền hồi tựa như bị mùi huyết tinh tanh nồng kích thích, thân thể bất giác bắt đầu vận nguyên lực, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Trác Phàm vội đưa tay vỗ vai Mạc Thiên Sinh một cái mới khiến hắn định thần lại.
Viên tướng dù đi ở phía trước nhưng vẫn thấy được cảnh này liền không khỏi kinh ngạc. Thông thường những người vào trong này đều sẽ bị mùi máu tươi ảnh hưởng khiến sát ý tăng lên dẫn đến mất kiểm soát thế mà Trác Phàm lại bình tĩnh chẳng có chuyện gì giống như là đã quen thuộc từ lâu.
Ở phía cuối ngục tù, tiếng kêu gào vừa điên cuồng vừa thảm thiếc lập tức truyền tới. Âm thanh va chạm với thạch bích vọng lại khiến cho người nghe có cảm giác rùng mình.
Tới trước một gian phòng giam giữ phạm nhân, Mạc Thiên Sinh vừa nhìn vào trong đã lập tức co rụt tròng mắt: “Cái này…Cái này…”