Trác Phàm bước vào phòng khách đã thấy Mạc Thế Khải ngồi ở đó trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
“Ngài làm sao thế? Lo lắng sao?”
Khẽ gật đầu, Mạc Thế Khải nói: “Phải. Ta cảm thấy bất an khi thấy Đại trưởng lão dễ dàng từ bỏ như vậy.”
Đã từng là thành viên của Mạc gia, Mạc Thế Khải đương nhiên hiểu được phần nào tính cách mỗi người bên trong. Đại trưởng lão có tiếng nói nhất định, bất quá lại cực kỳ nghe lời gia chủ.
Còn như Gia chủ Mạc gia là mộ kẻ cứng đầu, luôn áp đặt lên người khác. Thế nên nếu như đối phương đã muốn Mạc Thế Khải trở về thì Đại trưởng lão nhất định sẽ bằng mọi cách làm cho bằng được.
“Như vậy thì bây giờ ngài tính thế nào?” Trác Phàm lại hỏi.
“Ta có linh cảm chẳng lành. Con người Đại trưởng lão đặc biệt trung thành lại vô cùng nghe theo những lời cứng nhắc của gia chủ. Ông ta sẽ không dừng lại nhưng dùng biện pháp gì thì ta không biết.” Mạc Thế Khải nói.
Đột nhiên, ông nhìn Trác Phàm hỏi: “Trác công tử, ngươi nghĩ bây giờ ta nên làm gì?”
“Ngài nên hỏi bọn chúng sẽ làm gì mới đúng.”
Trong mắt hiển lộ một tia tinh quang, Trác Phàm bình tĩnh nói: “Theo như những gì ngài nói thì Mạc gia có một tên gia chủ cứng nhắc và một kẻ hầu tuyệt đối trung thành. Việc bọn chúng rời đi chỉ là nước rút trước cơn sóng dữ mà thôi.”
“Ý của công tử là…”
Trác Phàm trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta không biết bọn chúng sẽ làm được tới mức nào nhưng tốt nhất là bây giờ ngài nên nhờ trợ giúp đi. Ta đoán chừng đám người đó cũng sẽ rất nhanh hành động mà thôi.”
Trác Phàm suy nghĩ không sai. Nếu như hắn đã suy ra được điểm ấy thì đám người kia vẫn có thể nghĩ tới. Trước khi Mạc Thế Khải có hành động gì, bọn chúng nhất định sẽ dùng ‘tiên hạ thủ vi cường’ để trấn áp.
Buổi chiều, như mọi ngày, Mạc Thế Khải sau khi kiểm kê doanh thu nhập xuất liền an tọa trong phòng. Chẳng hiểu sao, sự việc Đại trưởng lão đến đây làm cho ông cảm thấy lo lắng, đặc biệt là khi mọi chuyện quá suông sẻ lại càng làm ông cảm thấy bồn chồn.
“Ầm!”
Đúng lúc ấy, ở bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động kinh thiên. Mạc Thế Khải giật mình ngồi dậy nhanh chân bước ra phía trước đại môn. Tại hành lang, một tên tùy tùng hớt hãi chạy vào, gương mặt trắng bệch.
“Có chuyện gì thế?”
“Thương chủ. Là Đại trưởng lão. Bọn họ đột nhiên phá hỏng đại môn xông vào, có vài người đã b·ị t·hương.” Tùy tùng thở dốc, tiếng nói có phần ngắt quãng.
“Cái gì?”
Gương mặt Mạc Thế Khải bất giác trầm xuống, bước đi ngày một nhanh hơn. Tại ngay khúc cua, ông nhìn thấy Trác Phàm đang bất động thanh sắc đứng đó.
“Ngài xem. Ta nói bọn chúng sẽ sớm hành động mà.” Trác Phàm nói.
“Đúng là ỷ thế h·iếp người.”
Mạc Thế Khải nhất thời phẫn nộ mà quát lên một tiếng. Có điều rất nhanh ông liền điều chỉnh tâm tình nhìn Trác Phàm nói: “Trác công tử. Kẻ đến không thiện, nếu ta có mệnh hệ gì thì nhờ ngươi chiếu cố cho Thiên Sinh.”
“Yên tâm. Chuyện đó ngài cứ yên tâm.”
Trác Phàm khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Bất quá, ta có lời khuyên cho ngài.”
“Xin cứ nói.”
“Cứng quá thì sẽ vỡ.”
Mạc Thế Khải ngẩn người nhưng rồi khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Trước đại môn, Đại trưởng lão một thân khí tức khủng bố ào ào tán khai. Phía sau lão, bốn tên tu giả Thiên Huyền cũng chẳng ngần ngại buông ra uy áp khiến đám hộ vệ của thương Hội Thiên Sinh đều không thở được. Đó là còn chưa nói tới những tên cảnh giới Đoán Cốt đi cùng.
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn bốn gã tùy tùng đang nằm la liệt ở hai bên, miệng hừ một tiếng nói: “Bản trưởng lão hành sự, biết điều thì tránh ra đừng để phải c·hết một cách vô ích.”
Thế nhưng mà, thay vì sợ hãi lùi lại thì đám tùy tùng kia lại cắn răng chịu đựng. Dù máu đang trào lên đến miệng khiến âm thanh rên rỉ phát ra nhưng bọn họ vẫn nhất quyết ngăn lại.
Thấy cảnh ấy, gương mặt đại trưởng lão lại càng trầm xuống, khí tức của lão phát ra càng dữ dội. Như có một luồng kình phong khuếch tán, một tùy tùng nhất thời thổ huyết bay ngược ra sau b·ất t·ỉnh.
“Đồ kiến hôi.”
Khác với dáng vẻ đạo mạo lúc trưa, Đại trưởng lão cùng những người theo sau bây giờ đều bày ra gương mặt của hung thần ác sát chẳng đặt ai vào mắt.
Đại trưởng lão từng bước tiếng tới, uy áp khiến đám tùy tùng dù không muốn nhưng cũng phải lùi lại, đế giày ma sát với mặt sân tạo thành đường chài đen nhánh.
“Mau lùi lại.”
Mạc Thế Khải từ phía sau cấp tốc đi tới, nhìn thấy cảnh ấy liền ra lệnh cho thuộc hạ rút lui, đồng thời bản thân ông nhanh chóng đi lên tán khai bớt uy áp.
Bất quá, tu vi của Mạc Thế Khải chỉ ở cảnh giới Đoán Cốt thì làm sao có thể so sánh với những trưởng lão của Mạc gia đâu. Những gì ông có thể làm được chính là nhờ vào kiện linh bảo phòng hộ để giảm bớt áp lực mà thôi.
Tu giả từ Đoán Cốt trở xuống, chênh lệch cấp bậc có lẽ không quá xa nhưng từ Thiên Huyền trở đi, mỗi một đại cảnh giới đều là nghiêng trời lệch đất bởi vì ở các giai đoạn tu luyện đều sẽ có được thần thông tương xứng.
Tỉ như bây giờ Đại trưởng lão của Mạc gia đã đạt tới Thiên Huyền Điên Phong sắp sửa bước vào Thần Chiếu. Mặc dù chưa chính thức có được Ý Niệm Giết Người nhưng uy áp từ tinh thần lực vẫn làm cho những tu giả cấp thấp hơn cảm thấy đại não oanh minh.
Mạc Thế Khải đem nguyên lực phòng hộ đồng thời rót vào linh bảo phòng ngự mới có thể trụ vững. Ông tiến tới trước mặt Đại trưởng lão rồi lại liếc nhìn tùy tùng hai bên đang nằm b·ất t·ỉnh, tơ máu bất giác hiện ra.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ đây chính là hành vi mà Đại trưởng lão của một đại thế gia nên có hay sao?” Mạc Thế Khải tức giận quát lớn, bỏ qua lễ nghĩa vốn có.
Đại trưởng lão nhìn Mạc Thế Khải hừ lạnh sau đó nói: “Ta đương nhiên là đang làm việc mà một Đại trưởng lão của Mạc gia nên làm rồi.”
“Tới đây đập quá ư?” Mạc Thế Khải hỏi lại lần nữa.
“Ngươi sao. Ta tới là để đòi lại công đạo cho Mạc gia.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Không hiểu sao? Ra đây đi.”
Đại trưởng lão quát lớn một tiếng, đám người phía sau lập tức chia ra làm hai hàng để lộ một thân ảnh đang từ từ tiến vào. Đó là một trung niên cao gầy mặc một bộ cẩm y đắt tiền. Hắn từng bước đi tới, cái đầu cúi xuống giống như không dám đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Mạc Thế Khải.
“Hầu thương chủ, Hầu Cái?”
Mạc Thế Khải đương nhiên nhận ra người tới là ai. Ở trong tiệc đại thọ, đối phương cũng được mời đến đồng thời chứng kiến trận đấu giữa Mạc Thiên Sinh và Mạc Thiên Thanh.
Thế nhưng mà, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Mạc Thế Khải hoàn toàn không thể nhìn ra mối quan hệ giữa Hầu Cái với lời nói của Đại trưởng lão là gì.
Trước sự ngơ ngác của Mạc Thế Khải, Đại trưởng lão dõng dạc lên tiếng: “Hầu Cái, nói ta nghe mọi chuyện đi.”
“V… Vâng!”
Thân thể bất giác run lên bần bật, Hầu Cái đáp lời Đại trưởng lão sau đó lén lút nhìn Mạc Thế Khải rồi lại cúi đầu nói: “Khoảng hai tháng trước, Mạc lão gia cùng điệt nhi tới đây dự đại thọ của thương chủ. Trong quá trình đó, dường như có xảy ra xích mích nên nhi tử của thương chủ đã bị trúng độc. Có lẽ vì thế mà… vì thế mà…”
“Vì thế làm sao?” Đại trưởng lão mất kiêng nhẫn quát lớn.
Hầu Cái nhắm chặt mắt, cúi đầu lớn tiếng đáp: “Vì thế mà sau đó vài ngày, để trả thù cho nhi tử, Mạc Thế Khải, thương chủ của thương hội Thiên Sinh đã ám toán bọn họ. Chính… Chính mắt tiểu nhân đã nhìn thấy.”
0