0
“Hầu Cái! Ngươi nói chính mắt ngươi đã nhìn thấy ta g·iết Mạc Thế Đông và điệt nhi của hắn?”
Mạc Thế Khải nắm chặt quyền, tức đến độ cánh tay đều run lên bần bật. Đôi mắt ông như hằn ra tia máu nhìn chằm chằm về phía Hầu Cái.
“Ta… Ta…”
Hầu Cái sợ hãi vội vàng lên tiếng nhưng rồi Đại trưởng lão phía sau hắn đột nhiên bước lên chắn ngang nói: “Hầu Cái, ngươi không cần phải sợ hãi, có ta chống lưng, ngươi cứ nói ra sự thật là được.”
Hầu cái nhìn thấy Đại trưởng lão che chở, tâm trạng liền khá hơn một ít. Hắn cắn răng nói: “Mạc Thế Khải, ngươi tưởng ta sợ những lời dọa nạt của ngươi hay sao? Đêm hôm đó ta thấy ngươi mang theo một nhóm người tập kích trên đường khiến hai người bọn họ trở tay không kịp, sau cùng hủy thi diệt tích.”
“Hầu Cái. Ngươi dám ngậm máu phun người?”
“Ngậm máu phun người. Ta xin thề trước thiên địa, nếu những gì ta nói hôm nay là sai sự thật thì cho ta c·hết không được toàn thây.” Hầu Cái dõng dạc thề độc, giọng nói vô cùng cương quyết. Nếu như có người khác ở đây nhất định sẽ tin lời hắn mặc cho lời nói kia nhiều kẽ hở đến mức nào.
Việc tập kích trên đường đương nhiên vô cùng hợp lý, bất quá nếu Mạc Thế Khải thật sự muốn g·iết người thì phải chọn nơi vắng vẻ mới đúng, sao lại lòi đâu ra một tên Hầu Cái cũng có mặt ở đó? Cho dù là trẻ con, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể nhìn ra điểm nghi vấn trong đó.
Phía sau bức tường, Trác Phàm vừa nghe Hầu Cái thề độc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Không biết tên Đại trưởng lão kia đã cho Hầu Cái lợi ích gì mà để hắn nói ra những lời đó nữa. Nhưng mà, họa từ miệng mà ra, con người thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Nhìn thấy Mạc Thế Khải như thế, Đại trưởng lão lập tức nở một nụ cười nham hiểm nói: “Giờ ngươi còn gì để biện minh sao?”
“Hừ. Các ngươi cùng một giuộc thì ta có biện minh cũng vô ích.” Mạc Thế Khải nói.
“Ngươi sai.”
Đại trưởng lão chầm chậm lắc đầu nói: “Tất nhiên bọn ta không thể tin tưởng hoàn toàn những lời mà Hầu Cái nói.”
“Đại… Đại nhân…”
“Nhưng mà…”
Trong mắt lóe lên một tia cáo già, Đại trưởng lão nói tiếp: “Lỡ như đó đều là sự thật thì sao? Ngươi đã hủy thi diệt tích, chúng ta khó lòng mà tìm ra vật chứng kết tội. Chính vì thế, Mạc Thế Khải ngươi phải theo ta trở về Mạc gia để tra hỏi.”
“Thì ra là thế.”
Trác Phàm xem như đã hiểu hết mọi chuyện. Đại trưởng lão Mạc gia chắc chắn đã mua chuộc Hầu Cái đổi trắng thay đen sau đó mượn cớ ấy để mang Mạc Thế Khải về gia tộc. Một khi hồi gia, chúng sẽ dùng lời đường mật rót vào tai ông như một cái hứa hẹn rồi nuốt chửng toàn bộ cơ đồ.
Mặt khác, nếu Mạc Thế Khải vẫn kiêng quyết đến cùng, chúng chỉ cần tự mình tạo ra vật chứng công khai trước bàn dân thiên hạ rồi kiếm cớ dùng công phu ‘Sư Tử Ngoạm’ đối với thương hội Thiên Sinh là được.
Mạc Thế Khải đương nhiên cũng đủ thông minh để nhìn ra được điểm này. Việc ông cần làm chính là bằng mọi cách không b·ị b·ắt về Mạc gia.
Có điều, ông nghĩ tới điều đó thì tại sao đối phương lại không nghĩ tới đâu. Đây chẳng phải là lý do Đại trưởng lão cùng bốn cao thủ Thiên Huyền đích thân tới đây hay sao?
Bước nhẹ một bước, Đại trưởng lão phóng thích khí tức, đem tinh thần áp chế truyền vào trong giọng nói: “Mạc Thế Khải, ta nghi ngờ ngươi s·át h·ại người của Mạc gia. Hiện tại chưa có vật chứng nhưng ngươi vẫn phải theo ta trở về gia tộc chờ kết quả điều tra.”
“Đừng hòng.”
Mạc Thế Khải cắn chặt răng đáp: “Mạc Đông Phong, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc hay sao? Nếu như b·ị b·ắt tới đó, cho dù ta có trong sạch thì cũng sẽ bị các ngươi bôi mực trở thành tội nhân mà thôi.”
“Ngươi dám gọi thẳng tên của trưởng bối?” Mạc Đông Phong trợn mắt, toàn bộ uy áp tại khoảnh khắc đều tập trung trên người của Mạc Thế Khải.
“Ngươi còn biết vậy sao? Nếu xem bản thân là trưởng bối thì cũng nên hành động cho ra dáng đi chứ? Dùng mưu hèn kế bẩn để ép buộc ta ư? Ngươi quá xem thường Mạc Thế Khải này rồi.”
Tiếng động ầm ĩ ban nãy đã khiến không ít người tụ lại để xem, những cái miệng liên tục bàn tán còn không ngừng chỉ trỏ. Thấy thế, Mạc Đông Phong khẽ nhíu mày.
Một tên tu giả Đoán Cốt hiểu ý liền quay đầu ra cửa lớn dõng dạc nói: “Mạc thế gia nghi ngờ thương chủ thương hội Thiên Sinh s·át h·ại đồng gia, hiện tại phụng lệnh gia chủ mang hắn trở về. Những kẻ không phận sự lập tức ly khai, tránh để xảy ra trường hợp không mong muốn.”
Đúng lúc ấy, một lão nhân lưng khòm chầm chậm mở miệng: “Vị đại nhân này, có phải có hiểu lầm gì hay không? Mạc thương chủ là người có đức độ, chuyên làm việc thiện không ai mà không biết thì sao có thể làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy?”
Bất quá, những lời kia tựa như âm thanh ruồi muỗi khiến tu giả cảm thấy khó chịu. Hắn nhấc cước đạp mạnh trước ngực lão nhân khiến ông ta tựa như hòn đá cuội đụng mạnh vào vách tường thổ huyết.
Trước con mắt kinh hãi của những người quan sát, tên này lạnh lùng nói: “Việc của Mạc gia đến phiên ngươi nhiều chuyện. Đây chính là trường hợp không mong muốn đấy.”
Hắn ta không quên mang ánh nhìn cảnh cáo nhìn những người xung quanh. Bọn họ mặc dù bất bình nhưng không thể không tán khai tránh cho bản thân gặp họa. Tuy vậy, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc mà toàn bộ trấn Thanh Phong này sẽ biết được tình huống của Mạc Thế Khải.
Mạc Đông Phong cực kỳ không hài lòng trước cách hành xử của tên tu giả kia. Sau khi hắn vào, lão liền đem ánh mắt hung hăn trợn tới. Bất quá, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là mang Mạc Thế Khải đi trước khi mọi việc lớn dần.
“Mang hắn đi.” Mạc Đông Phong ra lệnh.
Ngay lập tức, những tên tu giả Đoán Cốt đồng lọt tiến lên, nguyên lực chảy xuôi theo kinh mạch bắt đầu xông tới nơi của Mạc Thế Khải.
“Bảo vệ thương chủ.”
Lúc này, những hộ vệ của thương hội lập tức đứng ra. Tu vi của bọn họ không cao nhưng vẫn mang theo binh khí chống trả. Tất nhiên, sự chênh lệch là rất lớn nên chẳng mấy chốc toàn bộ đều b·ị đ·ánh tan.
Có điều, dù sao thương đoàn còn có trách nhiệm bảo tiêu nên hộ vệ của Mạc Thế Khải rất nhiều. Hết tốp này lại đến tốp khác xông ra cản trở khiến đám người của Mạc gia gặp rất nhiều khó khăn. Bọn họ cơ hồ là liều c·hết cũng không muốn thương chủ bị đưa đi.
Trong lúc mất kiêng nhẫn, một tên tu giả đột nhiên xuất hiện sát khí. Trong tay hắn bất ngờ lóe sáng, một thanh đoản đao chợt hiện ra. Tiếp theo sau là cảnh tưởng máu tươi tung tóe cùng âm thanh đau đớt vang lên.
Một tên hộ vệ đột ngột ngã xuống, t·hi t·hể của hắn lạnh dần, dòng máu tươi chảy ra từ v·ết t·hương trước ngực hóa thành vũng máu.
Đám hộ vệ ngơ ngác nhìn một màn này, đôi mắt dần dần đỏ lên. Đó là huynh đệ đã từng cùng nhau làm nhiệm vụ, là chiến hữu uống rượu cùng nhau. Mấy ngày trước, đã có vài người hi sinh, vậy mà bây giờ lại tiếp tục xảy ra tình trạng ấy.
Tên tu giả bất giác bị khí thế kia làm cho lùi lại một bước. Hắn cứ ngỡ g·iết gà dọa khỉ sẽ làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn, nào ngờ đâu lại phản tác dụng.
Trong lúc nhất thời, những hộ vệ thương đoàn tựa như mất hết lý trí, điên cuồng cầm binh khí xông lên. Dù tu vi không bằng nhưng trên phương diện khí thế đã hoàn toàn áp đảo.
“Giết chúng. Lũ khốn không nói đạo lý.”
“Các ngươi mà tự xưng mình là con cháu thế gia?”
“Một đám tiểu nhân ra vẻ đạo mạo.”
“Giết. Trả thù cho huynh đệ.”
Hàng loạt tiếng hô to nhỏ, hộ vệ kéo tới ngày một nhiều hơn. Phía bên này, đám tu giả cảnh giới Đoán Cốt dù mạnh nhưng cũng không thể chống lại tất cả. Tuy nhiên, đó là khi bọn chúng không có ý định g·iết người mà thôi.
Xoẹt!
Một đao chém xuống nhanh như thiểm điện, tên tu giả s·át n·hân vừa nãy lại g·iết thêm một người nữa sau đó quay lưng nhìn những người còn lại: “Chúng muốn g·iết chúng ta thì việc gì phải nhân từ.”
“Đúng… Đúng vậy.”
Đám tu giả còn lại tựa hồ đồng ý với việc ấy, sát khí bắt đầu nổi lên điên cuồng chém g·iết mà không hề nhận ra một việc. Tên tu giả vừa rồi biết rõ bản thân phạm phải sai lầm nhưng không thể vãn hồi nên mới kéo những kẻ khác vào vũng bùn chung với nhau.
Nhưng mà, rõ ràng là Mạc Đông Phong cũng đã ngầm cho phép sát sinh nên mới thờ ơ trước cảnh tượng ấy.