Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Ta cũng sẽ tức giận.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Ta cũng sẽ tức giận.


“Ngươi đi gọi Nguyệt Quân giúp ta đi.”

“Ngươi vào đây để làm gì?”

“Vậy bây giờ cô cũng có thể xem là tiên nhân rồi?”

“Tiên hoàng hậu?”

“Tri Huyện đại nhân có biết rõ triệu chứng của tiên hoàng hậu sau sinh không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến tầm xế chiều, Lưu Vân quay lại với một giỏ thịt cá, rau củ, còn có vài lọ thuốc trị ngoại thương nữa. Bạch Nguyệt Quân thì quay về nhà đưa theo Linh Nhiễm đến cùng với Sở Uyển Đình. Tưởng lão thấy vậy thì nói.

Nhà của Tưởng lão chỉ là một căn nhà nhỏ đơn sơ, chia thành ba gian bếp, chính, ngủ. Phía trước cũng có được một cái sân nhỏ đủ để phơi rau. Lưu Vân nhanh chóng đi vào bếp, theo sau là Sở Uyển Đình. Lưu Vân thấy vậy liền hỏi.

“Ta bình tĩnh, nên đám người kia mới được đưa về huyện nha.”

“Không phải bình thường huynh rất bình tĩnh sao? Sao hôm nay lại tự làm mình b·ị t·hương vậy?”

“Tiên sinh biết tiên hoàng hậu bị bệnh gì sao?”

Lưu Vân dừng tay lại một nhịp, nói.

“Ta cũng sẽ rất tức giận.”

“Được rồi, Tri Huyện đại nhân. Ngài kể tiếp được rồi.”

Sở Uyển Đình nói bằng giọng bình bình làm cho Trịnh Văn Cẩn có chút hoài nghi. Mặc dù y biết Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân là tiên nhân, nhưng y vẫn nghĩ Bạch Nguyệt Quân nói vậy là để an ủi nàng là phần nhiều. Trịnh Văn Cẩn đưa tay vuốt mặt, thở dài, nhìn cô nương vô cảm trước mặt đang chơi đùa với đứa trẻ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Uyển Đình ngước mặt nhìn Trịnh Văn Cẩn một thoáng, đôi mắt lãnh đạm mở hờ như thể việc y nhận ra thân phận của nàng không phải là chuyện gì quá quan trọng, sau đó khẽ gật đầu. Thời gian gần đây, Trịnh Văn Cẩn có nghe mấy nha sai nói là có một mỹ nhân mới xuất hiện trong huyện. Kỳ lạ là nàng ta có mái tóc bạc trắng, trên tóc lại cài một cây lược ngọc màu đen. Lúc đấy y cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ rằng đó lại là công chúa hoà thân.

Linh Nhiễm nhìn gương mặt lãnh đạm của Sở Uyển Đình, nói với Trịnh Văn Cẩn. Tưởng Du Nhi liền đi đến vén tóc mái của Sở Uyển Đình lên để nhìn rõ mặt, quả thật đúng là công chúa mà nàng từng gặp.

“Trước giờ Lưu mỗ luôn tự nhận là bằng hữu của Tưởng lão nhưng đến bây giờ mới đến thăm nhà. Lão cứ xem đây là quà tạ lỗi của ta là được.”

“Không phải. Không phải. Chỉ là Trịnh mỗ cảm thấy tò mò thôi.”

“Thật hiếm thấy. Không ngờ Lưu đại tiên sinh bình thường luôn điềm tĩnh vậy mà cũng có lúc tức giận đấy.”

“Không phải không thể nhưng rất khó.”

“Người tu hành được xem là đắc đạo, là kẻ đã nhìn rõ sinh tử, hoặc là kẻ đạo tâm viên mãn. Còn có kẻ hoà hợp với Đại đạo thiên địa, không còn bị thiên kiếp trói buộc cũng có thể xem là đắc đạo. Tri Huyện đại nhân hỏi nhiều như vậy, chắc hẳn đã cảm thấy hứng thú với tiên đạo?”

“Con muốn giúp tiên sinh.”

Trịnh Văn Cẩn nhìn Bạch Nguyệt Quân đang tỏ vẻ đắc ý, tò mò hỏi.

Bạch Nguyệt Quân ủ rũ nhìn mấy ngón tay của bản thân đan vào nhau.

Đến bây giờ y mới hiểu tại sao Lưu Vân kiến thức sâu rộng, am hiểu văn chương lại không đi làm quan. Thì ra những thứ mà y theo đuổi từ trước đến nay cùng chỉ là cái vỏ bên ngoài đối với những kẻ như Lưu Vân thôi.

“Vậy phải như thế nào mới có thể xem là đắc đạo?”

Lưu Vân nhìn mọi người ngoài sân, nói.

“Sư phụ nói từ từ ta sẽ lấy lại được cảm xúc thôi.”

“Tiên sinh nói đúng, ăn cơm trước đã.”

Lưu Vân đang rửa bát trong bếp nghe vậy thì hơi nheo mắt, liền hỏi vọng ra.

“Theo lý thuyết thì tỷ lệ sống sót gần như bằng không. Vậy nên ta mới nói tiên hoàng hậu may mắn. Không phải. Đúng hơn là rất vô lý.”

“Tri Huyện đại nhân không cần xúc động như vậy. Lưu Vân đã mời ngài ăn cùng thì ngài cứ ăn đi. Cùng tên hoàng đế kia, chắc là bây giờ đang mất ăn mất ngủ.”

Trịnh Văn Cẩn có chút kinh ngạc khi nghe Lưu Vân nói vậy, liền đứng dậy đi đến cửa bếp.

“Vậy nếu ta…”

“Chuyện này Trịnh mỗ có thể suy đoán được lí do. Có lẽ là do tiên hoàng hậu.”

Hơi thở của Trịnh Văn Cẩn trở nên gấp gáp, y liền bước đến trước mặt của Lưu Vân, hỏi. Nhưng hắn liền lắc đầu.

“Nhưng mà con vẫn còn có thể giúp được.”

Bạch Nguyệt Quân có chút bất ngờ. Nàng nhìn lên gương mặt điềm tĩnh của Lưu Vân. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Một điều gì đó dần nhen nhóm trong lòng nàng. Nàng mỉm cười, xắn tay áo lên cùng Lưu Vân nấu ăn.

“À, vâng. Chuyện của tiên hoàng hậu. Tiên tử có thể không biết, tiên hoàng hậu sau khi sinh ra thái tử hiện tại liền hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hoàng thượng đã tìm rất nhiều đại phu để chữa nhưng tiên hoàng hậu vẫn không tỉnh lại được. Sau này vì các đại thần trong triều dâng tấu nên hoàng thượng mới phải bỏ ngôi vị hoàng hậu của người, nhưng đến bây giờ vẫn để trống.”

“Ăn cơm. Ăn cơm đi. Ăn xong rồi muốn kể gì thì kể. Nếu không thì đồ ăn sẽ nguội mất.”

“Tri Huyện đại nhân cũng đến luôn đi. Vừa hay Lưu mỗ mua khá là nhiều thịt cá.”

Lưu Vân không nói gì, chỉ tiếp tục làm việc. Bạch Nguyệt Quân lại hỏi.

Bạch Nguyệt Quân hỏi. Y liền nhanh chóng lau nước mắt, kính cẩn đáp.

Tưởng Du Nhi nghe vậy cũng bất ngờ, vô tình ấn mạnh vào v·ết t·hương của Tưởng lão. Tưởng Du Nhi cũng từng gặp qua Sở Uyển Đình, vậy nên rất bất ngờ với bộ dạng hiện tại của nàng. Sở Uyển Đình chưa kịp giải thích thì Linh Nhiễm đã nhanh nhảu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau bữa ăn, Bạch Nguyệt Quân nói với Trịnh Văn Cẩn. Lúc này y đang khen trù nghệ của Lưu Vân, nghe tiếng Bạch Nguyệt Quân gọi thì liền quay sang.

“Nếu Lưu tiên xin đã mời như vậy rồi, Trịnh mỗ không dám từ chối.”

Sở Uyển Đình trầm ngâm một hồi, vẫn không thể đưa ra câu trả lời. Lúc này Lưu Vân từ trong nhà đi ra nói.

“Buổi chầu sớm hôm nay ta đã đưa Uyển Đình đến để giải thích mọi chuyện với hoàng đế. Xong việc rời đi thì thấy hắn ra chạy ra khỏi Kim Loan Điện gọi theo ta. Không biết là muốn làm gì nữa.”

“Chưa. Sư phụ nói, tiên nhân là cách gọi những người tu hành đã đắc đạo, đạt được trường sinh bất lão. Cách gọi tiên nhân của phàm nhân là vì không biết nên ai cũng nghĩ người tu hành nào cũng là tiên nhân.”

Mọi người ngồi trong bàn đều đưa mắt nhìn Trịnh Văn Cẩn. Y suy nghĩ một lúc, định nói tiếp. Nhưng vừa mở miệng đã bị Lưu Vân ngắt lời.

Nghe vậy Lưu Vân thở dài.

“Ta tức giận vì người ta quan tâm bị tổn thương.”

Chương 26: Ta cũng sẽ tức giận.

Trịnh Văn Cẩn liền cười cười, xua tay.

Lưu Vân thả hai tay áo xuống bước ra ngoài gian chính. Trịnh Văn Cẩn cũng dõi mắt theo.

Trịnh Văn Cẩn liền nghiêm nghị, hạ giọng nói.

Bên ngoài sân lúc này, Tưởng Du Nhi đang giúp Tưởng lão bôi thuốc mà Lưu Vân mang tới. Linh Nhiễm thì được Sở Uyển Đình ôm trong lòng. Đến lúc này, Trịnh Văn Cẩn mới nhận ra nàng là ai.

Sở Uyển Đình không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài gọi Bạch Nguyệt Quân vào. Nàng đi vào bếp, thấy Lưu Vân đang cắt thịt. Tiếng dao chạm vào mặt thớt đan xen với tiếng bước chân càng lúc càng gần của Bạch Nguyệt Quân. Nàng nhìn bàn tay đã được băng bó của Lưu Vân, ánh mắt mang theo chút xót xa.

Tưởng lão cùng Tưởng Du Nhi ngồi một bên nghe cuộc nói chuyện của Lưu Vân, Sở Uyển Đình cùng Trịnh Văn Cẩn liền ngờ ngợ nhận ra. Ban đầu lão đã cảm thấy Lưu Vân không phải là phàm nhân bình thường, bây giờ thì đã chắc chắn rồi.

“Tiên hoàng hậu vẫn còn sống đến bây giờ cũng có thể xem là may mắn rồi.”

“Vậy tiên sinh có biết cách chữa hay không?”

Trịnh Văn Cẩn liền bước ra, nhìn đám người Lưu Vân cười cười. Vừa hay y cũng muốn làm thân với Lưu Vân, cơ hội này chắc chắn là không thể bỏ qua.

Tất cả mọi người bắt đầu động đũa. Những người khác thì vẫn bình thường, nhưng đối với Tưởng lão và Trịnh Văn Cẩn thì khác. Cả hai người trố mắt kinh ngạc. Hương vị rất đậm đà và thanh khiết. Từ món canh đến món xào, không có món nào là tệ cả. Lưu Vân nhìn mọi người vui vẻ ăn uống, trong lòng cũng khá lên đôi chút.

“Là do cây lược trên tóc tỷ ấy đấy. Mẫu thân nói nếu muốn bái người làm sư phụ phải đoạn tuyệt trần duyên, vậy nên đã đưa cây lược này cho Uyển Đình tỷ tỷ. Sau khi tỷ ấy chải tóc thì tóc liền biến thành màu trắng, gương mặt cũng trở nên như thế này.”

“Trịnh mỗ cũng không rõ. Nhưng có nghe nói là ngay sau khi thái tử ra đời, tiên hoàng hậu đột ngột b·ất t·ỉnh. Thái y bắt mạch thì thấy mạch loạn nhịp, lại còn rất yếu.”

“Một bàn thức ăn này, cho dù có là hoàng thượng cũng không thể ăn được. Vậy mà Trịnh mỗ lại có vinh hạnh này, đúng là phước phần của Trịnh mỗ.”

Bản chất của Đoạn Trần Sơ không hẳn là xoá sạch hết những cảm xúc của Sở Uyển Đình đối với trần duyên. Mà là làm cho nàng mất cảm giác với những thứ xung quanh thì đúng hơn. Bởi vậy nhiều thứ vẫn len lỏi vào trong tâm thức của nàng nhưng nàng không để tâm đến nó, vậy nên nàng mới trở nên vô cảm với mọi thứ. Dù vậy vẫn có một vài thứ nhất định làm khiến nàng để tâm đến, như Lưu Vân chẳng hạn.

“Bạch tiên tử nói vậy là sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Nguyệt Quân vừa mở miệng thì Lưu Vân liền nói tiếp.

“Lưu mỗ không chắc là biết nhưng có thể là do xuất huyết não gây đột quỵ, hay mấy đại phu hay gọi là não phong huyết bế ấy.”

Lưu Vân liền đưa cho Sở Uyển Đình con cá, bảo nàng làm sạch. Sở Uyển Đình làm theo như cách Lưu Vân làm, nhưng lại bị dao cắt vào tay. Nàng chỉ “A” một tiếng làm cho Lưu Vân chú ý. Lưu Vân liền đổ nước sạch lên vết cắt rồi đẩy nàng ra ngoài.

“Ai nha. Tiên sinh đang muốn làm gì vậy?”

“Ta nấu xong rồi. Mọi người đi rửa tay rồi vào dùng bữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tri Huyện đại nhân, chỉ là ăn một bữa thôi mà. Có còn phải khóc như vậy không?”

Đám người Lưu Vân định bước vào nhà thì thấy có người đứng lấp ló ở mép tường đằng xa. Trịnh Văn Cẩn lúc này đã thay quan phục bằng một bộ thanh sam. Y đứng nhìn đám Lưu Vân nói chuyện với Tưởng lão thì giật mình khi nghe tiếng Lưu Vân gọi.

“Cô… Cô là… là công chúa?”

Trịnh Văn Cẩn vẫn cảm thấy hơi tò mò, hỏi Sở Uyển Đình vài điều.

Rất nhanh, mọi người đã ngồi vào bàn. Hôm nay Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nấu một bữa vô cùng thịnh soạn. Có món cá, có món thịt, có canh, có xào. Nhìn không khác gì những món ăn ở Thuý Hoa Lâu. Nhưng dù có tiền cũng không thể mua được một bàn ăn này. Nghĩ vậy, Trịnh Văn Cẩn rơi nước mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Ta cũng sẽ tức giận.