Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Càng lúc càng ly kỳ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Càng lúc càng ly kỳ.


“Linh Nhiễm. Ta không phải là đại phu. Đại phu không chữa được thì sao ta có thể chữa được.”

Tên hoạn quan bật người đứng dậy, lập tức bấm pháp quyết, vận khởi pháp lực. Lưu Vân không để cho hắn có cơ hội liền giơ hồ lô lên. Hoạn quan như bị gió cuốn, lập tức bị hút vào trong hồ lô. Xong việc, Lưu Vân liền xông ra ngoài cùng Bạch Nguyệt Quân phá vòng vây.

“Vậy có nghĩa là tiên sinh có thể chữa được, phải không?”

Trịnh Văn Cẩn đẩy người gác cổng sang một bên đi thẳng vào thư phòng. Y ngồi dưới ánh nến lập loè, suy nghĩ hết cả một đêm. Trên gương mặt vẫn còn nét tuyệt vọng từ lúc rời khỏi nhà của Tưởng lão.

Hắn mở to mắt nhìn kỹ trên người tiên hoàng hậu. Quả nhiên là có vài sợi linh khí vờn quanh. Lúc này tên hoạn quan khi nãy đẩy cửa đi vào. Cả hai lập tức dùng Trướng Nhãn Pháp nép sang một bên. Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng. Khi chắc chắn là không có ai thì đi đến bên giường. Hắn quỳ một gối trước giường của tiên hoàng hậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trách nhiệm của Tống Vân Chi là bảo vệ hoàng cung, nhưng hai người đứng trước mặt y không phải là phàm nhân, không ngăn được nên chỉ có thể hỏi thẳng thôi.

"Mẫu thân con mới là tiên nhân, không phải ta.”

‘Không ổn. Tên hoạn quan này không tầm thường. Thân pháp quỷ dị, xuất chiêu thần tốc, uy lực cũng không hề nhỏ. Kia là…’

“Ta có chút tò mò tình trạng của tiên hoàng hậu. Vậy nên muốn xác nhận lại vài điều. Chúng ta đi tìm Tống đại nhân hỏi thử thôi.”

“Huynh biết y thuật thật sao?”

Lưu Vân không nói gì thêm, chấp tay với Tưởng lão rồi ra về. Trên đường trở về phủ, Trịnh Văn Cẩn như người mất hồn. Trên đường đi va phải vài người. Họ định mắng nhưng khi thấy là Tri Huyện liền im lặng rời đi. Đến trước cửa phủ, người gác cổng thấy hắn như vậy liền đến hỏi.

“Rất tiếc, người đó không phải là ta, cũng không tồn tại ở thời điểm hiện tại.”

“Biết một chút. Lúc trước trong nhà ta có mở y quán, vì vậy cũng học được một ít.”

Bạch Nguyệt Quân nhìn Trịnh Văn Cẩn nói lớn, tỏ vẻ bực bội khi ai cũng nghĩ nàng có thể làm được mọi chuyện. Lưu Vân liền đưa Linh Nhiễm cho nàng bế, để nàng bình tĩnh lại rồi nói với Trịnh Văn Cẩn.

“Tiên hoàng hậu đó... chính là muội muội của ta.”

Lưu Vân liền bế Linh Nhiễm lên, chỉ tay vào Bạch Nguyệt Quân.

Chương 27: Càng lúc càng ly kỳ.

“Chuyện này…”

Bên trong Phụng Nghi Cung vào giờ này không có nhiều cung nữ. Ánh nến lập loè tạo nên một cảm giác u ám. Một cung nữ đi từ bên ngoài vào, khẽ rùng mình. Cung nữ đi đến bên giường của tiên hoàng hậu. Tiên hoàng hậu lúc này trông như đang ngủ. Tuy gương mặt có vẻ hốc hác nhưng sinh khí vẫn còn rất đậm. Cung nữ nhún cái khăn lông vào trong chậu nước ấm, lau mặt cho tiên hoàng hậu, không khỏi thở dài.

“Tống đại nhân.”

Dòng suy nghĩ của Lưu Vân bị ngắt. Hắn chấp tay với Tống Vân Chi.

“Đại nhân. Ngài sao vậy? Đại nhân!”

“Phải công nhận là Tống đại nhân nhạy bén thật đấy.”

“Ít nhất là vài năm nữa. Nói rõ là tính cả thời gian sau khi tiên hoàng hậu q·ua đ·ời.”

“Có phải là đang khen cô đâu mà cô cười.”

Cung nữ sau khi lau người cho tiên hoàng hậu xong thì bê chậu nước đi ra ngoài. Lưu Vân mới có thể tiến đến gần hơn để xem xét. Hắn đưa tay bắt mạch cho tiên hoàng hậu, sau đó mở mắt của nàng ra. Đồng tử giãn to quá mức. Hắn thử đưa ngón tay qua lại trước mắt nhưng không có phản ứng gì. Bạch Nguyệt Quân nhìn Lưu Vân làm một màn này, không khỏi tò mò.

“Có gì bất thường sao?”

Tống Vân Chi nói xong liền đi chỗ khác. Tên hoạn quan nheo mắt nhìn theo y, dường như nhận ra điều gì đó bất thường.

“Tại sao lại vô lý?”

“Chúng ta thật sự phải đến đây vào giờ này sao?”

“Ai?”

“Tiên sinh, tiên tử. Hai vị vào hoàng cung vào giờ này là vì chuyện gì sao?”

Bạch Nguyệt Quân quét mắt khắp hoàng cung, liền thấy Tống Vân Chi đang di chuyển ở gần Dưỡng Tâm Điện, liền bay từ từ đến đó. Tống Vân Chi đang đi thì cảm nhận được có ai sau lưng liền quay đầu nhìn. Kỳ lạ là không có ai. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy liền tán thưởng.

“Dù có là ta cũng không chữa được. Nhưng nếu dùng cách khác thì…”

Trịnh Văn Cẩn liền nhìn Bạch Nguyệt Quân, tay nắm chặt vạt áo. Trong mắt loé lên một tia hi vọng.

Một vài cấm vệ quân đi tuần ngang gặp Tống Vân Chi thì chấp tay hành lễ. Y chỉ gật đầu rồi nhanh chân bước đi. Đến khi bước đến bên ngoài Phụng Nghi Cung, Tống Vân Chi dừng lại.

“Mời hai vị đi theo ta.”

“Nhưng mà chúng ta không có lý do nào để giúp ngài cả. Chuyện này có quá nhiều rủi ro, tất phải có cái giá đủ lớn để trả lại. Ngài, và hoàng đế có thể trả nổi hay không?”

“Ừ.”

Bạch Nguyệt Quân gật đầu nhưng vẻ mặt nàng lại có chút do dự.

“Ta thì thấy hối hận vì nhúng tay vào chuyện này.”

Lưu Vân điềm nhiên nói. Ở thế giới cũ, hắn đã đọc không ít tài liệu y khoa cùng với tài liệu y dược, nhưng nếu so với một bác sĩ được đào tạo chính quy thì vẫn cách biệt một trời một vực. Vả lại thời này không có đủ các thiết bị cần thiết để có thể chẩn đoán chính xác lẫn chữa trị bệnh tình của tiên hoàng hậu.

Tên hoạn quan nghe tiếng động thì quay đầu nhìn.

“Tống Chỉ huy sứ. Ngài nên nhanh lên một chút. Nơi này không thể nán lại lâu đâu.”

“Tống Chỉ huy sứ, ngài đứng đây để làm gì vậy?”

“Người viết đơn thuốc này, ắt hẵn y thuật không tệ. Phải nói là rất cao. Rất có thể cũng là một người tu hành.”

“Cái giá thật sự là gì?”

“Hoàng kỳ, đương quy, hồng hoa.”

Mọi người nghe được có hơi chấn động. Lưu Vân biết đang nghĩ đến cách gì liền hỏi.

Dứt lời, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân liền biến mất. Một mình Tống Vân Chi đứng bên ngoài Phụng Nghi Cung, quay đầu nhìn quanh. Một tên hoạn quan đi ngang thấy vậy liền hỏi.

“Tri Huyện đại nhân đừng có quá mong chờ vào cách này. Đây chính là đoạt xá trùng sinh, nếu thân xác mới không còn nguyên vẹn hoặc bản thân hồn phách không đủ mạnh mẽ sẽ khiến cho cơ thể tự huỷ hoại. Lại còn có khả năng dẫn đến lôi kiếp nữa. Mà trước đó cũng phải đối đầu với U Minh. Quá nhiều rủi ro nhưng khả năng thành công không lớn.”

Sau khi kiểm tra xong, Lưu Vân đặt mọi thứ về vị trí cũ, sau đó lui ra.

Nội tâm của Lưu Vân khẽ dao động. Giáo Chủ? Hắn hạ giọng nói với Bạch Nguyệt Quân.

Linh Nhiễm mở to đôi mắt lưu ly nhìn Lưu Vân, như thể tin tưởng tuyệt đối ở hắn.

“Phụ thân?”

Trịnh Văn Cẩn càng lúc càng kích động. Y tiến lên một bước, siết chặt vai của Lưu Vân, trong mắt nổi lên gân máu.

Cùng lúc đó, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đang đứng trên mây tiến về hướng kinh thành. Chẳng bao lâu sao cả hai đã đứng phía trên hoàng cung.

“Nhưng mà người là tiên nhân mà.”

“À, không có gì. Ta đi ngang qua đây, đứng lại nghỉ ngơi một chút thôi.”

“Da dẻ nhợt nhạt, môi tím tái. Hơi thở yếu, mạch hỗn loạn. Nửa người cứng như đá, nửa người còn lại mềm nhũn. Quả thật là đúng như ta đoán. Nhưng mà tiên hoàng hậu lại có thể sống đến bây giờ quả thật rất vô lý.”

Hắn dừng lại tính toán một lúc.

“Trước mắt nếu làm theo cách này thì chúng ta vẫn còn thời gian.”

“Hai vị. Ta chỉ có thể đưa hai vị đến đây thôi.”

“Nhưng ngài là tiên nhân cơ mà, chẳng lẽ không thể làm gì sao?”

Tống Vân Chi xoay người bước đi. Hoàng cung quả thật rất lớn, giống như trong tưởng tượng của Lưu Vân. Tuy nhiên hắn có cảm giác trầm trồ như hồi ghé qua Côn Luân, mà chỉ chăm chú đi theo Tống Vân Chi. Dường như trong tâm trí hắn đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Bạch Nguyệt Quân thì cũng chỉ đi theo, không chú ý gì đến xung quanh. Gương mặt của nàng lộ vẻ buồn chán. Thi thoảng nàng sẽ liếc nhìn Lưu Vân một cái. Nhưng cũng không nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nương nương, người có biết không? Hôn sự của thái tử bị huỷ rồi. Ta nghe mấy cung nữ, thái giám khác nói là do tiên nhân đưa công chúa hoà thân đi. Nếu vị tiên nhân đó ra tay, thì không biết là người có tỉnh lại được không?”

Lưu Vân nhiều quanh phòng, liền thấy một bát thuốc uống dở, liền đưa lên mũi ngửi. Mắt hắn liền mở to kinh ngạc.

Bạch Nguyệt Quân hỏi.

“Chẳng lẽ cô muốn đưa hồn phách của tiên hoàng hậu vào thân xác khác?”

Trịnh Văn Cẩn nghe vậy thì thất vọng, buông tay ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt của y như ẩn chứa sự tuyệt vọng không thể nào đong đếm được. Y nói bằng giọng bị nghẹn.

Hai người đang dùng Trướng Nhãn Pháp để che giấu bản thân, đứng trước sau lưng Tống Vân Chi. Lưu Vân đưa tay đặt nhẹ lên vai của y, gọi khẽ.

Bạch Nguyệt Quân cùng Lưu Vân đứng một bên nghe được, nàng liền cười cười. Lưu Vân thấy vậy, nói khẽ với Bạch Nguyệt Quân.

Tống Vân Chi nhìn hai người trước mặt hơi do dự. Y không biết làm sao mà hai người có thể biết đến tiên hoàng hậu. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hai người, trong ánh mắt như phản chiếu ánh trăng, sáng trong không chút bụi trần. Y liền nói.

“Theo lý thuyết thì kể từ lúc tiên hoàng hậu bắt đầu hôn mê thì chỉ có thể sống nhiều nhất là ba ngày. Trừ khi…”

Y liền giật mình, đưa tay chạm vào chuôi đao. Khi nhìn kỹ lại, thấy đó là Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân thì liền cung kính.

“Không phải cứ là tiên nhân thì muốn làm gì thì làm đâu. Dù có là thần tiên đi chăng nữa thì cũng là do thiên đạo công nhận, không thể làm trái với thiên đạo được.”

“Ta biết rồi. Đa tạ Quách đại nhân nhắc nhở.”

Quyền như gió rít, trảo như chớp giật, cước nặng như đá tảng. Lưu Vân lùi lại từng bước, cảm nhận rõ từng đợt áp lực đè nặng lên cánh tay mỗi khi đón đỡ. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ dựa vào bản năng để hoá giải từng chiêu hiểm hóc. Mỗi lần giao chiêu, lực chấn động lan toả quét sạch những ngọn nến trên giá. Cổ tay của Lưu Vân bắt đầu tê rần, mỗi chấn động đều tác động đến tận xương tuỷ.

“Ta muốn biết tiên hoàng hậu đang ở đâu?”

Gương mặt của Trịnh Văn Cẩn có chút giãn ra. Y định nói đa tạ thì Lưu Vân nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phải tìm cách c·ướp hồn phách của tiên hoàng hậu trước mũi của quỷ thần U Minh rồi hẵn tính tiếp.”

Hắn lại quét mắt lần nữa. Lần này dừng lại ngay chỗ cả hai đang đứng. Miệng hắn nhếch lên. Lập tức lao tới đánh một quyền vào ngực Lưu Vân. Lưu Vân liền lách người tránh liền bị tên hoạn quan tung trảo đánh trúng làm cho hắn lùi lại vài thước. Hoạn quan tiếp tục t·ấn c·ông. Lưu Vân cũng không tránh nữa mà trực tiếp đối chiêu.

Bạch Nguyệt Quân và Tưởng Du Nhi bất ngờ, đưa tay lên che miệng. Tưởng lão thì khẽ thở dài. Linh Nhiễm đang ngồi trong lòng của Bạch Nguyệt Quân nghe vậy liền chạy đến ôm lấy chân của Lưu Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đa tạ Tống đại nhân giúp đỡ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trong Phụng Nghi Cung có tiếng động. Mau đến xem!”

“Nương nương, thần lại đến rồi. Giáo Chủ lại hỏi thăm tình hình của người. Nhưng mà thần chỉ dám nói là người vẫn ổn. Với tính cách của Giáo Chủ, nếu ngài ấy biết thì chắc sẽ đánh sập cả hoàng cung để đưa người đi.”

Bạch Nguyệt Quân lắc đầu.

Cấm vệ quân gần đó bị tiếng đánh nhau đánh động liền hô hoán. Bạch Nguyệt Quân đang muốn vào giúp Lưu Vân nghe tiếng cấm vệ quân đến trước của chỉ còn cách đối phó với họ trước. Nàng lao ra đánh ngã một tên, sau đó lại đá bay một tên khác. Quyền cước của nàng như vũ bão làm cho mấy tên cấm vệ quân không cách nào cản được. Nhưng cấm vệ quân kéo đến càng lúc càng đông làm cho Bạch Nguyệt Quân không thể ngơ tay để sang giúp Lưu Vân.

“Ta thấy việc này càng lúc càng trở nên ly kỳ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Càng lúc càng ly kỳ.