Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Những việc đang làm, chưa chắc đã tốt.
“Đúng vậy. Kể từ lúc tiên tử bước vào Tây Diệu Lạc Châu, sư phụ liền biết được. Người nói, tiên tử đến đây để tìm một vật có ở Không Minh Tự. Vậy nên đã lệnh cho tiểu tăng đến mời ngài.”
Tăng nhân từ từ đáp xuống, hành phật lễ với Bạch Nguyệt Quân sau đó nói.
Bạch Nguyệt Quân uống một ngụm rượu, khẽ đưa mắt nhìn về phía tân lang tân nương. Chợt nhận thấy tân nương có mấy phần quỷ dị. Da dẻ nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, xung quanh còn có mấy tia lệ khí vờn quanh. Bạch Nguyệt Quân cũng không phản ứng gì, chỉ tập trung ăn uống.
Bạch Nguyệt Quân nheo mắt, nhíu mày nhìn Viên Hư. Sau đó lại nhìn sang mấy người đang đứng xem, sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ kinh sợ. Tân lang như nhớ ra gì đó, liền chạy vào trong phòng tìm nương tử của mình. Nhìn y ôm nương tử vào lòng, ma nhân Tịnh Không rống lên mấy tiếng.
Việc có Lưu Vân bên cạnh đã làm nàng dựa dẫm vào hắn nhiều hơn. Từ việc nói chuyện với người khác đến suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, nàng thường để Lưu Vân đứng ra thay mình. Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Quân bất giác mỉm cười. Nàng không ngờ Lưu Vân đã trở thành một phần cuộc sống của nàng, cùng với Linh Nhiễm.
Bên này, ma nhân bị hoả hồ vây khốn, lại bị tiên quang của Bạch Nguyệt Quân liên tục đánh tới. Nhưng dường như vẫn không có hề hấn gì, ngoài da chỉ có chút trầy xước, không có gì đáng ngại. Người nhà tân lang cùng quan khách vừa kéo đến, ma nhân liền rống lên đánh tan ngọn lửa. Nó nhìn về phía tân lang, định lao đến thì đã bị Bạch Nguyệt Quân quất đuôi một cái chấn động. Nàng toang dùng Thanh Phong Kiếm chém ma nhân thì bị thanh âm ở phương xa ngăn lại.
“Phía đó không phải là tân phòng của Đại Đản sao?”
Dứt lời ma nhân xông đến hòng tóm lấy Bạch Nguyệt Quân nhưng nàng đã nhanh chóng né được, bật lùi ra bên ngoài phòng. Ma nhân cũng đuổi theo sau. Cảnh này làm cho người đứng gần đó hoảng sợ mà chạy đi mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào bên trong, hai bên là năm trăm La Hán, cùng các vị Kim Cang đưa mắt nhìn hai người vừa bước vào. Bạch Nguyệt Quân tuy đã nghe danh của Đại Không Trí Phật đã lâu nhưng chưa có lần nào gặp trực tiếp hay đến Không Minh Tự. Dù vậy trong lòng nàng cũng không có gì làm khó chịu. Nói sao thì chân thân của nàng cũng là hồ ly, nhưng nào không tạo sát nghiệp hay ác nghiệp gì.
“Tiên tử, xin hạ thủ lưu tình.”
Bạch Nguyệt Quân cũng vậy, nhưng nàng không tham gia cũng chỉ để chung vui. Mà còn là tìm nguồn gốc của tia ma khí yếu ớt kia. Dù vậy, đến giờ phút này nàng vẫn không thấy có gì bất thường trong thôn cả.
Phong tục của vùng này khá là khác với ở Đông Thanh Hoa Châu. Cũng có đèn lồng, chữ hỷ đỏ. Cũng có trống kèn, đ·ốt p·háo. Nhưng nghi lễ có khác đi mấy phần. Không quá trang trọng như hôn lễ ở Đại Triệu. Chỉ cần dâng rượu mừng cho song thân hai bên, không cần tam bái.
“Cữu vĩ hồ tiên. Quả thật hiếm thấy có một cữu vĩ hồ tiên tu luyện tiên đạo. Đáng tiếc, hôm nay không thể đàm đạo một chút với ngươi.”
Bạch Nguyệt Quân đưa tay nắm lấy chuôi Thanh Phong Kiếm vung mấy cái, liền chém ra mấy đạo kiếm quang về phía ma nhân. Ma nhân không tránh né, vung tay một cái. Mấy đạo kiếm quang liền b·ị đ·ánh tan. Ma nhân nheo mắt nhìn kỹ Bạch Nguyệt Quân, sau đó nói bằng giọng cười cợt.
“Ta sẽ giúp ngươi có được nam nhân mà ngươi yêu. Thế nào?”
Mặt trời bắt đầu mọc lên ở hướng đông, chiếu rọi mảng đại địa dưới chân. Từ phía xa, một toá tháp vàng phát ra phật quang nhàn nhạt dần hiện ra. Không Minh Tự không phải là một ngôi chùa mà người phàm có thể vào dâng hương, mà giống như một động thiên hơn. Đây là nơi ở của Đại Không Trí Phật, cũng là nơi tụ hội của các Kim Cang, La Hán, Bồ Tát.
“Còn ngươi là ai? Tại sao là nhắm vào hôn lễ này?”
“Đại Không Trí đại sư, ta là Bạch Nguyệt Quân. Dám hỏi ngài mời ta đến đây là có việc gì?”
Viên Hư bên này thi pháp, thấy Bạch Nguyệt Quân cười một mình liền thấy khó hiểu. Nhưng y cũng không hỏi, chỉ tập trung thi pháp ngự vân.
Tại đây, Bạch Nguyệt Quân liền được phụ nhân mời ngồi vào bàn của các vị trưởng bối trong thôn. Họ vừa nhìn đã biết nàng không phải nữ tử đơn giản. Càng không phải dạng tiểu thư khuê các ở mấy thành trấn lớn. Vậy nên họ cũng đối xử với nàng ba phần khách sáo, bảy phần kính trọng.
“Phạm Lang. Phạm Lang.”
Ma nhân giơ móng vuốt lao về phía Bạch Nguyệt Quân mà đánh ra mấy trảo. Bạch Nguyệt Quân lúc vẫn còn bị ảnh hưởng bởi ma âm, động tác chậm chạp, sức lực cũng chỉ còn năm phần. Thân ảnh của ma nhân như ẩn như hiện, ra chiêu nhanh cắt. Trên áo của Bạch Nguyệt Quân thi thoảng lại bị cắt rách mấy mảnh, rơi lả tả xuống đất. Chẳng mấy chốc đã cắt vào trong da thịt, hai tay áo trắng bị nhuốm đỏ, nhỏ thành từng giọt.
“Là kẻ nào? Mau hiện thân đi. Chút thuật che mắt này của ngươi cũng dám đem ra dùng trước mặt ta.”
“Ta biết. Ta cũng đã bỏ xuống rồi.”
“Chuyện của ta cũng không cần ngươi quản! Chàng ấy có yêu ta hay không không phải ta quyết định.”
Bạch Nguyệt Quân có chút bất ngờ. Sao Đại Không Trí Phật lại biết đến Lưu Vân? Chẳng lẽ cả hai từng gặp nhau sao?
Mắt của Bạch Nguyệt Quân liền sáng lên, trong lòng hân hoan. Cuối cùng thì cũng có thể tìm thấy. Chỉ mới qua mấy tháng nhưng nàng đã bắt đầu cảm thấy thiếu vắng gì đó. Đến hôm nay khi đối mặt với Tịnh Không, nàng mới nhận ra nàng nhớ Lưu Vân chứ không phải hình bóng của Vân Thanh Tử. Vậy nên nàng càng muốn nhanh chóng trở về nhà.
“Đại sư muốn ta truyền lời gì với Lưu Vân?”
Bạch Nguyệt Quân nói, khẽ đưa mắt nhìn tân nương. Nàng đã mất hết sức lực mà gục xuống giường. Bạch Nguyệt Quân nói tiếp.
Dứt lời, một cái chân hồ ly to lớn vỗ vào ma nhân một cái làm cho ma nhân văng sang một bên. Bạch Nguyệt Quân liền chớp lấy cơ hội kết ấn quyết gọi ra mấy đóm lửa xanh. Theo điều khiển của Bạch Nguyệt Quân, đóm lửa lập tức bay đến bao bọc lấy cơ thể ma nhân, thổi bùng ngọn lửa cao đến mấy trượng, thắp sáng cả một vùng.
Viên Hư bước về phía ma nhân đang bị mấy cái đuôi của Bạch Nguyệt Quân đè trên mặt đất, chỉ tay nói tiếp.
“Đại nương, không có gì đâu. Ta cũng vì ma nhân lúc nãy nên mới nhận lời mời mà thôi. Dù sao thì ta cũng đã ăn được một bữa, cũng không tính là chịu thiệt.”
“Nếu vậy thì ta sẽ lột da của ngươi để may một bộ áo mời cho ta!”
Viên Hư đưa Bạch Nguyệt Quân đến trước đài cao, nơi Đại Không Trí Phật tĩnh toạ sau đó lui ra. Bạch Nguyệt Quân chấp tay hành lễ với Đại Không Trí Phật.
Chương 38: Những việc đang làm, chưa chắc đã tốt.
“Lưu thí chủ không phải kẻ tầm thường. Tuy là kẻ đến từ bên ngoài nhưng lại có thể xoay chuyển thế cục nhân gian. Mà rộng hơn chính là Tam Giới Lục Đạo. Phiền thí chủ chuyển lời giúp ta: Những việc đang làm, chưa chắc đã tốt. Những việc không tốt, chưa chắc đã không tốt. Mỗi bước chân đều phải cẩn thận. Khi đã sẩy chân, e là khó trở mình.”
“Đúng như tiên tử đoán, chính là Đức Thế Tôn.”
“Tiểu tăng là Viên Hư, là tăng nhân của Không Minh Tự. Phụng lệnh sư phụ đến đây để mời Bạch tiên tử về tự.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bạch thí chủ, những chấp niệm của thí chủ có thể bỏ xuống được rồi.”
Vuốt trảo va vào Thanh Phong Kiếm, phát ra mấy tiếng keng keng chói tay, ma sát tạo ra vài tia lửa nhỏ. Lúc này, ma nhân dứt khoái nắm lấy lưỡi kiếm giật khỏi tay Bạch Nguyệt Quân, ghim chặt xuống mặt đất. Tay còn lại thì bóp của nàng, nhấc bổng lên.
Tân lang và tân nương nương sau khi mời rượu song thân xong thì cùng nhau đi ra ngoài. Hôn phục của tân nương có mấy phần đơn giản, nhưng cũng ra dáng của một hôn phục. Đầu đội khăn ô voan đỏ, y phục đỏ may bằng vải bố có thêu hoạ tiết hoa, lá. Nàng ngồi vào kiệu, liền được người khiêng về nhà tân lang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân lang cùng những vị khách vẫn còn ở lại uống rượu thấy cột lửa cao như vậy phát ra từ phía tân phòng thì kinh ngạc, lập tức kéo đến đó. Lúc này ở phương xa, một tăng nhân vẻ ngoài trẻ trung đang đứng trên mây. Ánh mắt y nhìn cột lửa xanh cuồn cuộn, trong lòng suy tính điều gì đó rồi cưỡi mây đi đến.
“Đại sư đến từ Không Minh Tự, không lẽ sư phụ của ngài là?”
“Thứ tà ma như ngươi muốn gì ở những phàm nhân này?”
“Mau đến đó xem. Mau đến đó xem.”
Nói xong, Đại Không Trí Phật hướng về phía của Bạch Nguyệt Quân, khẽ nâng tay. Một mấy củ sen to hơn đầu người, dài ba thước hiện ra. Xung quanh ẩn hiện mấy tia linh khí cùng với phật quang nhàn nhạt. Bạch Nguyệt Quân liền đưa tay nhận lấy. Nàng cất mấy củ sen đi, sau đó chấp tay rồi xoay người định rời đi.
Bạch Nguyệt Quân khẽ gật đầu. Nàng đi đến rút Thanh Phong Kiếm cắm trên mặt đất tra vào vỏ. Sau đó xoay người định rời đi thì phụ nhân lúc chiều mời nàng từ trong đám người bước đến nói.
Viên Hư lắc đầu, lấy ra một cái bát vàng giơ lên. Lập tức bát vàng phát ra phật quang, hút Tịnh Không vào. Bạch Nguyệt Quân cũng thu đuôi điều tức, sau đó chấp tay với Viên Hư.
Bạch Nguyệt Quân cầm lấy tay của phụ nhân, dịu dàng nói. Khoé miệng mỉm cười làm cho phụ nhân nội tâm của phụ nhân ổn định lại vài phần. Xong, nàng đi đến chỗ của Viên Hư rồi cùng y cưỡi mây rời đi. Đám người đứng xem hết kinh sợ, thì lại kinh ngạc. Ai cũng há hốc không nói nên lời.
Đến lúc giữa bữa tiệc, nàng liền tìm lý do để lánh đi chỗ khác rồi dùng Trướng Nhãn Pháp để đi vào phòng tân hôn. Trong hôn phòng, tân nương ngồi im trên giường, chờ tân lang vào để mở khăn. Nhận thấy có kẻ khác đi vào, một cái bóng đen từ từ chui ra từ cái lỗ phía sau lưng tân nương. Nó mở to con mắt vô hồn nhìn quanh căn phòng. Giọng nói the thé, quỷ dị vang lên.
“Ai là tiểu hồ ly của ngươi?”
Gương mặt của Bạch Nguyệt Quân tối sầm. Dường như ma nhân trước mặt đã nhìn thấu được nàng và chuyện mà nàng đã trải qua. Một cảm giác vừa khó chịu, vừa mê hoặc dâng lên trong lòng nàng. Một thoáng, hình bóng của một nam nhân lướt qua tâm trí của Bạch Nguyệt Quân.
“Cái gì thể kia?”
Lúc này, Bạch Nguyệt Quân cùng người của nhà trai đi đón dâu. Họ đón dâu bằng một cái kiệu nhỏ hai người khiên, đủ để cho một người ngồi. Đi theo kiệu là người nhà của tân lang, ai ai cũng hớn hở treo nụ cười trên mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là kẻ đến từ bên ngoài? Ngươi đến đây để làm gì? Là do sư huynh phái ngươi đến phá nhân duyên của ta? Hay là… ngươi muốn c·ướp chàng ấy khỏi ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại Không Trí Phật biết được ta ở Tây Diệu Lạc Châu hay sao mà lại lệnh cho đại sư mời ta đến tự?”
Bạch Nguyệt Quân cười khẩy.
Đại Không Trí Phật khẽ mở mắt, phật quang xung quanh người cũng khẽ dao động theo. Ngài nhìn Bạch Nguyệt Quân, nói bằng giọng nhàn nhạt, như ngân vang.
“Bạch thí chủ. Kể từ lúc thí chủ bước chân vào lãnh thổ của Tây Diệu Lạc Châu, ta đã biết thí chủ muốn tìm thứ gì. May thay, thứ đó ta cũng có một ít. Thế nhưng, trước khi giao nó cho thí chủ, ta muốn thí chủ truyền lời này lại cho Lưu thí chủ đang ở Đông Thanh Hoa Châu kia.”
Bạch Nguyệt Quân không nói gì, chỉ thu lại Trướng Nhãn Pháp. Ánh mắt nàng nhìn cái bóng đen trước mặt, trên người ma khí cuồn cuộn. Tay chân nó dài ngoằn, trên đầu chỉ có một con mắt.
“Tiểu hồ ly à tiểu hồ ly. Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không chịu nắm lấy. Vậy thì không thể trách ta được.”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Chẳng qua ngươi cũng giống như ta mà thôi. Đều là kẻ điên cuồng vì tình duyên. Nếu ngươi không can thiệp vào chuyện này, ta sẽ xem xét mà giúp ngươi một chút.”
“Ai nha. Lúc gặp không biết ngài là tiên nhân, nếu nô gia có gì thô lỗ mong ngài bỏ qua.”
Đứng trên mây, Bạch Nguyệt Quân quay sang hỏi Viên Hư. Y liền cung kính đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.