Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Đi núi Bất Chu.
“Ta đúng thật là phàm nhân, chỉ là không giống như cô nghĩ. Ta tinh thông nhiều thứ vì ta có thể tiếp xúc với nhiều nguồn tri thức thôi.”
"Không cần lo. Ta đã gửi Linh Nhiễm cho bằng hữu trông giúp rồi.”
Bỗng, Sở Uyển Đình cảm nhận được thứ gì đó. Liền kéo Trầm Thừa Vũ vào trong một bụi cây, đã vậy còn đắp tuyết đầy lên người cả hai. Trầm Thừa Vũ bất ngờ bị kéo đi, còn bị đắp tuyết lên người, muốn la lên vì lạnh thì bị Sở Uyển Đình đưa tay che miệng.
“Có năm loại gọi là ngũ nhãn: nhục nhãn, thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhãn, phật nhãn. Đại Không Trí Phật là người đứng đầu Phật môn, đã chứng đắc vô thượng chánh đẳng chánh giác, đạt đến giác ngộ viên mãn. Ông ấy đã nhập niết bàn, thoát khỏi Tam Giới Lục Đạo, sinh tử luân hồi. Vậy nên có phật nhãn không phải là chuyện gì kỳ lạ. Phật nhãn có thể nhìn thấu tất cả, không gì không thấu, không gì không biết.”
Chương 39: Đi núi Bất Chu.
Giờ Thân điểm, trăng liền hiện rõ ở một góc trời. Ánh trăng bạc chiếu rọi xuyên qua gió tuyết, làm lộ ra một lối đi vào trong núi. Lưu Vân liền búng tay, tạo ra một tiếng cạch rõ to.
__________
“Tiên sinh. Ta muốn đi.”
“Đúng vậy, Sô Ngô là một loài dị thú. Thân hình giống hổ nhưng lại có bộ lông đủ ngũ sắc, đuôi dài hơn thân. Nếu cưỡi nó, một ngày có thể đi được ngàn dặm.”
“Chuyện dài lắm. Nói chuyện của cô trước đi đã. Cô đã tìm được sen chưa?”
“Thật sự có thể cưỡi? Vậy thì nó phải lớn hơn chứ. Huynh tìm thấy nó ở đâu vậy?”
“Xuất phát.”
“Lưu Vân, con thú này là con gì vậy?”
Nói đến đây Lưu Vân khẽ đưa mắt nhìn Bạch Nguyệt Quân. Nàng cũng hiểu Lưu Vân muốn nói gì, vậy nên chỉ mỉm cười với hắn. Rồi nàng lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy. Muốn đạt đến mức của Đại Không Trí Phật, phải tu hành qua vô lượng kiếp. Con đường tu hành cũng khắc khổ hơn đám tu sĩ chúng ta. Chúng ta dù có đạt được trường sinh bất lão thì cũng có thể bị g·iết. Vả lại nếu lúc còn sống tạo nhiều nghiệp thì vẫn bị nghiệp lực quấn thân, hết kiếp này đến kiếp khác.”
Sở Uyển Đình đang từ tốn đi bên cạnh hắn, vẻ mặt không có gì khó chịu, mặc cho mái tóc bạc bị gió thổi tung. Nàng điềm nhiên đáp.
“Ngươi cũng đã biết cách điều khiển linh lực, vậy thì chắc cũng có thể sử dụng cái này. Tuy nhiên, nó vẫn chưa hoàn chỉnh. Nếu gặp hung thú, hay là kẻ địch quá mạnh thì sẽ không mấy tác dụng. Cũng chỉ có thể chống đỡ để ngươi chạy thôi. Vậy nên, nếu cần thiết thì cứ bỏ lại mà cứu lấy mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhiễm cùng Sở Uyển Đình từ trong nhà chạy ra ôm lấy Bạch Nguyệt Quân. Bạch Nguyệt Quân có hơi bất ngờ, cũng giang tay ôm lấy hai đứa. Con thú lạ lúc nãy vẫn đang đứng trên cái ghế, nghiêng đầu nhìn Bạch Nguyệt Quân. Thi thoảng nó đưa mũi về phía Bạch Nguyệt Quân ngửi ngửi.
“Về lý là vậy. Nhưng núi Bất Chu địa hình hiểm trở. Trong núi lại có nhiều hung thú nguy hiểm nên chỉ dùng làm nơi lịch luyện cho các đệ tử chứ không thực sự quản lí nhiều đến vậy.”
Đến lúc này Lâm Tuyết mới hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiên sinh. Ngài để Nhiễm Nhiễm ở nhà một mình có sao không?"
“Im lặng.”
“Phật nhãn?”
“Ta tự hỏi tại sao huynh lại tinh thông nhiều thứ đến vậy. Lúc trước khi tu hành, huynh cũng có thể hiểu được nhiều đạo lý mà những đệ tử lâu năm trong tiên môn cũng không biết đến. Giờ thì lại biết những chuyện trong Phật môn mà ngay cả ta cũng không biết. Huynh có thật sự là phàm nhân không vậy?”
Trầm Thừa Vũ nói xong liền đứng dậy phủi sạch tuyết trên người. Chợt hắn nhận ra bản thân đang nắm tay của Sở Uyển Đình, vội bỏ ra. Sở Uyển Đình không phản ứng gì nhưng ánh mắt có gì đó rất lạ. Nàng lại nắm lấy tay của Trầm Thừa Vũ, kéo hắn băng qua gió tuyết, tiến về phía trước.
“Huynh từng gặp Đại Không Trí đại sư rồi sao? Sao ông ấy lại biết huynh?”
Bản thân Sở Uyển Đình, nói cho cùng cũng là một cái mặt trời sống. Vậy nên mấy trận gió tuyết này, dù lớn đến mấy cũng không thể làm nàng lạnh được.
Bạch Nguyệt Quân trong lòng rất muốn nhào đến ôm hắn, nhưng lại sợ rằng hắn sẽ từ chối. Vậy nên đành thôi, chỉ từ từ đi đến nhận cái khăn ấm từ tay của Lưu Vân. Đứng trong gió tuyết Bạch Nguyệt Quân cũng không thấy lạnh, nhưng khi nhận cái khăn này trong lòng nàng lại cảm thấy rất ấm áp.
Hắn liền cảm thấy một luồng hơi ấm phát ra từ cơ thể của Sở Uyển Đình. Cảm giác này rất nhanh đã xua tan một phần nào cái lạnh ở nơi đây.
“Đại Không Trí Phật? Nhắn cho ta?”
“Sô Ngô?”
Sở Uyển Đình lên tiếng hỏi.
“Sở sư muội. Muội không sao chứ?”
Mắt của Trầm Thừa Vũ sáng lên. Đây là lần đầu tiên hắn có thể cầm một pháp bảo trên tay. Trầm Thừa Vũ mừng rỡ hành lễ với Lưu Vân.
“Bọn họ là ai vậy? Không phải núi Bất Chu thuộc sự quản lí của Côn Luân sao?”
“Chưa từng gặp. Đây cũng là lần đầu ta nghe đến vị này. Nếu ông ấy đã là Phật thì chắc là đã có Phật nhãn. Biết được chuyện của ta cũng không có gì lạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói chuyện với Linh Nhiễm và Sở Uyển Đình một lúc, Bạch Nguyệt Quân mới chú ý đến con thú này, liền quay sang hỏi Lưu Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Lưu Vân khẽ mỉm cười. Hắn lấy ra cái bình hồ lô của mình đưa cho Trầm Thừa Vũ.
“Đây là được Đại Không Trí Phật của Không Minh Tự đưa cho ta. Còn nhắn cho huynh mấy câu nữa.”
“Đã rõ.”
“Ta không sao. Ta nghĩ huynh nên lo cho bản thân thì hơn.”
Lúc này nó đã đi đến dưới chân của Bạch Nguyệt Quân, liền được nàng bế lên. Nó cũng không phản kháng, dụi dụi đầu vào ngực áo của nàng. Lưu Vân đi đến chầm chậm nói.
Đến ngày rằm, đám Lưu Vân, Sở Uyển Đình, Giang Bân cùng Lâm Tuyết chuẩn bị sẵn sàng để đến núi Bất Chu. Trầm Thừa Vũ vẫn chưa thể hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt trong mười ngày ngắn ngủi như vậy. Thế nên được Lưu Vân khuyên là hãy ở lại. Hắn biết trong núi Bất Chu có vài thứ rất nguy hiểm. Dù không có đủ năng lực đối chọi thì cũng phải có cách để chạy thoát thân.
Năm người lập tức chia thành ba nhóm. Giang Bân, Lâm Tuyết. Sở Uyển Đình, Trầm Thừa Vũ. Cuối cùng là Lưu Vân tự mình hành động. Tất cả tiến sâu vào trong núi. Đường núi hiểm trở, cùng với gió tuyết càng lúc càng lớn che khuất tầm nhìn làm cho mấy thiếu niên phải chật vật một lúc lâu mới có thể tiến lên một đoạn. Trong khi đó Lưu Vân lại có thể S·ú·c Địa Thành Thốn, bỏ xa mấy thiếu niên phía sau.
Linh Nhiễm và Sở Uyển Đình đang ngồi vuốt ve Sô Ngô nghe vậy cũng nhìn Lưu Vân. Tò mò cũng phải, vì ba người bọn nàng chỉ tu luyện tiên đạo, không nghe nói nhiều đến phật môn. Mà Lưu Vân hắn lại từng tiếp xúc qua với giáo lý nhà Phật, cũng hiểu được một phần. Vậy nên hắn nhẹ nhàng giảng giải.
“Ngươi thật sự muốn đi? Nếu đã vào trong núi rồi, ta không thể bảo đảm ngươi sẽ sống sót trở ra đâu.”
Về đến nơi, căn nhà vẫn như vậy. Cây đào vẫn ở đấy. Và Lưu Vân và Linh Nhiễm cũng ở đấy. Lưu Vân lúc này ngồi ở mái hiên, trên ngực có quyển sách. Lại có thêm một con vật hình thù khác lạ nằm co trên đùi. Nó giống mèo nhưng không phải mèo, lông ngũ sắc, đuôi dài gấp mấy lần thân.
Bạch Nguyệt Quân nâng Sô Ngô lên ngang mặt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó. Nó liền kêu mấy tiếng meo meo.
‘Chỉ là, kẻ như ta thật sự có thể xoay chuyển được đại cục sao?’
Đến xế chiều, năm người đã đến dưới chân núi Bất Chu. Núi Bất Chu cách Côn Luân không xa, nhưng địa hình hiểm trở hơn rất nhiều lần. Vậy nên cũng không có nhiều người đến gần. Trong lúc chờ trăng lên, Lưu Vân lại dặn dò một lần nữa.
Lưu Vân lại quay sang Sở Uyển Đình.
Núi Bất Chu cao đến mấy trăm trượng, quanh năm gió tuyết. Với Lưu Vân và Sở Uyển Đình thì không có vấn đề gì. Nhưng với ba đệ tử Côn Luân thì khác. Chỉ mới đứng chờ hơn một canh giờ mà cả ba đã rung bần bật. Giang Bân liền lấy ra mấy tấm linh phù chia cho sư đệ, sư muội để dán vào lớp trong của áo. Lúc này cả ba mới thấy khá hơn.
Bạch Nguyệt Quân ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng vuốt bộ lông ngũ sắc của Sô Ngô, từ từ kể lại những chuyện từ khi nàng đi đến nay. Lưu Vân nghe xong thì vẻ mặt có hơi biến sắc. Hắn không ngờ lại có một vị đại năng như vậy. Bạch Nguyệt Quân lại hỏi.
Lúc này có một con thú lớn chạy qua. Phía sau còn có mười mấy người nữa đuổi theo. Người nào cũng cầm theo một thanh đao trên tay. Hai người Sở Uyển Đình và Trầm Thừa Vũ dõi mắt nhìn theo, không dám tạo ra tiếng động nào.
Lưu Vân nửa nói, nửa cười. Đại Không Trí Phật đã có thể nhìn ra hắn đến từ thế giới khác, còn nhắc nhở hắn phải cẩn thận từng bước chân. Vậy thì ngại gì mà không nghe lời khuyên.
Hai người Trầm Thừa Vũ và Sở Uyển Đình là chậm nhất. Tấm linh phù Giang Bân đưa cho lúc sớm đã không còn mấy tác dụng với cái lạnh trong núi nữa. Dù bản thân đang lạnh rung nhưng hắn vẫn nhìn lên tiếng hỏi Sở Uyển Đình.
“Nhớ cho kỹ. Khi đã vào núi, ta sẽ không lo được hết cho các ngươi. Vậy nên chạy được thì phải chạy. Muốn hét thì cứ hét. Miễn sao có thể đến chỗ ta chỉ định nhanh nhất có thể.”
Từ Tây Diệu Lạc Châu trở Đại Triệu cũng phải mất đến nửa tháng. Kể cả có dùng Phi Cử Thuật nhanh nhất mà Bạch Nguyệt Quân sở hữu. Vậy nên khi nàng về đến nhà thì cũng đã sang năm mới.
“Ngươi đã nhớ rõ những gì mà ta và Nguyệt Quân đã dạy chưa."
Nhưng Trầm Thừa Vũ vẫn muốn đi theo. Từ ngày hôm trước đã bắt đầu lải nhải bên tai của Lưu Vân rồi. Cũng không biết là học ở đâu cái thói này nữa. Lưu Vân liền hỏi lại.
Cả bốn thiếu niên đồng thanh đáp. Lưu Vân dặn dò như vậy bởi vì hắn không thể quản hết cả bốn người. Vả lại hắn còn phải tìm Ngọc Dịch Quỳnh Tương.
“Vậy tức là cao hơn cả tiên nhân đắc đạo?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng liền gật đầu. Lưu Vân lại nhìn hai đệ tử còn lại của Côn Luân. Hai người bọn hắn cũng khẽ gật đầu. Lưu Vân liền thi pháp. Một đám mây tích tụ dưới chân năm người, từ từ nâng lên trên không rồi bay v·út đi.
“Con thú này tên là Sô Ngô.”
Lưu Vân nghe tiếng bước chân trên nền tuyết, khẽ mở mắt nhìn. Thấy Bạch Nguyệt Quân, hắn cũng không chủ động nói gì mà đi vào trong nhà gọi hai đứa trẻ. Sau đó quay lại với một cái khăn ấm, đưa cho Bạch Nguyệt Quân.
Bạch Nguyệt Quân mỉm cười, cẩn thận vừa bế Sô Ngô, vừa lấy ra một bó củ sen từ trong tay áo. Lưu Vân liền nhận lấy xem xét tỉ mỉ. Quả thật chất lượng rất tốt, vừa có linh khí vừa có phật quang nhàn nhạt phát ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.