Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Mèo con đáng thương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Mèo con đáng thương


Những con dơi bâu kín lấy ba đứa, cắn xé và rút cạn sự sống trong tiếng la thét vô vọng. Chỉ trong chốc lát, chúng đã biến thành ba bộ xương khô nằm trơ trọi giữa con hẻm tối.

Khẽ nhìn lên bầu trời đang tối đen như mực, Uyển Nhi giọng có chút hưng phấn, cô quay sang Khả Hân nói:

“Nhìn… nhìn kìa…”

Nhưng khi ra khỏi phòng, Diệc Thần mới nhớ rằng mình chưa hỏi phòng nào là của Thanh Thanh. Diệc Thần thầm nghĩ:

Uyển Nhi là cái đứa tinh ranh, biến thái nhất trong đám nữ quỷ của hắn. Sự khao khát tình cảm của Uyển Nhi không chỉ đơn thuần là yêu thương mà còn ẩn chứa một d·ụ·c vọng mãnh liệt.

Nó đá nhẹ vào con mèo, khiến bé mèo lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh.

“Xem nó có phản ứng ra sao, chắc nó không dám cào đâu!”

“Anh đang tìm em à ?”

Đôi mắt cô ta kỳ dị, một bên đen như bóng tối sâu thẳm, bên còn lại trắng xóa như ánh trăng. Nụ cười của cô rạng rỡ nhưng đáng sợ, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén.

Nhưng suy nghĩ đó liền bị dập tắt, vì cơ hội gõ cửa chỉ có một. Lỡ chọn nhầm phòng của mấy đứa thèm hắn thì kết cục cũng không tốt đẹp gì.

Họ quằn quại, tay nắm lấy cổ họng, cố gắng hít thở nhưng khi càng thở, máu từ mũi và miệng họ lại trào ra không ngừng.

Giọng nói của cô, êm ái và đầy ma mị:

Chú mèo ấy gầy gò, lông xơ xác, những v·ết t·hương rỉ máu loang lổ trên lớp bụi bẩn. Chiếc vòng cổ bạc màu đeo lỏng lẻo trên cổ nó, như một minh chứng lặng thầm rằng nó từng là thú cưng được ai đó yêu thương.

Cô cúi xuống, nhặt chú mèo con đang thoi thóp lên. Đôi tay mảnh mai, nhẹ nhàng vuốt ve những v·ết t·hương đầy máu của nó.

Con mèo con bị dồn vào chân tường, thân hình co rúm lại. Đôi mắt tròn xoe của nó ánh lên nỗi sợ hãi, lông xù bết lại, và những bước chân bé nhỏ run rẩy, không còn lối thoát.

Con mèo kêu lên một tiếng yếu ớt, nhưng tiếng kêu của nó bị nuốt chửng bởi tiếng cười khúc khích của bọn trẻ.

Lập tức, vài người thả những con c·h·ó săn ra, trong khi những người khác vội vàng gọi cảnh sát.

Cô nỡ một nụ cười nham hiểm, ánh mắt thèm thuồng nói:

Lúc trước khi Diệc Thần còn sức mạnh đủ để áp chế Uyển Nhi, cô ấy sẽ không dám manh động.

Ba bộ xương trắng hếu, lấp ló trong ánh trăng, còn bên cạnh là một cô gái với vẻ đẹp lạnh lùng. Một người đàn ông hét lên trong kinh hoàng:

Thằng nhóc lớn nhất, có vẻ là cầm đầu, đứng chống nạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn con mèo như nhìn một món đồ chơi hỏng hóc.

Chúng không bận tâm đến việc mèo con chỉ là một sinh vật nhỏ bé không thể chống cự, chỉ muốn nhìn thấy nó bị dồn vào góc, run rẩy và kh·iếp sợ trước những trò h·ành h·ạ của mình.

Một luồng gió lạnh thổi qua, Diệc Thần vội chạy tới đóng cửa sổ thì đã quá muộn. Luồng gió lạnh kia đã thổi vào phòng hắn, khiến cho nhiệt độ căn phòng nhất thời lạnh xuống.

Giọng hắn lắp bắp: “Em…em…tính làm gì ?”

Từ các căn nhà gần đó, nhiều người đổ ra đường, hốt hoảng khi chứng kiến cảnh tượng kỳ quái trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mấy con người đó xấu xí quá, không xứng làm “tiêu bản” cho em.”

Uyển Nhi đối với Diệc Thần mà nói là mối lo sợ lớn nhất, mấy đứa như Kiều Trang, Vy Vy hay Linh Lăng, Khả Hân gộp lại cũng không đáng sợ bằng Uyển Nhi.

“Chị Khả Hân, em có cảm giác… hình như ca ca đã trở về.”

Diệc Thần suy đi tính lại, hắn quyết định chọn nương nhờ Thanh Thanh, Thanh Thanh là nữ quỷ lành tính nhất hiện tại, cô ấy có lẽ sẽ giúp hắn sống sót qua đêm nay.

Đứng trước dãy hành lang vô số phòng. Diệc Thần chỉ có thể thở dài, trong đầu hắn là đang do dự, mình có nên thử gõ cửa từng phòng hay không ?

Đó là vì sau khi nghe Lạc Tiên bảo rằng Uyển Nhi là người về cùng Tâm Nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tối nay, anh không thoát được đâu!”

Nữ quỷ nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Con mèo con run rẩy, nó cuối cùng cũng hiểu rằng mình chỉ đang từ tay của một kẻ tàn ác sang một kẻ còn tàn bạo hơn.

Những tiếng cười của bọn trẻ vang lên như những âm thanh vui tươi của một trò chơi, nhưng đối với mèo con, đó là những cơn ác mộng.

Uyển Nhi đáp với giọng rất dứt khoát mà không chút ngượng ngùng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệc Thần ở trong phòng cứ thấp thỏm không yên, cả đêm nay hắn ta không dám chợp mắt dù chỉ là một chút.

Diệc Thần ngả người xuống giường, hắn nhắm mắt lại để tập trung suy nghĩ, thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Diệc Thần nuốt nước bọt, hắn đã nhận ra điều thay đổi kể từ khi Uyển Nhi xuất hiện, cả căn phòng bấy giờ đã bị che lấp bởi một thứ chất lỏng kỳ dị màu đen.

Từ sau lưng Uyển Nhi mọc ra đôi cánh dơi đen rộng lớn, cắt đôi màn đêm lạnh giá. Với một cú nhảy uyển chuyển, cô phóng thẳng lên không trung, bay về phía căn nhà đằng xa.

Diệc Thần tại sao lại khổ tâm thế ư ?

“Uyển Nhi, em ra tay thật tàn nhẫn đấy!”

Sự trở về của cô ấy ngay lúc này, khiến Diệc Thần không chỉ cảm thấy bất an, mà còn khiến hắn lo lắng, về những gì cô có thể làm, khi không còn kiềm chế được sự ham muốn của mình.

Nhưng giờ thì sao, Uyển Nhi mà làm gì hắn, thì hắn muốn chống cũng không được ?

“Quái vật… có quái vật!”

Trên cành cây cao, một bóng hình lơ lửng giữa trời đêm, treo ngược một cách đầy quái đản.

Trong Quỷ Vực của Uyển Nhi, dù cho Diệc Thần muốn kêu cứu hay cô ấy muốn làm gì với hắn thì bên ngoài cũng không thể nghe thấy được.

Đứa con gái trong nhóm cười lớn, nhặt một cục đá nhỏ.

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía nóc nhà hai tầng gần đó, nơi một bóng hình mảnh mai đang quan sát cô.

Tiếng nói khiến cả ba đứa trẻ giật mình, quay ngoắt lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Một đứa trong số chúng hoảng hốt, chỉ tay về phía một cái cây lớn gần đó, giọng lắp bắp:

Uyển Nhi quay sang, giọng lạnh lùng đáp lại:

Câu nói đó khiến hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, Diệc Thần quay mặt lại, tim đập thình thịch khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trái ngược với khung cảnh kinh hoàng vừa diễn ra, gương mặt cô giờ đây rạng rỡ, dịu dàng và đầy dễ thương.

“Ngươi có thấy khung cảnh này thật xinh đẹp không ?”

Khả Hân vẻ mặt có hơi khó hiểu nhìn Uyển Nhi, cô chưa kịp phản ứng thì Uyển Nhi đã ôm bé mèo con vào lòng.

Đối với kẻ khác, Uyển Nhi là một nữ quỷ vô cùng khát máu, nhưng khi đối diện với Diệc Thần, Uyển Nhi luôn diện ra bộ mặt khát tình.

Nữ quỷ khẽ thổi một hơi nhẹ, và ngay lập tức, từ trên cây, hàng trăm con dơi nhỏ bay vụt xuống, bao vây lũ trẻ.

Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt ba đứa trẻ như mất hết sắc máu, cơ thể chúng bất động, run rẩy không ngừng.

“Con bé ấy tìm thấy mình rồi!”

Thế rồi, từ đâu đó trong bóng tối, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kinh dị đến rợn người:

Nhưng giờ đây, trong ngõ tối này, nó chỉ còn là một sinh vật bị bỏ rơi, lạc lõng giữa thế giới đầy tàn nhẫn.

“Chán ghê, không có chút phản kháng nào!”

Con mèo co ro lại, đôi mắt nó lấp lánh nỗi kh·iếp sợ và sự tuyệt vọng. Nó nhìn lên bọn trẻ, đôi mắt van xin, nhưng điều đó chỉ khiến chúng càng thêm thích thú, tiếp tục đùa giỡn với nỗi đau của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thằng nhóc thứ hai, đội chiếc mũ lưỡi trai bẩn thỉu, cười khẩy, nhặt một mẩu que gỗ dưới đất và nghịch ngợm chọc vào người con mèo.

Uyển Nhi ngồi trên giường với dáng vẻ quyến rũ và đầy hấp dẫn.

Giọng nói của cô vang lên, khiến mèo con dựng lông vì sợ hãi. Nó nhận ra rằng sự cứu rỗi từ nữ quỷ không phải vì lòng tốt. Cô ta không cứu nó vì tình yêu thương, mà để thêm nó vào bộ sưu tập kỳ quái của mình.

“Nhìn xem, nó chỉ biết kêu thôi!”

Trong một góc khuất u ám của thành phố, ánh đèn đường nhợt nhạt hắt lên ba bóng dáng nhỏ đang quây quanh một chú mèo con.

“Ngươi thật là dễ thương, ta sẽ không để ngươi c·hết đâu.”

Diệc Thần biết thứ chất lỏng đó là gì, Uyển Nhi là một nữ quỷ thông minh, cô ấy đã trực tiếp dùng Quỷ Vực của mình bao bọc lấy căn phòng ngay khi vừa xuất hiện.

Bầy c·h·ó xông tới, điên cuồng gầm gừ trong cơn thịnh nộ, nhưng chỉ sau vài phút, cả c·h·ó lẫn người đổ gục.

“Cứ như vậy mãi thì hay lắm, xem nó có thể chịu đựng được bao lâu.”

Từ lúc chuyển sang căn biệt thự này, Diệc Thần chỉ biết duy nhất mỗi phòng của mình.

Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, nữ quỷ vẫn bình thản ôm lấy bé mèo con, đôi mắt thản nhiên như không hề bị ảnh hưởng bởi điều gì. Cô nhẹ nhàng thì thầm, như nói với chính mình:

Một giọng nói khiêu gợi vang lên:

“Ara~ ara~ một sinh vật đáng yêu như thế này, sao các ngươi có thể làm tổn thương nó được chứ?”


Diệc Thần dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Uyển Nhi.

“Bây giờ đi hỏi Lạc Tiên, phòng của Thanh Thanh liệu có làm phiền không ta ?” Diệc Thần đi được vài bước thì lại chợt nhớ ra, hắn cũng không biết phòng của Lạc Tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 93: Mèo con đáng thương


Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp ngõ hẻm, vang xa đến tận những ngôi nhà gần đó.

Diệc Thần chợt giật mình, toàn thân run rẩy, miệng nói thì thầm:

Cô không nói gì, chỉ khẽ nhún chân, rồi nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà. Cô gái kia ngồi đó mỉm cười, giọng điệu trêu đùa:

Cuối cùng vẫn là không dám mạo hiểm, Diệc Thần quay lưng trở về phòng mình.

Cô mặc một chiếc áo trễ vai màu đen, để lộ phần vai và xương quai xanh gợi cảm, bên dưới là chiếc váy ngắn làm từ satin mềm mại, chiếc váy ngắn chưa đến hai gang tay, ôm sát vòng eo, để lộ đôi chân dài và thanh thoát của cô.

“Ca ca, chúng ta sinh con đi!”

Tiếng hét từ lũ trẻ trước đó đã đánh động những người dân xung quanh.

3 giờ sáng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Mèo con đáng thương