Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Một Quỷ Vệ Hồn không chính thống
Tiết Ngọc Vân có năng lực bất tử. Nói đúng hơn, cô ta cũng giống như Tuyết Di là một Quỷ Vệ Hồn Thượng Quỷ.
Một Lưu Nhược Thuỷ năm xưa đã quá đủ, Diệc Thần không muốn có thêm một người thứ hai.
Nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ thêm, một luồng sát khí băng giá bất chợt ập đến.
Tuyết Di siết chặt chuôi kiếm, dù có chút không can tâm nhưng cuối cùng vẫn thu lại sát khí.
Nhưng Tiết Ngọc Vân đã nhanh hơn một nhịp, cô khẽ cười, lùi lại vài bước để tránh né.
"Ngươi… thật sự là Tiết Ngọc Vân?"
Hắn không lên tiếng, cô cũng chẳng biết phải nói gì. Bởi lẽ cả hai đều biết, khoảng cách giữa họ không chỉ là một bước chân mà còn là ranh giới của hai thế giới đối lập.
"Nếu không phải nhờ ngài đã phá hủy đôi bông tai phong ấn phần linh hồn còn lại của tôi, thì làm sao tôi có thể tái sinh hoàn toàn được."
"Nhưng mà hôm nay đến đây thôi."
"Chủ nhân, ngài lẽ nào không nhận ra tôi sao ?"
"Hàn Tuyết Di, cô nóng tính quá rồi đó."
Diệc Thần lắc đầu, gió thổi qua mái tóc hắn, mang theo hơi lạnh từ những gì vừa diễn ra.
Tâm Thanh đứng đó, nhìn theo hắn cho đến khi không còn thấy gì nữa. Cô biết, từ giây phút này, mối quan hệ của cả hai đã chấm dứt. Lần tiếp theo gặp Diệc Thần có lẽ hai người sẽ là kẻ thù.
"Quỷ Vực Ô Thức, ngươi đáng lẽ đã phải c·hết, nhưng tại sao... tại sao ngươi có thể trở thành một Quỷ Vệ Hồn."
Cô ta biết, Tuyết Di không thể g·iết mình.
Tiết Ngọc Vân nhìn xuống cánh tay đã b·ị c·hém của mình, rồi lại liếc lên đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Tuyết Di. Nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, trong đôi mắt ấy lại ánh lên một tia thích thú.
"Đây là lãnh địa của Thiên Thần Tộc, ở lại lâu không an toàn. Chúng ta về trước đã."
Cả ba người đứng đó, nhìn nhau giữa bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Tuyết Di tận mắt chứng kiến mà kinh ngạc, nếu là phân thân thì không thể nào chân thực đến vậy được, chỉ có một câu trả lời cho những gì diễn ra trước mặt.
Tuyết Di đứng bên cạnh cũng lập tức cảnh giác. Cô đảo mắt nhìn quanh, đôi mày khẽ nhíu lại, dường như đã nhận ra một mối đe dọa vô hình nào đó.
Lời vừa dứt, hai nửa cơ thể của Tiết Ngọc Vân bắt đầu co giật, rồi chầm chậm hợp lại như chưa từng bị tổn thương.
...
Hắn tiến về phía trước, giọng nói trầm thấp mà kiên định.
Lời nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Diệc Thần sững sờ. Hắn… chính hắn… đã khiến cô ta sống lại sao?
Diệc Thần không trả lời câu hỏi vô nghĩa đó, ánh mắt hắn vẫn sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta.
Một đường kiếm sắc bén chém thẳng xuống Tiết Ngọc Vân.
Chưa kịp suy nghĩ thêm thì bầu trời bỗng tối sầm lại, hàng ngàn con quạ đen từ bốn phương tám hướng kéo đến, vây quanh hai người như một bức tường hắc ám.
Tuy nhiên ngay khi Diệc Thần và Tuyết Di vừa rời đi được một đoạn, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển khiến Diệc Thần khựng lại.
Diệc Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chuyện của Thiên An xem như đã giải quyết xong, bây giờ hắn có thể toàn tâm tập trung vào việc khôi phục sức mạnh của mình.
Tiết Ngọc Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt yêu mị lướt qua Diệc Thần.
"Chẳng phải nhờ ngài sao?" cô ta nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên tia tà mị.
Tuyết Di đứng bên cạnh, sát khí trong đôi mắt cô ngày càng rõ rệt.
Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Chương 145: Một Quỷ Vệ Hồn không chính thống
Diệc Thần không đáp.
Diệc Thần dường như đã hiểu nội tâm của Tâm Thanh lúc này, hắn lặng lẽ nhìn cô thêm một chút. Rồi không một lời từ biệt, hắn quay lưng bước đi, bóng dáng hắn hòa vào màn đêm vô tận.
.Tuyết Di lập tức nhìn sang Diệc Thần, ánh mắt cô đầy nghi hoặc, muốn hắn giải thích rõ ràng.
Cuối cùng, Diệc Thần lên tiếng, giọng hắn trầm thấp nhưng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Ngọc Vân lùi lại vài bước, cô nhanh chóng khôi phục lại cánh tay vừa bị chặt đứt kia. Giọng nói của cô trầm xuống:
Người ra tay không ai khác chính là Hàn Tuyết Di. Sát khí trong mắt Tuyết Di dâng trào mãnh liệt. Không quan tâm Tiết Ngọc Vân là thứ gì, chỉ cần cô ta dám chạm vào Diệc Thần, thì cô ta phải c·hết!
Nhưng chính Diệc Thần còn kinh ngạc hơn cô gấp bội.
Lời vừa dứt, thì một tiếng cười yểu điệu, ma mị vang lên:
"Ngài có biết rằng, nói như vậy thật làm tổn thương tôi không? Ahahaha."
Nội tâm của Diệc Thần cũng đã thôi thúc hắn làm thế, hắn biết Tâm Thanh đã rung động với mình, và hắn cần phải khiến cô ấy dừng lại.
"Ngươi là gì không quan trọng. Hôm nay ta muốn ngươi phải c·hết!"
Tuyết Di đã ra tay. Lưỡi kiếm lạnh như băng lướt qua, cắt cơ thể Tiết Ngọc Vân làm hai.
“Diệc Thần…ta…ta…”
Cuối cùng Diệc Thần vẫn là người lên tiếng trước. Hắn khẽ cười, một nụ cười mang theo sự thấu hiểu và chấp nhận.
Vừa nói, cô ta vươn tay chạm vào ngực Diệc Thần.
Người phụ nữ kia đáp xuống mặt đất, bước chậm rãi về phía Diệc Thần.
Cô cau mày nhìn hắn, ánh mắt đầy khó hiểu, nhưng Diệc Thần không nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ ngước lên bầu trời đen kịt, dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Chủ nhân của ta… rồi chúng ta sẽ còn gặp lại."
Bóng tối khẽ dao động. Từ giữa đàn quạ, một bóng hình dần lộ diện. Đó là một người phụ nữ, lơ lửng giữa không trung, xung quanh là những con quạ đang chao lượn.
Dù vậy, khi đối mặt với Diệc Thần, Tiết Ngọc Vân vẫn kính nể hắn một chút, vì hắn là người đã tạo ra các Vệ Hồn Thượng Quỷ, cách thức để g·iết một Vệ Hồn Thượng Quỷ thế nào cũng chỉ có mỗi hắn biết.
Ngay sau đó...
Diệc Thần dừng bước, ánh mắt có chút bất ngờ khi nhìn thấy Tâm Thanh.
Xoẹt!
Tuyết Di đi bên cạnh cũng cố tình làm ngơ trước phản ứng hai người họ. Cô biết Diệc Thần ca ca là một người hiểu chuyện, hắn ta nhất định sẽ không có những suy nghĩ mềm yếu.
Nếu là trước đây, cô không có bất kỳ cơ hội nào để thắng Hàn Tuyết Di. Nhưng bây giờ thì khác. Cả hai đã đứng trên cùng một đẳng cấp.
“Ta đã bảo cô không cần phải đợi ta ngoài đây rồi mà.” .
Nhưng Tiết Ngọc Vân vẫn đứng đó, chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Cô ta khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ.
Diệc Thần không đáp, nhưng lời của Tiết Ngọc Vân đã chạm đến nội tâm hắn. Hắn không muốn thừa nhận cô ta. Đúng hơn là... hắn chưa bao giờ có ý định biến cô ta thành một Quỷ Vệ Hồn.
Cô ta giang rộng hai tay, hàng trăm con quạ đen đột ngột bùng lên từ cơ thể, vây quanh lấy cô ta như một cơn bão đen tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không có quan hệ nào sao?"
"Cô ta chạy rồi, ca ca, để em đuổi theo."
Diệc Thần nhìn chằm chằm cô ta, nhưng không hề có ký ức nào về người này. Cho đến khi cô ta cất giọng lần nữa:
Tâm Thanh khoác trên mình bộ y phục xanh lục nhạt, đôi mắt nâu trầm phản chiếu ánh sáng dịu dàng của thiên giới. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn, như thể đã đợi từ rất lâu.
Hắn thật sự không hiểu… bằng cách nào mà Tiết Ngọc Vân lại trở thành Quỷ Vệ Hồn?
Cô ta lướt nhẹ một bước về phía hắn, đôi mắt long lanh như cất giấu một bí mật nào đó.
Diệc Thần cũng cảm nhận được điều bất thường. Một mùi hương quen thuộc nhưng kỳ lạ bất chợt xộc vào mũi hắn, khiến hắn sững người.
"Không cần đâu."
Giọng nói của Tiết Ngọc Vân vang vọng trong không gian, rồi thân ảnh cô ta biến mất giữa bầy quạ.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của Tiết Ngọc Vân đã b·ị c·hém đứt.
Sau một hồi im lặng, Diệc Thần cất giọng lạnh lùng:
Diệc Thần vừa rời khỏi cánh cổng của Nghĩa Địa Thiên Thần thì đã thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.
"Chủ nhân, ta thật sự rất ngưỡng mộ ngài đấy."
Nhưng một phần trong hắn muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này. Một Vệ Hồn Thượng Quỷ không thể xuất hiện một cách vô cớ như vậy được.
Một Nữ Thần và một Chúa Quỷ, bọn họ vốn dĩ không thể đi chung một con đường. Tâm Thanh mấp máy môi, định nói điều gì đó nhưng lại chững lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Tiết Ngọc Vân chỉ khẽ cười, nụ cười của cô ta mang theo một vẻ giễu cợt khó lường.
Cô cất giọng, nhưng ngay cả chính bản thân cũng không biết mình định nói điều gì.
"Chủ nhân, ngài thấy ta có xinh đẹp không?"
Tâm Thanh siết chặt vạt áo, cúi mắt xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn.
Diệc Thần sững lại. Hắn không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một cái tên lập tức hiện lên trong đầu hắn. Đôi mắt hắn nhíu lại, giọng nói chậm rãi nhưng đầy áp lực:
Cô theo bước Diệc Thàn. ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, hai bóng người dần biến mất trong màn đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô là ai? Ra mặt đi. Không cần phải giả thần giả quỷ như thế."
Đây... đây rõ ràng là mùi của Vệ Hồn Quỷ, nhưng không phải là của bất kỳ nữ quỷ nào mà hắn từng biết.
"Chủ nhân, ngài lạnh lùng với tôi như vậy… chẳng lẽ không muốn thừa nhận sự tồn tại của tôi sao?"
Cô nhấc kiếm lên, chỉ thẳng vào Tiết Ngọc Vân.
"Đừng gọi ta là chủ nhân. Ta và cô không có bất kỳ quan hệ nào."
"Đừng diễn nữa. Ta biết cô không c·hết được."
Thanh kiếm trong tay Tuyết Di lóe sáng, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu trong đôi mắt không chút do dự của cô.
"Không cần phải nói nhiều."
Cùng lúc đó, đàn quạ cũng bị hàn khí tràn ra đóng băng giữa không trung, rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lời nói ấy vừa dứt, Tuyết Di không chút do dự. Kiếm trong tay cô vung lên, nhát chém sắc bén xé gió lao thẳng đến Tiết Ngọc Vân.
Bóng tối dần tan đi. Chỉ còn lại Diệc Thần và Tuyết Di đứng giữa bãi đất hoang tàn, nơi những con quạ hóa thành tro bụi bay theo gió.
Tiết Ngọc Vân lướt nhẹ một bước về phía hắn, đôi mắt lấp lánh một tia giễu cợt.
Tuyết Di thu kiếm lại, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. Cô nhìn Diệc Thần, trầm giọng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyết Di không chần chừ, cô rút kiếm định chém lũ quạ thì Diệc Thần đã nhanh tay giữ cô lại.
Tiết Ngọc Vân khẽ cười, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc:
Lời nói của hắn như một nhát kiếm vô hình, cắt đứt hoàn toàn mọi mối dây ràng buộc giữa cả hai.
Diệc Thần nhìn chằm chằm vào hai phần cơ thể trên mặt đất, không chút dao động. Hắn trầm giọng:
Xẹt!
Không gian trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
"Chủ nhân, máu của ngài, tuyệt lắm đó. Ahahaha."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.