Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Mối hoạ không thể lường trước
Diệc Thần có thể làm ngơ, có thể để Tiết Ngọc Vân tùy ý hành động, bởi lẽ nếu Thiên Thần Tộc gặp biến, Quỷ Tộc sẽ có nhiều cơ hội hơn.
“Lạc Tiên, Tâm Nhi, hai đứa thật sự không lo lắng cho ca ca sao?”
Vy Vy nhìn chén trà trước mặt, ngón tay khẽ miết dọc theo thành chén, lòng vẫn nặng trĩu lo lắng. Cô hiểu những gì Tố Nghiên nói đều có lý, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn chưa thể xua tan.
“Nhưng Diệc Thần ca ca vẫn chưa khỏi hẳn, lại chỉ mang theo mỗi Tuyết Di lên Thiên Giới! Nếu chẳng may bị phục kích thì sao?”
“Anh đừng có xoa tóc em, rối hết bây giờ!”
Vừa nhìn thấy Diệc Thần, Vy Vy lập tức đứng bật dậy, không giấu được vẻ vui mừng. Cô vội bước tới, ôm chầm lấy hắn:
Tiết Ngọc Vân chắc chắn là một mối hoạ, nhưng mối hoạ này không phải đổ lên đầu Quỷ Tộc mà n·ạn n·hân chính là Thiên Thần Tộc.
Tố Nghiên lặng lẽ quan sát, ánh mắt cô thoáng qua một tia nghi hoặc. Diệc Thần rõ ràng đã trở về, nhưng cảm giác lại có gì đó không đúng lắm…
Diệc Thần khẽ gật đầu, giọng nói mang theo chút mệt mỏi:
Thiên An là con của Ngạo Thiên!
Diệc Thần nhắm chặt mắt lại, hơi thở trở nên nặng nề. Nếu điều này là thật, thì không chỉ là một cơn sóng gió nhỏ.
Cuối cùng, Lạc Tiên mới chậm rãi lên tiếng:
Một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn, mạnh mẽ và rõ ràng.
Vy Vy theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa. Tố Nghiên đặt bình trà xuống, ánh mắt thoáng hiện vẻ tò mò, rồi đứng dậy nói:
Ai nấy cũng bất ngờ khi nghe xong câu chuyện. Điều này thật sự quá hư cấu, làm cách nào mà một kẻ đ·ã c·hết hàng trăm năm lại có thể trở thành một Quỷ Vệ Hồn?
Nhưng vừa chạm vào, Thiên An đã chun mũi, vội đẩy tay hắn ra, giọng líu ríu phản đối:
Tuy nhiên, trong lòng hắn bây giờ lại xuất hiện một cảm giác trái ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi đi, anh đừng có xạo.”
Tâm Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng nói điềm nhiên nhưng không kém phần chắc chắn:
Lạc Tiên ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ ung dung như thường ngày. Cô chậm rãi nâng tách trà lên môi, hương trà nhàn nhạt lan tỏa trong không gian, rồi khẽ lật từng trang sách.
“Chị Vy Vy đừng nôn nóng, ca ca chắc sẽ sớm trở về thôi.”
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ.
Tâm Nhi ngồi gần đó, dáng vẻ chẳng khác Lạc Tiên là mấy. Cô lặng lẽ chỉnh sửa từng chi tiết trên con búp bê đất sét trong tay, ngón tay khéo léo miết lại những đường nét chưa hoàn hảo. Ánh mắt cô chăm chú, không chút xao động, như thể những chuyện bên ngoài chẳng hề ảnh hưởng đến cô.
“Hôm nay lạ nha, về một mình luôn hả? Không có cô nào đi theo hả anh?”
Cô đi qua đi lại trong phòng khách, đôi mày nhíu chặt, vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt. So với sự trầm ổn đến đáng sợ của Lạc Tiên và Tâm Nhi, cô lại chẳng thể che giấu được nỗi lo lắng của mình.
“Ca ca, sắc mặt anh không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nhiêu đây đủ mệt rồi, mang thêm ai về cho phiền à.”
“Sắp thành ổ quạ đến nơi rồi còn bày đặt,” Diệc Thần lười biếng buông một câu, rồi thản nhiên lùi về sau, ánh mắt liếc nhẹ qua Thiên An.
Diệc Thần ca ca nội thương vẫn chưa khỏi, thế mà lần này lại chỉ mang theo mỗi Tuyết Di đến Thiên Giới.
Vy Vy nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời hời hợt đó. Cô siết chặt nắm tay, giọng gấp gáp hơn:
Nhưng loại máu đó chỉ có tác dụng duy trì sự sống, nó không thể giúp cô ta mở ra Quỷ Vực hay tiến hóa thành một Vệ Hồn Thượng Quỷ được.
Điều này khiến lòng họ càng thêm rối bời.
Vậy thì phải tìm cô ta để hỏi rõ. Nhưng tìm cô ta thế nào?
Diệc Thần đến phòng Thiên An.
Điều hắn không tưởng nhất… lẽ nào đã thành sự thật ?
Chương 146: Mối hoạ không thể lường trước
Một phần lý trí nhắc nhở hắn rằng đây là cơ hội quý giá cho Quỷ Tộc, nhưng một phần trong hắn lại không thể làm ngơ trước mối hoạ này.
Vừa thấy hắn bước vào, cô bé bĩu môi trêu:
“Ca ca, mừng anh trở về!”
Diệc Thần đứng ngoài cửa, ánh mắt ôn hòa. Hắn nói giọng trầm thấp:
Diệc Thần bất chợt siết chặt tay rồi đấm mạnh vào tường.
Sau một hồi im lặng, giọng hắn vang lên, lạnh lẽo nhưng đầy kiên định:
Hắn kể lại những gì mình đã làm, những sự kiện kỳ lạ và sự xuất hiện đột ngột của Tiết Ngọc Vân.
Tâm Nhi vẫn im lặng, ngón tay khéo léo chỉnh sửa từng đường nét trên con búp bê đất sét, như thể không bị ảnh hưởng bởi sự nôn nóng của Vy Vy.
Chỉ đơn giản… cần một câu trả lời.
“Ừm, anh mới về…”
Ca ca không muốn chúng ta đi theo là vì không muốn gây náo loạn ở Thiên Giới.
Hắn không cố ý, cũng chẳng ép buộc.
“Ca ca đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đi. Nếu thật sự có chuyện gì bất trắc, anh ấy chắc chắn sẽ tìm cách báo cho chúng ta.”
“Xì!” Thiên An xịu mặt, ôm lại cái gối vào lòng, rồi lại bật iPad lên xem tiếp, không mảy may để tâm.
Hắn cần phải xác nhận một lần nữa!
Cô đặt khay xuống bàn, chậm rãi rót cho Vy Vy một tách trà, giọng ôn hòa:
Thế nhưng lúc này, không khí trong phòng khách vẫn có chút ảm đạm.
Thiên An hơi giật mình, vội ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Chị quên những gì ca ca đã dặn rồi sao ? Nếu như sau một tuần mà anh ấy chưa trở về, chúng ta mới được phép đi tìm.”
Diệc Thần gật đầu đáp lại nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào trong. Tuyết Di theo sau, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, im lặng không thốt một lời.
Hắn nhìn chằm chằm vào tách trà của mình, ánh mắt trầm ngâm, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó cho chuyện này.
“Huh anh hai, anh về từ bao giờ vậy ?” Cô bé vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhanh chóng nhấn nút tạm dừng trên iPad rồi chạy ra mở cửa.
Diệc Thần và Tuyết Di đã rời đi hơn năm ngày, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Điều này khiến cho một số nữ quỷ khác ở lại trái đất bắt đầu sốt ruột.
“Chuyện của bé An đã được giải quyết, nhưng trong lúc ở Thiên Giới, anh đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn.”
Nhưng tất cả… đến hiện tại, cũng chỉ mới dừng ở mức suy đoán.
Dứt câu, Diệc Thần đứng dậy, ánh mắt hắn lạnh lùng và kiên quyết. Hắn không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại mấy nữ quỷ vẫn đang đứng im lặng, ánh mắt hoang mang.
Người duy nhất có thể giải đáp được thắc mắc này chính là Tiết Ngọc Vân.
Mọi lần, khi họp gấp như vậy, Diệc Thần luôn là người đưa ra phương án giải quyết rõ ràng, dù khó khăn thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh như là cái nam châm hút gái vậy đó!”
Ai mà không lo lắng chứ?
Lạc Tiên cũng không vội đáp ngay. Cô nhẹ nhàng cầm tách trà lên, thổi nhẹ một hơi rồi mới nhấp một ngụm. Dáng vẻ điềm tĩnh ấy càng khiến Vy Vy thêm bực bội.
Tiết Ngọc Vân chắc chắn sẽ đòi lại những gì cô ta đã mất. Những năm tháng bị c·hôn v·ùi trong c·ái c·hết không tự nguyện, cái giá phải trả cho việc bị đày đoạ và vứt bỏ, cô ta sẽ không để tất cả những đau đớn đó trôi qua dễ dàng như thế được.
Diệc Thần hơi nhướng mày, liếc cô một cái, nhưng không vội đáp. Hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện cô bé, giọng thản nhiên:
Chỉ có Vy Vy là không giữ được bình tĩnh.
Lạc Tiên nhanh chóng quay lại cùng với những người còn lại. Tất cả đã tụ tập xung quanh, ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệc Thần.
Diệc Thần nhắm mắt lại, đầu óc hắn bắt đầu lướt qua những ký ức khi gặp Tiết Ngọc Vân lần đầu. Từ khi sinh ra cho đến khi c·hết đi, Tiết Ngọc Vân đã phải chịu đựng không ít thiệt thòi và đau đớn.
Muốn trở thành một Quỷ Vệ Hồn không phải là điều đơn giản. Diệc Thần không phủ nhận việc hắn đã cho Tiết Ngọc Vân máu để duy trì sinh mệnh, nhưng hắn làm thế là vì bảo đảm tính mạng cho Thiên An.
Diệc Thần chỉ cười nhạt, rút tay về, trong khoảnh khắc chạm vào tóc cô bé, một sợi tóc mỏng nhẹ đã vướng vào kẽ tay hắn.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Diệc Thần rời khỏi phòng, bàn tay nắm chặt sợi tóc nhỏ vừa thu được, vẻ mặt dần trở nên lạnh đi.
Câu hỏi của Lạc Tiên khiến Diệc Thần trầm tư, ánh mắt hắn lướt qua từng người một, như thể đang suy nghĩ thật kỹ về quyết định tiếp theo.
Lạc Tiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ khẽ đặt tách trà xuống bàn, giọng nói bình thản:
Cuối cùng, không nhịn được nữa, cô dừng bước, quay sang nhìn hai người họ, giọng đầy bất an:
Trả thù.
Diệc Thần nghĩ tới đây, toàn thân bất giác lạnh đi.
Hắn không đẩy Vy Vy ra, nhưng cũng không chủ động đáp lại cái ôm của cô.
“An An, anh vào được không?”
Trái Đất - Tại căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Thiên Dương.
Lạc Tiên xưa nay vốn điềm tĩnh, không dễ để cảm xúc chi phối. Dù trong lòng có lo lắng đi nữa, cô tuyệt nhiên cũng không để lộ ra ngoài. Giữ vững sự bình thản chính là cách tốt nhất để suy xét mọi chuyện.
Hắn thật sự không hiểu, trong quãng thời gian hắn chờ tái sinh, Ngạo Thiên rốt cuộc đã làm những gì! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên hà rộng lớn đến thế, làm sao mà biết đi đâu để tìm?
Vy Vy mím môi, nhất thời không thể nói thêm câu nào.
Diệc Thần khẽ xoa đầu Vy Vy, ánh mắt hắn thoáng chút do dự. Hắn hít một hơi sâu, rồi nhìn sang Lạc Tiên.
Diệc Thần nhấp một ngụm trà, ngẫm nghĩ một chút rồi mới lên tiếng, giọng nói nghiêm túc:
“Anh muốn tụi em tiêu diệt Tiết Ngọc Vân không?”
Từ đầu đến giờ, việc nghi hoặc về sự tồn tại kỳ lạ của Tiết Ngọc Vân chỉ là cái cớ. Một cái cớ mỏng manh để hắn tự trấn an, tự ép mình không phải đối mặt với sự thật kinh khủng hơn.
Cô bé trêu chọc, giọng đầy vẻ tinh nghịch:
Tố Nghiên lặng lẽ rót cho Diệc Thần một tách trà nóng, ánh mắt cô thoáng lướt qua những vết mệt mỏi trên khuôn mặt hắn. Rõ ràng chuyến đi lần này không hề thuận lợi chút nào.
Đúng lúc này, Tố Nghiên từ bếp bước ra, trên tay bưng một khay trà nóng cùng ít thức ăn nhẹ.
Cả căn phòng im lặng trong thoáng chốc, không ai có thể lý giải chuyện kỳ lạ này. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Diệc Thần, nhưng ngay cả hắn cũng không thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
Diệc Thần siết chặt tay, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt xuyên bóng tối.
“Chị Vy Vy theo ca ca lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa hiểu tính cách của anh ấy sao?
Cũng giống như Lạc Tiên, Tâm Nhi hiểu rõ rằng lo lắng chẳng thể giải quyết vấn đề.
Tố Nghiên lập tức nhận ra người trước mặt, ánh mắt cô lộ rõ sự vui mừng. Cô cúi người chào:
“Nhưng còn hai ngày nữa lận…” Vy Vy thấp giọng phản bác, giọng nói mang theo chút bực bội lẫn lo lắng.
“Lạc Tiên, em gọi mọi người mau tập trung lại, anh có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Không chơi với em nữa, anh còn có việc, lát gặp lại.”
Thiên An… đang mang trong mình huyết thống của Ngạo Thiên, hoặc thậm chí… của chính hắn.
Thiên Giới đâu phải nơi dễ đi lại, chưa kể đến thiên thần là đại địch của ác quỷ, nếu lỡ may bọn họ bị phục kích thì phải làm thế nào.
Cô bé sinh ra vào khoảng thời gian mà hắn đ·ã c·hết đi, linh hồn còn chưa dung hoà được với cỗ tiên cốt này, thì sao có thể tiếp xúc với bất kỳ sinh linh nào!
Về lý mà nói, Thiên An tuyệt đối không thể là con của Diệc Thần.
Bên trong căn phòng, Thiên An đang nằm dài trên ghế lười, ôm lấy chiếc iPad, chăm chú xem một bộ phim hoạt hình yêu thích. Bên cạnh cô bé là một bịch bỏng ngô gần như đã vơi một nửa.
Hơn nữa, người đi cùng anh ấy là chị Tuyết Di. Với thực lực của chị ấy, còn ai dám động vào ca ca chứ?”
Bầu không khí vừa chùng xuống một chút thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Nếu không phải hắn… vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.
“Ca ca! Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Nhưng lần này, hắn lại không như thường lệ, chỉ nói về việc chuẩn bị, không hề đưa ra bất kỳ hành động cụ thể nào.
“Để em ra xem.”
Là giọng Diệc Thần, trầm ổn và bình thản.
Trở về lại phòng của mình.
Bất kể sự thật có ra sao, hắn cũng phải đối mặt.
Thiên An cười tươi rói, bước lùi vào nhường đường cho hắn.
…
Vừa nghe Diệc Thần nói vậy, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm túc. Lạc Tiên không hỏi thêm gì, cô đứng dậy, đặt quyển sách sang một bên rồi nhanh chóng rời đi để gọi những người còn lại.
“Không, ít nhất là không phải ngay bây giờ. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với cô ta. Tiết Ngọc Vân không đơn giản như vẻ ngoài của cô ta đâu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn bước tới gần, tay đưa lên, khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán Thiên An một cách tự nhiên, như đã quen với hành động này.
“Ừm, anh không sao đâu, em đừng lo lắng nữa.”
Vy Vy cắn môi, sắc mặt có chút khó chịu. Cô đương nhiên không quên lời dặn của Diệc Thần, nhưng bảo cô tiếp tục chờ đợi thêm hai ngày nữa, cô thật sự không cam tâm.
Mấy nữ quỷ thấy ca ca lặng im nãy giờ thì có hơi lo lắng. Lạc Tiên đại diện cả đám lên tiếng hỏi, giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn chứa đựng chút quan tâm:
Diệc Thần khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua cô bé một cái, không buồn đáp lại lời trêu chọc.
Thiên An bật cười khúc khích, ôm lấy cái gối nhỏ trên ghế lười, ánh mắt long lanh:
Diệc Thần mở mắt, ánh mắt dường như có chút phân vân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.