Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Nội chiến ở Quỷ Đô (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Nội chiến ở Quỷ Đô (3)


Chúng cúi đầu, quỳ rạp xuống đất.

Chương 165: Nội chiến ở Quỷ Đô (3)

Bên trong, một giọng nói trầm thấp, khàn đục nhưng vẫn đầy uy nghi vọng ra:

“Mỵ Oa, cuối cùng cô cũng tới! Mau giúp tôi hạ gục bọn chúng, chúng ta phải tìm ra Quỷ Ấn.”

Đúng lúc định mở miệng ngăn cản, Mỵ Oa đã lên tiếng trước, giọng điệu vẫn trầm ổn nhưng sắc bén:

Ngay lập tức, một luồng khí đen cuồn cuộn bốc lên từ khối lập phương, xoáy tròn giữa không trung trước khi nứt toác như một cánh cửa địa ngục.

Khi ấy, cô chỉ là một quỷ hầu nhỏ bé, còn sinh vật kia đã đủ sức tàn sát cả một thành trì chỉ trong một đêm. Cô hiểu rất rõ thực lực của chúng, con yếu nhất cũng ở Thất Huyền Cảnh.

Giọng cô không lớn, nhưng đủ để tất cả quỷ binh còn sống lập tức tuân theo.

Ầm! Không gian lập tức bị bóng tối nuốt chửng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhị Điện Hạ, ngài có biết tạo phản là tội c·hết không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tiếng gào thét vang lên khắp nơi, máu đen loang lổ trên mặt đất. Lợi thế đang nghiêng hoàn toàn về phía Giang Kinh Vũ. Nếu Mỵ Oa không can thiệp ngay, q·uân đ·ội của cô có thể sẽ bị quét sạch.

Bích Hải Lam đứng đó, như một vị nữ hoàng. Cô không cần thể hiện thêm, vì chỉ một chút áp lực từ Quỷ Vực cũng đủ để khiến tất cả phải khuất phục.

“Ahahaha! Đừng lo, ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!”

Hải Lam đứng dậy, ánh mắt vẫn sắc lạnh như cũ. Trước khi rời đi, cô nhìn Quỷ Vương lần cuối, giọng nói đầy kiên định:

Cô không nói nhiều. Chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái.

Mỵ Oa không quay đầu lại, chỉ bình thản đáp:

Một vết cắt vô hình xé toạc cơ thể nó thành hai nửa.

“Tuân lệnh!”

Cả bầu trời như bị che phủ bởi một thứ gì đó… một sức mạnh không thuộc về thế giới này.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến… hắn mới nhận ra, những lời đồn đại kia vẫn còn quá khiêm tốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nói, giọng không cao không thấp.

“Thưa điện hạ, Cấm Cung không phải là nơi ngài có thể tùy tiện xông vào đâu.”

“Ngươi là người mang huyết thống hoàng thất sao?” Câu hỏi ấy không hề mang theo chút tôn trọng nào.

Hải Lam đang xác nhận tình hình. Cô không tin rằng một cuộc đảo chính lại được thực hiện một cách sơ sài như thế này.

Nhìn cách ăn mặc của cô ta (một chiếc váy đen ôm sát, phần tà dài xẻ cao, lộ ra đôi chân trắng muốt) hắn có thể khẳng định ngay cô ta không thuộc Âm Ti Điện.

Quỷ Vương lên tiếng trước, giọng điềm nhiên:

Hàng vạn đôi cánh sắc nhọn như lưỡi dao xé toạc bầu trời, lao xuống với tốc độ kinh hoàng.

Giang Kinh Vũ, kẻ từng hô phong hoán vũ, đứng đầu cuộc tạo phản, bây giờ lại giống như một con chuột sắp c·hết, toàn thân hắn run rẩy.

Giang Kinh Vũ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để đối phó với quỷ binh hộ vệ của Âm Ti Điện, thậm chí còn triệu hồi cả Quỷ Diêm La.

Cô quay sang Quỷ Vương, khẽ nhếch môi cười:

Cả hai nữ quỷ cúi đầu, đồng thanh:

“Thì ra là nội loạn sao. Một chút việc vặt này có cần tôi giúp không… Mỵ Oa?”

Chỉ trong tích tắc, con Quỷ Diêm La khổng lồ bỗng khựng lại.

Nếu đúng là vậy thì… Giang Kinh Vũ cảm thấy toàn thân mình đông cứng lại. Hắn không còn cơ hội thắng !

“Quỷ Vực… Quỷ Vực… Khổng Tước! Cô ấy là… là Khổng Tước Quỷ….Bích Hải Lam!!”

Giang Kinh Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt tối lại.

Ngay cả chiếc mặt nạ cứng rắn của Mỵ Oa cũng xuất hiện vài vết nứt.

Không có uy h·iếp.

Giang Kinh Vũ thoáng cau mày, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng đứng trước Hải Lam, hắn không dám lên tiếng. Hải Lam cũng chẳng bận tâm đến hắn, chỉ khẽ gật đầu rồi bước theo

Không có lời đe dọa.

Giang Kinh Vũ thấy vậy cũng vội vàng nối gót. Hắn bây giờ nửa lo nửa sợ.

Mỵ Oa đứng bên cạnh quan sát, không lên tiếng, cũng không có ý định giúp đỡ. Nhưng Hải Lam thì không đơn giản như vậy.

Âm thanh kinh hoàng ấy không đơn thuần là một tiếng rống mà còn mang theo uy lực của một sinh vật từ địa ngục.

Hải Lam im lặng suy nghĩ một lát, rồi quay sang nhìn Mỵ Oa.

“Tôi muốn gặp Quỷ Vương.”

Có gì đó không đúng.

Xung quanh hắn, toàn bộ quỷ binh cũng c·hết lặng.

Một âm thanh ghê rợn vang lên.

Hải Lam hơi cúi đầu, giọng điệu kính cẩn nhưng cương nghị:

Quỷ Vương thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó, hắn bật cười phá lên, tiếng cười vang dội khắp căn phòng:

Nói rồi, Hải Lam quay người rời khỏi căn phòng, bóng dáng nhanh chóng khuất xa. Chỉ đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Mễ Lạp mới thở phào nhẹ nhõm.

ẦM! Mặt đất rung chuyển.

Từ trong bóng tối vô tận, hai con chim khổng lồ lao xuống. Một xanh. Một trắng. Chúng dang cánh, bay lượn trên cao.

Không thể nào. Hắn biết rõ từng Thiên Tà Thần. Không có một ai trong số họ lại mang khí tức này, thứ khí tức vừa thanh nhã, vừa u ám, nhưng lại nguy hiểm đến mức khiến người ta không rét mà run.

“Cô diễn cũng giỏi đấy, Dối Trá.”

Ngay lập tức, hàng loạt quỷ binh hộ vệ tràn ra, v·ũ k·hí trong tay ánh lên sắc đỏ.

Làm sao hắn có thể biện minh cho hành động của mình đây?

Nhưng Giang Kinh Vũ chỉ bật cười, giọng điệu ngạo nghễ:

“Liêu Nhu, phiền cô bẩm báo với Quỷ Vương điện hạ, chúng tôi sẽ chờ ở đây.”


Giữa cơn gió hỗn loạn, hắn nghe thấy một giọng nói run rẩy vang lên:

Cô bắt đầu sinh nghi.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy ra. Mỵ Oa bước vào, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua hai kẻ trước mặt, rồi cất giọng trầm thấp:

Chiến thắng đã gần như thuộc về Giang Kinh Vũ, thì đúng vào khoảnh khắc ấy.

Đó không phải tiếng kim loại hay gỗ v·a c·hạm mà là tiếng thét, tiếng rên rỉ của một linh hồn bị giam cầm hàng vạn năm.

Trong nháy mắt, q·uân đ·ội của Giang Kinh Vũ đã mất đi hơn một nửa.

Nữ quỷ quay lưng, đối diện với toàn bộ chiến trường, đôi mắt đỏ sẫm đầy kiêu hãnh.

Cô ta là… Vệ Hồn Thượng Quỷ?

Hải Lam không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo.

Nhưng trái với mong đợi của hắn, Mỵ Oa không đứng về phía mình. Cô nghiêm giọng hỏi:

“Vào đi.”

Hải Lam thu lại ánh mắt, quét nhìn khắp nơi một lượt, rồi dừng lại trên người Giang Kinh Vũ. Sắc mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu.

“Dàn trận!”

Cô ta nhẹ nhàng nghiêng đầu, giọng nói pha lẫn chút đắc ý:

Quỷ Vương nhếch môi, cười nhạt:

Từ trong màn sương đen dày đặc, một sinh vật khổng lồ chậm rãi bước ra. Mỵ Oa khẽ nhíu mày. Diêm La Quỷ Trong sử tích của quỷ tộc, có một tộc quỷ mạnh mẽ gọi là Quỷ Diêm La, sống ở hành tinh Địa Ngục, nơi chỉ có Ngạo Thiên và Diệc Thần biết cách đặt chân tới.

Gió nhẹ lướt qua, vạt váy cô ta tung bay, để lộ đôi chân thon dài. Đôi mắt đỏ thẫm của cô lấp lánh trong bóng đêm, mang theo vẻ chán chường như thể vừa b·ị đ·ánh thức khỏi một giấc ngủ dài.

“Tôi thấy bên ngoài có b·ạo l·oạn, nên muốn đến xem ngài thế nào.”

“Ta vẫn ổn, chỉ là một chút rắc rối nhỏ thôi. Làm phiền cô rồi, Khổng Tước Quỷ.”

Nữ quỷ váy đen chậm rãi đứng dậy, thân hình uyển chuyển như một con mèo. Cô lấy đà, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, tà váy tung bay theo từng chuyển động.

Hắn đưa tay vào trong áo, lấy ra một khối lập phương đỏ sẫm rồi xoay nhẹ.

Không một tiếng gầm thét.

“Ngài không có vẻ gì là quan tâm đến cuộc nổi loạn bên ngoài nhỉ?”

Cách Giang Kinh Vũ hành động… không giống như một kẻ đã chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc đảo chính.

Mọi thứ bây giờ đã trở nên quá rõ ràng, đứng trước sức mạnh tuyệt đối từ quỷ vực Khổng Tước. Quỷ binh bên dưới không thể chống cự được nữa.

Nhưng sau khi thất bại, hắn không có kế hoạch dự phòng, cũng không có bất cứ một đường lui nào.

“Sao ngươi dám đảo chính?” Câu hỏi ngắn gọn nhưng nặng tựa ngàn cân.

Lần này, ngay cả hắn cũng không còn giữ được vẻ tự tin vốn có. Hắn chớp mắt, nhưng khung cảnh trước mặt vẫn không thay đổi.

“Lại có kẻ gây rối sao?”

“Nếu bây giờ các người rời đi, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Dù Giang Kinh Vũ đã huy động toàn bộ lực lượng, nhưng muốn kiểm soát được Cấm Cung không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu để Hải Lam gặp Quỷ Vương, kế hoạch đổ tội cho Giang Kinh Vũ sẽ thất bại. Nhưng nếu cô từ chối… Hải Lam chắc chắn sẽ sinh nghi.

“Tất cả lui lại, bao vây nó!”

Chiến trường lúc này đã chìm trong hỗn loạn, con Quỷ Diêm La do Giang Kinh Vũ triệu hồi gầm lên dữ dội, vung chùy nghiền nát từng lớp quỷ binh hộ vệ. Với sức mạnh áp đảo, nó nhanh chóng tiêu diệt hơn nửa đội quân của Mỵ Oa.

Két! (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Nhu vào bên trong. Tới trước cửa phòng, Liêu Nhu dừng lại, gõ nhẹ lên cửa gỗ rồi nói vọng vào:

Giang Kinh Vũ siết chặt nắm đấm. Nữ quỷ kia là ai?

Chúng biết rõ Hải Lam không phải loại người nói đùa. Cô ấy có đủ thực lực để g·iết hết bọn chúng. Dù có trung thành với Giang Kinh Vũ đến đâu, thì cũng không ai ngu ngốc đến mức lao đầu vào chỗ c·hết. Nhất là khi ngay cả Giang Kinh Vũ cũng chưa chắc giữ được mạng.

“Mễ Lạp, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Khổng Tước Quỷ. Liêu Nhu, ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.”

Khi hai phe đang giao chiến quyết liệt, một làn khói đen bất ngờ bay đến, nhanh chóng ngưng tụ thành hình dáng một cô gái, khiến cả chiến trường tạm lắng xuống.

Không ai dám lên tiếng.

Quỷ Vương cất giọng, bình thản nhưng mang theo chút ý cười:

Giang Kinh Vũ khi này mới ý thức được rằng Âm Ti Quỷ đã bắt tay với Thiên Tà Thần.

Trong khi Thi Hàm còn bận rộn đối phó với hai tên Thiên Tà Thần ở ngoại thành, bên trong nội thành, cuộc chiến giữa quân nổi loạn và quân hộ vệ diễn ra vô cùng ác liệt.

Nhìn thấy cô thì Giang Kinh Vũ mừng rỡ, vội lên tiếng:

Hắn đang thua sao ?

Mễ Lạp khẽ cúi đầu, dâng trà lên bàn, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Hải Lam không vội nhấp môi, chỉ ngồi xuống đối diện Quỷ Vương, quan sát hắn thật kỹ.

Đến khi xác nhận hắn vẫn khỏe mạnh, những nghi hoặc trong lòng cô mới phần nào tan đi.

Phập! Phập! Phập!

“Khổng Tước Quỷ có thể vào. Những người khác phải chờ bên ngoài.”

“Mời theo ta.”

Mỵ Oa vẫn đứng yên.

“Cô có phiền dẫn đường không?”

Vậy lẽ nào là người của Tà Thần Điện ?

Cô liếc nhìn hắn một cách lạnh lẽo.

Mỵ Oa bình tĩnh đáp, ánh mắt tràn đầy kiên định:

Một cơn gió lạnh lẽo đột ngột thổi qua chiến trường.

Rồi nó gầm lên.

Cô bước lên những bậc thang đá, từng bước thong thả nhưng toát lên vẻ áp đảo tuyệt đối. Cô không cần nói gì, nhưng mỗi cử động đều khiến hàng vạn quỷ binh bên dưới nín thở.

Nếu Quỷ Vương không có chuyện gì… thì kẻ có chuyện chính là hắn.

“Vậy Quỷ Vương thật sự đang ở đâu?”

Không chần chừ thêm, cô quay người đi vào trong, bước chân có phần vội vã.

Cô đi ngang qua Giang Kinh Vũ, thậm chí còn không thèm liếc hắn lấy một cái, mà chỉ bước thẳng đến chỗ Mỵ Oa. Rồi dừng lại.

Hải Lam vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô không tiếp tục truy vấn.

Liêu Nhu liếc nhìn Mỵ Oa, dường như hiểu ra điều gì đó.

Người ngồi trên ngai vàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt bỗng lóe lên tia xảo quyệt. Hắn không còn là Quỷ Vương nữa… Hắn chính là Tà Thần Dối Trá.

Không một sự phản kháng.

“Thật kỳ lạ!”

Còn sinh vật trước mặt… có lẽ đã đạt đến Bát Huyền Cảnh!

Bỗng… ẦM!

Một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài, mặt đất rung chuyển dữ dội. Hải Lam nhíu mày, trầm giọng nói:

Cô quay người, đi trước dẫn đường. Nhưng từng bước đi của cô đều cố tình chậm lại, như thể đang suy tính một đối sách phù hợp.

Giang Kinh Vũ cảm thấy cả linh hồn mình cũng đang run rẩy. Hắn đã từng nghe truyền thuyết về Quỷ Vực Khổng Tước.

Như để xác nhận điều đó, Mỵ Oa lạnh lùng ra lệnh:

Chúng không thể tin vào mắt mình, một sinh vật ở cấp bậc Quỷ Diêm La vừa bị hạ gục trong nháy mắt, không kịp chống cự.

Hải Lam trầm mặc vài giây, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt Quỷ Vương, rồi bất ngờ cất lời:

Không ai dám nhúc nhích.

Nhưng giờ đây, sự xuất hiện của một Vệ Hồn Thượng Quỷ đã làm đổ vỡ kế hoạch của hắn.

Mỵ Oa nhanh chóng cân nhắc.

Giữa bầu trời đẫm máu, một giọng nói có phần mệt mỏi vang lên:

Sau vài giây im lặng, cô rũ mắt, lạnh lùng cất giọng:

Sắc mặt Giang Kinh Vũ chợt tối sầm, cảm giác bất an dâng lên. Hắn lạnh giọng hỏi lại:

Hắn có một đội quân, có quỷ vực hỗ trợ, thậm chí còn triệu hồi được cả Quỷ Diêm La.

Sắc mặt Giang Kinh Vũ càng trở nên tái nhợt. Hắn mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra được bất kỳ lý do nào.

Liêu Nhu, đang trông chừng bên ngoài, lập tức nhận ra họ. Ánh mắt cô ánh lên vẻ bất ngờ khi thấy Hải Lam, nhưng chỉ thoáng qua giây lát, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Những con quỷ binh xấu số hét lên trong tuyệt vọng khi cơ thể chúng bị xé rách từng mảnh. Đàn chim lao xuống như những mũi tên c·hết chóc, xuyên thủng bất cứ thứ gì cản đường.

“Ngài cứ yên tâm, chuyện này để tôi lo.”

Trong ký ức của cô, lần cuối cùng cô nhìn thấy một con Quỷ Diêm La là một nghìn năm trước.

Chỉ là một sự thật hiển nhiên.

Giữa sự im lặng đáng sợ ấy, giọng nói trầm tĩnh của Mỵ Oa vang lên:

Mỵ Oa hơi khựng lại. Câu nói ấy thực chất không phải là một câu hỏi.

Hắn nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run lên. Hải Lam không thèm quan tâm đến sự sợ hãi của hắn.

Dù vậy, cô không hề tỏ ra lo lắng. Bởi lẽ cô biết, thực lực của cô hiện tại hơn hẳn con Quỷ Diêm La kia rất nhiều.

Cuộc n·ội c·hiến cứ thế… mà kết thúc. … Khi đám đông đã giải tán, không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

“Hahaha! Cô quá khen rồi!”

Vài phút sau, cả ba người đã đến trước Quỷ Vương Điện.

Giang Kinh Vũ sững sờ. Chuyện quái gì vừa xảy ra ?

“Thưa điện hạ, tôi đã đưa Khổng Tước Quỷ đến.”

Những quỷ binh hộ vệ đứng gần đó chưa kịp phản ứng thì máu từ tai, mũi, miệng đồng loạt trào ra. Cơ thể họ run rẩy, rồi từng người một ngã xuống, bất động.

Toàn thân nó cứng đờ, rồi ngay sau đó.

Quân đội của Giang Kinh Vũ còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì từ trên cao, một đàn chim quỷ đen kịt ập xuống.

Cô không dám đánh cược. Sau vài giây do dự, Mỵ Oa gật đầu.

Con quái vật khủng kh·iếp kia đã bị g·iết chỉ trong một chiêu.

Không ngoài dự đoán, toàn bộ quỷ binh phản loạn ngay lập tức vứt v·ũ k·hí và bỏ chạy.

Hải Lam đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng. Trước mặt cô là Quỷ Vương, đang ngồi sẵn trên ngai, thần sắc vẫn bình tĩnh như mọi khi.

“Ha ha ha! Cô nghĩ tôi dám đến đây mà không có chuẩn bị sao?”

Phập!

Nó không có mắt, không có mũi, chỉ có một khoảng trống đen ngòm giữa khuôn mặt, sâu thẳm như vực thẳm vô tận. Trên tay nó là một cây chùy gai khổng lồ, từng chiếc gai tua tủa trên thân v·ũ k·hí còn dính đầy thịt vụn và máu khô.

Nhưng Mỵ Oa lại không có ý định ra tay. Cô đứng giữa chiến trường với vẻ bình thản, không hề vội vã. Đôi mắt vô cảm dõi lên bầu trời, như đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra. …

Ở phía bên kia, Mỵ Oa cũng vẫy tay ra hiệu cho quỷ binh hộ vệ rút lui.

“Tôi… tôi… là… Nhị… Nhị Hoàng tử…”

Từng lớp từng lớp quỷ binh di chuyển, tạo thành thế trận phong tỏa.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Lẽ nào là người của Vệ Hồn Điện? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tùy cô thôi.”

Dưới ánh sáng đỏ rực của chiến trường, sinh vật ấy dần hiện rõ hình dạng: một con quái vật cao gần ba mét, toàn thân như được đẽo gọt từ đá nham thạch, bề mặt sần sùi với những vết nứt rỉ ra dung nham đỏ ngầu.

“Tất cả lùi lại, mau bỏ v·ũ k·hí xuống.”

“Cô đến đây vì chuyện gì?”

Những kẻ đủ thông minh sẽ biết phải chọn con đường nào.

Hơn năm phút sau, Liêu Nhu quay trở lại, giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng:

Trên nóc Cấm Cung, một nữ quỷ xinh đẹp trong bộ váy đen xuất hiện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Nội chiến ở Quỷ Đô (3)