Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Chợ Quỷ
Nhật Khánh khẽ nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Có chuyện gì sao?”
Quái vật nhìn chằm chằm vào số tiền trên bàn, vẻ mặt từ tức giận chuyển sang bối rối.
“Vậy cậu thuộc gia tộc nào trong hoàng thất?”
“Chào cậu, tôi là Nhật Khánh. Còn cậu ?”
“Lần này đến quỷ đô, có phải cậu cũng đến để viếng t·ang l·ễ của Quỷ Vương không?”
“Hai người đã bao giờ thấy Lân Giác Thú chưa ?”
Dứt lời, hắn liền đi trước, mặc cho nữ quỷ kia có muốn đi hay không.
Nam quỷ nghiêng đầu về phía Diệc Thần, nụ cười xã giao nhưng ánh mắt không giấu được sự nghi ngờ.
“Tôi không phải người của hoàng thất.”
Nhật Hạ nhìn hắn, dù biết rằng hắn ta chỉ đang nói đùa nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra khó chịu. Thầm nghĩ:
Nhật Khánh nhìn thoáng qua vật kia một chút, vẻ mặt hắn cũng ngờ vực hỏi:
Nữ quỷ ánh mắt đầy do dự, nửa muốn mua, nửa không muốn bị lừa.
Nữ quỷ kia bừng tĩnh lại, thấy Diệc Thần đã rời đi được một đoạn, cô vội vàng đuổi theo hắn:
Quái vật cười khẩy, giọng nói có chút mờ ám:
“Cậu thật sự là một người thú vị. Không nhiều người có kiến thức như vậy, và còn lợi dụng nó một cách tinh xảo đến thế.”
“Đúng vậy, quỷ đô rất phức tạp. Một bước sai có thể rước họa vào thân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừm.”
“Em có độc thân đến c·hết thì cũng không có ý định lấy tên thường dân vô lại này!”
Tên quái vật trực tiếp đưa cái sừng trên tay cho Diệc Thần.
“Cái tên này đầu óc thật sự có vấn đề!”
Diệc Thần chần chừ, rồi gật đầu.
Hắn thở dài, ánh mắt dịu lại.
“Anh đang nói gì vậy, Nhật Khánh? Em không phải là thứ để anh tùy tiện giới thiệu như vậy!”
“Đến lấy lại tiền đi, ta không cần ngươi mua giúp ta!”
Diệc Thần lắc đầu:
“Là cái loại chỉ ăn bám phụ nữ đó sao ?”
Nhật Khánh chăm chú quan sát, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
Nhật Hạ kể lại mọi chuyện lúc nãy cho Nhật Khánh.
Nhật Khánh gật gù, rồi nhìn Diệc Thần với ánh mắt tán thưởng.
Diệc Thần nhìn thoáng qua một chút liền hiểu ra vấn đề, hắn bước tới, nhẹ nhàng chen vào giữa.
“Đây, sáu âm tệ, một món hàng. Không cần phải tranh cãi thêm.”
Diệc Thần đáp lại, giọng nói có phần đùa giỡn:
Cô nhìn chằm chằm vào quái vật, cảm giác tức giận và bất mãn dâng lên trong lòng. Món hàng này thực sự cần thiết cho cô, nhưng cái giá ba âm tệ chênh lệch quá lớn khiến cô không thể không nghi ngờ.
Diệc Thần cảm nhận được sự chất vấn trong lời nói của Nhật Khánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghe nói em gái tôi đã gặp phải chút rắc rối. Cậu không phải là người ở đây, phải không? Sao cậu lại giúp nó.”
Diệc Thần thở dài, rõ ràng không muốn giải thích quá nhiều, nhưng ánh mắt chằm chằm từ hai kẻ trước mặt khiến hắn không thể bỏ qua.
“Món hàng này chỉ đáng ba âm tệ. Tại sao ngươi lại nâng giá lên sáu âm tệ?”
Nhật Hạ cũng đồng tình mà nói thêm:
Nam quỷ cao giọng, nghiêm túc nói:
“Vậy làm sao cậu biết đây là sừng của con đực ?”
“Dân thường mà cũng rảnh rỗi cất công đến đây sao? Thú vị thật!”
Cô chưa hiểu chuyện gì thì Diệc Thần đã giật lấy ba đồng âm tệ trên tay cô và lấy thêm ba đồng âm tệ trong túi mình ra đặt trên bàn.
Nhật Hạ cảm thấy mình như bị chột dạ, không biết nên trả lời thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cỗ xe được kéo bởi hai con quỷ thú to lớn, đen kịt, nhìn đáng sợ nhưng lại rất nhanh nhẹn.
“Qua đó tránh mưa đi.”
“Ừm, Lân Giác Thú, con đực ngoài tự nhiên chỉ chiếm một phần mười số cá thể, chúng sống dựa vào con cái, ít khi ra ngoài săn mồi, nên bình thường các người sẽ khó tìm ra được chúng.”
Nhật Khánh bây giờ mới chuyển chủ đề, hắn hỏi Diệc Thần:
“Ta từng thấy qua hai lần.”
“Đồ của ta, muốn bán thế nào thì bán! Nếu không có tiền mua, thì đừng có ý kiến!”
Hai người đứng trong im lặng, không khí ngột ngạt dần tan đi.
“Vậy Lân Giác Thú mà cậu thấy có mấy sừng ?”
“Con cái có hai sừng, con đực chỉ có một sừng.”
“Thế cậu giữ chức vụ gì trong quỷ tộc?”
Đột nhiên, một cỗ xe quỷ chạy đến, tiếng bánh xe kêu lách cách vang lên trên mặt đường ẩm ướt.
Hắn ta không phải là bị thần kinh đó chứ ?
Diệc Thần cũng chẳng quan tâm quá nhiều đến câu chuyện của họ, hắn chỉ im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Sừng của chúng có thể phát ra ánh sáng mờ, thường được săn lùng để chế tạo v·ũ k·hí hoặc bùa chú trong quỷ giới.
Diệc Thần chỉ cười nhẹ, không có ý định giải thích thêm. Nhật Hạ cũng tò mò, cô hỏi:
Nữ quỷ bước tới gần hơn, môi mím chặt lại.
Diệc Thần đưa tay lên chỉ vào phần gốc của chiếc sừng, nơi có những đường vân uốn lượn tinh tế:
“Cậu muốn nắm bắt tình hình của quỷ đô, thật không tệ.
Diệc Thần đáp, giọng nói có vẻ kiên nhẫn:
Hắn nhận ra những điều Diệc Thần nói không hề vô lý. Vân sừng ở đây thực sự rất đặc biệt.
Nữ quỷ hơi bất ngờ, ánh mắt chuyển từ quái vật sang Diệc Thần.
Nhật Khánh mỉm cười nhẹ, tiếp tục hỏi Diệc Thần:
Diệc Thần trả lời một cách đơn giản:
“Muốn giải thích gì thì để sau, em mau lên xe trước đi!”
“Của cô đây. Ba đồng âm tệ kia không cần phải trả lại cho tôi.”
“Sừng của Lân Giác Thú, xét về giá cả tuy không rẻ nhưng cũng không đắt trên thị trường, một cặp hai cái có lẽ là sáu âm tệ, nhưng nếu bán duy nhất một cái mà lấy giá sáu âm tệ thì thật sự quá mắc rồi!”
“Cậu thực sự là một người rất thú vị. Em gái tôi vẫn chưa có ý trung nhân, cậu có muốn kết thân với nó không ?”
Nhật Hạ nhíu mày, nhưng không phản bác.
“Nhìn kỹ chỗ này, con cái có sừng màu nhạt hơn, các đường vân này chỉ có ở con đực. Chất sừng của chúng cũng cứng và có giá trị hơn hẳn.”
Diệc Thần gật đầu, hắn nói:
“Cô nên mang thứ đó đi kiểm tra, sáu đồng âm tệ là còn hơi ít so với giá trị thật của nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhật Khánh mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Diệc Thần, như thể đang đánh giá từng động thái của hắn.
Hắn trả lời, giọng điệu không chút miễn cưỡng:
Nhật Khánh bật cười trước phản ứng của em gái, còn Diệc Thần thì rất bình thản, không nói gì và cũng không có ý muốn giải thích.
Nhật Hạ vẫn không nguôi giận, cố gắng kiềm chế cơn bực bội.
Nhật Khánh bật cười, có vẻ thích thú với câu trả lời:
“Em…em chỉ…”
Nhật Khánh nhướng mày, tiếp tục:
Rồi quay sang nói với nữ quỷ, vẻ mặt tự tin và điềm tĩnh:
Diệc Thần lắc đầu, hắn giải thích ngắn gọn:
“Vậy lý do gì khiến cậu muốn tham gia t·ang l·ễ?”
“Thì ra là vậy…”
Nhật Hạ đứng bên cạnh, dù không am hiểu nhiều về Lân Giác Thú nhưng cũng bắt đầu cảm thấy Diệc Thần không phải là kẻ tầm thường.
“Mười bảy.” Diệc Thần nghe vậy thì gật đầu.
Khi cánh cửa xe mở ra, một giọng nói cất lên khiến nữ quỷ đó giật mình.
“Nói như vậy là ta đã mua nó với giá hời hơn rồi sao ?”
Diệc Thần gật đầu như thể xác nhận. Nhật Khánh hơi cau mày, thẳng thắn hỏi:
Hắn đáp lại, giọng điềm tĩnh:
Nhật Khánh nghe vậy thì cười to, Nhật Hạ ánh mắt sắc lạnh nhìn Nhật Khánh, cô không tin là mình vừa bị đem ra làm mục tiêu cho trò đùa.
Nhưng cẩn thận đấy, nơi này không chỉ có những người lương thiện.”
Nhật Khánh cười, ánh mắt có phần thích thú:
“Cậu tiết kiệm lời thật đấy, nhưng cậu chắc cũng biết, lòng tốt không bao giờ miễn phí cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhật Khánh gật gù, có vẻ hiểu được phần nào:
Cô liếc hắn một cái, vẫn chưa thôi bực bội.
Nữ quỷ vẻ mặt khó chịu, thốt lên:
Thực chất, cô cũng dần cảm thấy người thanh niên này có gì đó đáng ngưỡng mộ.
Nữ quỷ tức giận, giọng nói đầy khí phách.
Vừa đi được một chút thì phát hiện một đám đông đang tụ tập xung quanh một vụ cãi vã.
“Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo.”
Diệc Thần ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
Nhìn ba đồng âm tệ ít ỏi còn lại trong tay, hắn không còn cách nào khác mà phải ngậm ngùi đi bộ đến Quỷ Đô.
Cô lắp bắp, cảm giác bị kẹt giữa hai dòng suy nghĩ.
Ánh mắt sắc lạnh và dáng vẻ kiêu hãnh của cô khiến không ít người chú ý.
Lân Giác Thú – một loài quỷ thú to lớn với cặp sừng màu xanh lam đặc trưng, được biết đến với sức mạnh phi thường và tốc độ nhanh nhẹn.
“Vì quỷ vương là người có ảnh hưởng lớn, l·ễ t·ang này không chỉ là sự kiện của quỷ tộc mà còn là cơ hội để tìm hiểu về hiện trạng của quỷ tộc.”
Hắn nói với giọng kiên định:
“Đưa ba âm tệ đây, tôi giúp cô mua nó!”
“Rước hoạ ? Quỷ tộc này không có ai đụng được vào tôi đâu.”
Cỗ xe tiếp tục lăn bánh, nhưng sự căng thẳng và hoài nghi vẫn hiện hữu trong không gian chật chội ấy.
“Cậu nói xem, chiếc sừng này tại sao lại đáng giá sáu âm tệ.”
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Nhật Khánh có chút bất ngờ, hỏi thêm:
Diệc Thần nhún vai, mỉm cười bình thản:
Diệc Thần tiếp tục giải thích:
Thấy Diệc Thần không trả lời, Nhật Khánh tiếp tục, giọng điệu có phần thân thiện nhưng cũng đầy kiểm soát:
Nam quỷ không nói gì, ra lệnh cho hai con quỷ thú đi chuyển.
Diệc Thần nhìn thẳng vào mắt nữ quỷ, vẻ bình thản không hề đổi khác.
Diệc Thần cầm lấy chiếc sừng, rồi nhẹ nhàng đặt vào tay nữ quỷ, nói:
Nữ quỷ nhăn mày, cảm giác tức giận vẫn âm ỉ trong lòng.
Nhật Hạ nhìn thái độ của hắn thì càng thêm khó ưa.
Diệc Thần đi lạc vào một khu chợ, vẻ mặt chán nản không biết phải nói gì.
Nữ quỷ hậm hực, nhưng không thể chối bỏ cơn mưa lạnh. Cô lặng lẽ bước theo sau Diệc Thần.
Diệc Thần liếc nhìn Nhật Hạ, cô ta hình như là không có ưa loại nam nhân này.
“Hiện tại chưa có chức, có thể xem như dân thường.”
“Ngươi không thể bán món hàng này với giá cao gấp đôi như vậy!”
Người vừa xuất hiện là một nam quỷ trưởng thành, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt sắc sảo và kiêu hãnh.
“Cậu có trên đường đến quỷ đô không? Tôi có thể cho cậu quá giang.”
Nhật Khánh nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc:
Nhật Hạ không chút do dự bước lên xe.
Họ đứng bên trong, không khí ẩm ướt khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Hắn nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thôi kệ, có tiền là được rồi, hắn không làm khó họ nữa.
“Đó là vấn đề của ta! Nếu ngươi không muốn mua, thì đi chỗ khác mà tìm.”
“Ngươi đứng lại một chút!” Diệc Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô, nét mặt không hề hoang mang.
“Ngươi thật sự không cần phải làm như vậy.”
Nhật Khánh nhướng mày, cười nhẹ nhưng không che giấu được sự thận trọng:
Nhật Khánh nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Nhật Hạ, giọng hắn có chút mê hoặc:
“Này, sao ngươi không nói gì đi chứ ?”
“Đó làm sừng của Lân Giáp Thú sao ?”
Diệc Thần khẽ gật đầu, không nói gì thêm, hắn bằng ánh mắt đã nhận ra chút gì đó kỳ lạ ở Nhật Khánh, nhưng chưa biết đó là gì.
“Chẳng phải Lân Giác Thú nào cũng có hai sừng sao ?”
Cô bĩu môi:
Diệc Thần bước lên, ngồi cạnh Nhật Hạ.
Chương 172: Chợ Quỷ
Diệc Thần định trả lời lại thì bầu trời đột ngột đổ mưa.
Diệc Thần không cần suy nghĩ, hắn đáp nhanh:
Quái vật trả lời, vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Cô lặng im, cảm thấy có gì đó trong lời nói của hắn khiến cô chùn bước. Ánh mắt chân thành từ Diệc Thần khiến cô phải ngẫm lại.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng, Nhật Hạ cảm thấy như có nhiều điều cần phải nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Người bán nó lúc nãy cũng hiểu biết rất rõ về nó, hắn là đang muốn thử xem người mua có đủ trình nhận ra được hay không thôi.”
“Em cứ giữ giá như vậy, sau này không thể lấy được chồng đâu, nhưng xét cho kỹ thì cậu ta cũng không phải người tầm thường mà ?”
…
Nữ quỷ ánh mắt dịu đi, nhưng rồi một sự kỳ lạ lại hiện lên trong mắt cô.
Đường đường là một chúa Quỷ, vậy mà lại để cho một tên tiểu quỷ lừa hết tiền.
Ngoại ô Quỷ Đô
Nhật Hạ thêm vào:
Hắn đảo mắt xung quanh tìm kiếm một chỗ trú mưa. Mắt hắn dừng lại tại một gian hàng gần đó, rồi quay sang nói với cô ta:
Diệc Thần chậm rãi nhìn về phía Nhật Khánh, ánh mắt đầy nghiêm túc:
“Vậy xem như ba đồng âm tệ kia là lộ phí cho tôi đến quỷ đô được chứ ?”
Thấy Diệc Thần không nói gì, Nhật Hạ chần chừ một lúc thì không nhịn nổi nữa mà lên tiếng:
Nhật Khánh chỉ cười, không có vẻ gì là hối lỗi.
“Không cần.”
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?”
Nhật Hạ bĩu môi, giọng đầy khó chịu:
Nhật Hạ không đáp, cô thực sự chưa từng thấy bao giờ. Nhật Khánh suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:
“Ngươi bảo sáu âm tệ còn ít hơn giá trị thật sự của nó, ý ngươi rốt cục là gì ?”
Diệc Thần gật đầu, đáp ngắn gọn:
Diệc Thần thấy vậy thì cũng không để tâm, nhưng nam quỷ kia tiếp tục nói:
Giữa đám đông, một nữ quỷ mặc trang phục tươm tất, áo choàng đen ôm sát cơ thể, đang tranh cãi với một quái vật to lớn.
“Nhật Hạ, em lại chạy lung tung rồi!”
Diệc Thần mỉm cười nhẹ, trong lòng đã có quyết định, trong mấy tình huống như thế này im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.