Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180: Ai mượn các ngươi can thiệp
Cả hai vừa giao thủ trong tích tắc, nhưng không ai giành được thế thượng phong.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, đôi tay lướt nhẹ trên dây đàn, từng âm thanh trầm thấp vang lên, như thể đang gõ nhịp vào không gian.
Tiết Ngọc Vân lập tức cảm nhận được có gì đó không ổn.
Không chút do dự, cô lao thẳng về phía khoảng trống do đòn t·ấn c·ông vừa rồi tạo ra. Bóng dáng đỏ thẫm thoắt ẩn thoắt hiện giữa quỷ vực đang tan rã, hắc khí cuộn trào theo từng bước di chuyển. Vân Nghi lập tức đuổi theo, lưỡi hái trong tay vung ra, cắt ngang không gian.
Ánh mắt Tiết Ngọc Vân tối sầm lại.
Tiết Ngọc Vân không thể để điều đó xảy ra. Cô cần phải ngăn chặn nó trước!
Cơ hội đã đến!
Vân Nghi lập tức quay phắt sang, lưỡi hái trên tay bùng lên ánh sáng đỏ thẫm.
Bóng tối tràn đến như thủy triều, nhấn chìm toàn bộ Nữ Thần Điện. Không gian vặn vẹo, méo mó như một tấm gương sắp vỡ. Mặt đất dưới chân dần hóa thành một màu đen sâu thẳm, những ảo ảnh mơ hồ hiện lên, như thể vô số linh hồn đang rên rỉ trong cõi c·hết.
“Xoẹt!”
Thanh Thanh không tham chiến trực tiếp, nhưng cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Không ai trong đám thiên thần hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng bọn họ không dám nhảy vào can thiệp.
Không gian quanh Thanh Thanh méo mó, khí tức quỷ vực bị thần lực nghiền nát từng chút một.
Một nhà tù được dệt nên từ âm thanh, được hình thành từ sức mạnh của Thanh Thanh.
Quỷ vực Ngân Lang của cô mở ra.
Tiết Ngọc Vân vẫn giữ nụ cười yêu mị trên môi, nhưng ánh nhìn đã sắc bén hơn. Bóng tối xung quanh cô dao động, tựa như đang chờ đợi mệnh lệnh để bùng nổ.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng phủi đi vài vết xước trên vạt áo, khóe môi cong lên đầy yêu mị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này, cô không còn đứng trong đại điện nữa.
Nhát chém vạch qua bóng tối, kéo theo một sức mạnh khủng kh·iếp, xé toạc mọi thứ trong phạm vi nó đi qua.
Bởi lẽ bọn chúng cũng hiểu rõ: Vệ Hồn Thượng Quỷ là những thực thể sánh ngang với Cổ Thần, chúng sở hữu sức mạnh vượt xa bất kỳ một thiên thần nào ở đây.
Người vẫn quỳ trên nền đá lạnh, ánh mắt trống rỗng như người vô hồn.
Giọng nói vừa dứt, hắc khí quanh cô bùng nổ, lao thẳng về phía Vân Nghi như hàng ngàn lưỡi dao tử thần!
Thế nhưng Vân Nghi không lùi lại.
Âm Trận của cô không hòa vào cuộc chiến, cũng không can thiệp vào thế trận, mà như một luồng sóng ngầm, từng chút một thẩm thấu vào không gian, thiết lập một nhà tù vô hình.
Chương 180: Ai mượn các ngươi can thiệp
Lưỡi hái chém xuống, v·a c·hạm với tầng hắc quang tạo ra một cơn chấn động dữ dội. Mặt đất bên dưới nứt toác, khí tức quỷ dị lan tràn khắp đại điện.
“Cô cũng khá đấy.”
Cổ Túc nheo mắt.
Không gian dao động, hắc khí bị bóp nghẹt.
“Cô chỉ có vậy thôi sao?”
Nhưng Vân Nghi không hề nao núng. Lưỡi hái trong tay cô khẽ động, đường cong đỏ thẫm vạch ra trong không trung, mang theo sát khí cắt xuyên từng luồng hắc quang đang ập đến.
Theo như lời Diệc Thần đã căn dặn từ trước: Tiết Ngọc Vân không thể bị g·iết theo cách thông thường. Cô ta là Vệ Hồn Thượng Quỷ, sức mạnh đã đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên, cho dù bị xé nát cũng có thể tái sinh, cho dù bị thiêu đốt cũng có thể hồi phục. Việc họ có thể làm không phải là tiêu diệt cô ta, mà là phong ấn, sau đó mang về cho hắn xử lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhát chém của Vân Nghi xuyên qua đàn quạ, ánh sáng đỏ thẫm xé rách bóng tối. Một tiếng gầm vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, cả đại điện vỡ vụn từng mảng.
Ông ta không hề chần chừ, cũng không có ý định thăm dò. Ngay khi vừa hiện thân, thần khí trên tay đã vung lên, chém thẳng về phía Liễu Thanh Thanh.
Không một lời báo trước, Thiên Thần Vương đã xuất hiện!
Lúc này, Vân Nghi lại lần nữa t·ấn c·ông.
Cô nghiêng đầu, ngón tay khẽ vung lên, hắc khí xung quanh bỗng cuộn trào dữ dội như một cơn bão.
Tiếng nổ vang vọng khắp không gian, dư chấn từ mỗi đòn t·ấn c·ông đều làm không gian xung quanh vặn vẹo, khiến Nữ Thần Điện tưởng chừng như sắp sụp đổ.
Lưỡi hái trong tay cô lóe sáng, một nhát chém quét ngang, mang theo kình lực kinh thiên động địa.
Thanh Thanh nhanh chóng lùi lại, cẩn trọng quan sát cục diện.
Vân Nghi không né tránh, mà trực tiếp nghênh chiến.
Ở phía ngoài xa, viện quân thiên thần khi này cũng đã đến Nữ Thần Điện.
Thiên Thần Vương, người vừa ra tay, còn chưa kịp nắm rõ tình hình thì đã thấy một Vệ Hồn Thượng Quỷ trốn thoát ngay trước mắt. Đôi mắt vàng kim của hắn trầm xuống, quét qua Thanh Thanh, Vân Nghi, rồi dừng lại ở tàn dư trận chiến trong đại điện.
Nhưng hắc khí dưới chân Vân Nghi không hề tản đi, ngược lại, nó đang dần dần lan rộng.
Tiết Ngọc Vân vẫn đang giao chiến với Vân Nghi, chưa nhận ra bản thân cô đang dần rơi vào cái bẫy của hai người bọn họ.
Chỉ cần dính vào trận chiến này, dù là ai cũng có thể m·ất m·ạng trong nháy mắt.
Tiết Ngọc Vân không né tránh. Cô chỉ hơi nghiêng đầu, bàn tay vươn ra giữa bóng tối. Hắc khí lập tức hội tụ, hóa thành một màn chắn dày đặc chặn đứng đòn t·ấn c·ông của Vân Nghi.
Ngón tay cô khẽ siết lại, tâm trí nhanh chóng tìm cách phá giải.
Không ai muốn tự tìm đường c·hết. Những gì họ có thể làm bây giờ là im lặng quan sát cuộc chiến giữa ba người bọn họ.
Một không gian giam cầm tuyệt đối.
“Tỷ tỷ, mau đi thôi.” Ninh Thư thấp giọng, khẽ chạm vào cánh tay cô.
Hắc khí của cô vẫn còn, nhưng không còn cuồn cuộn tràn ra như trước nữa. Một áp lực vô hình đang đè nặng lên không gian xung quanh, khiến luồng khí tà ác bị chặn đứng, không thể khuếch tán ra ngoài.
Tiết Ngọc Vân lập tức muốn thoát khỏi giao tranh, lao thẳng về phía Thanh Thanh để phá hủy trận pháp. Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng đỏ thẫm chợt lóe lên ngay trước mắt.
Ánh sáng đỏ thẫm vạch qua bóng tối, mang theo luồng khí tức sắc bén, khiến không gian vặn vẹo đến cực hạn. Lưỡi hái trong tay Vân Nghi lúc này đã không còn là vật chất thuần túy, mà đã hoàn toàn chuyển hóa sang dạng linh hồn, tựa như một thực thể vô hình nhưng lại có thể chém đứt mọi quy tắc trong không gian này.
Nhưng Tiết Ngọc Vân chỉ khẽ cười.
Tiết Ngọc Vân vẫn đứng đó, đôi mắt lóe lên tia sắc bén.
“Nhưng tại sao bọn chúng lại đánh nhau?”
Tiết Ngọc Vân lập tức buông tay, hắc khí dưới chân bùng lên, kéo cô lùi lại tránh đòn.
Lưỡi hái trong tay cô khẽ rung động, ánh sáng đỏ thẫm chợt lóe lên, lưỡi kim loại sắc bén dần chuyển hóa, từ dạng vật chất biến thành linh hồn.
Thân ảnh của Tiết Ngọc Vân biến mất giữa bóng tối, mang theo một tràng cười yêu dã.
Vân Nghi không cho phép cô làm vậy.
Nhưng vẫn chậm một nhịp.
Tiết Ngọc Vân lập tức hiểu ra!
Không gian lại chìm vào bóng tối nặng nề.
Cô lập tức dừng lại, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện giữa quỷ vực. Nhưng ngay lúc này, một âm thanh vang lên!
Tiết Ngọc Vân vẫn đứng giữa đại điện đổ nát, hắc khí xoay tròn quanh cơ thể, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ hứng thú.
Ngay khoảnh khắc Tiết Ngọc Vân dịch chuyển, lưỡi hái trong tay cô cũng chém xuống, không phải nhắm vào bóng dáng trước mắt, mà chém thẳng vào bóng tối.
Vân Nghi vung lưỡi hái
Cô xoay người, lưỡi hái vạch thành một đường cong c·hết chóc, chém ngược về phía Tiết Ngọc Vân.
Cô khẽ nheo mắt. Nếu cưỡng ép lao tới, chắc chắn sẽ hứng trọn đòn t·ấn c·ông này.
…
Một khi trận pháp này được kích hoạt, tình thế sẽ hoàn toàn thay đổi. Cô không rõ Thanh Thanh đã giăng bẫy gì, nhưng chắc chắn nó không hề đơn giản.
…
Khoảnh khắc Âm Trận bị phá vỡ, sức mạnh đang bị áp chế của cô lập tức trỗi dậy!
Cô khẽ cúi đầu, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.
…
Nụ cười trên môi cô càng sâu hơn, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Tiết Ngọc Vân vừa lao đi đã cảm thấy không ổn.
Thanh Thanh vẫn lặng lẽ gảy đàn, từng sợi âm thanh vô hình đang dệt thành một mạng lưới bao trùm tất cả.
Một tiếng đàn khẽ vang lên, tựa như gợn sóng lan rộng trong không gian.
Lúc này, ở phía đối diện, Vân Nghi đã chạm tráng với Tiết Ngọc Vân.
Vân Nghi là người động thủ trước. Lưỡi hái trong tay cô xoay tròn, ánh sáng đỏ thẫm bùng lên mãnh liệt, kéo theo những vệt quang ảnh dài, sắc bén đến mức dường như có thể xé rách cả hư không.
Bầu trời đỏ như máu, mặt đất trải dài vô tận, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Không có bất kỳ lối thoát nào.
Tiết Ngọc Vân giao chiến với Vân Nghi một lúc mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vân Nghi không nói gì, chỉ nâng lưỡi hái lên, ánh sáng đỏ thẫm vẽ thành một đường cong sắc bén trong không trung.
Không gian giữa đại điện vặn vẹo đến cực hạn, ánh sáng hoàn toàn bị nuốt chửng, chỉ còn lại sắc đen sâu thẳm.
Rồi gần như cùng lúc, hai Vệ Hồn Thượng Quỷ đồng loạt ra tay.
Tình thế này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một nhát chém duy nhất, cả bầy quạ đen bị xé toạc, hóa thành hắc vụ tan biến. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tiết Ngọc Vân đã lướt tới ngay trước mặt Vân Nghi!
“Cô nghĩ nhiêu đó có thể cản nổi tôi sao?”
Một bàn tay xuyên qua làn khói mờ, mang theo lực lượng khủng kh·iếp chụp thẳng vào cổ họng Vân Nghi.
…
…
Một luồng chấn động dữ dội bùng phát, âm trận vừa thiết lập chưa kịp gia cố đã bị thần khí đánh vỡ một phần.
Vân Nghi không đáp, chỉ siết chặt cán lưỡi hái, ánh mắt kiên định.
Tiết Ngọc Vân hất tay, hắc khí cuộn trào như sóng dữ, thân ảnh cô lập tức nhoáng lên, biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Hai quỷ vực giao thoa, tạo ra một sự cộng hưởng kinh hoàng.
…
Dưới chân cô, mặt đất vỡ ra thành những vết nứt đen ngòm, từng đàn quạ đen vô thực từ hư không bay ra, đôi mắt đỏ rực như những ngọn lửa ma quái. Một tiếng quạ kêu vang vọng giữa không gian vặn vẹo, báo hiệu sự khai mở của Quỷ vực Ô Thước.
Nhưng ngay lúc đó, dây đàn lại rung lên.
Nhưng Đường Nguyệt không đáp lại.
Thiểm Tình và Ninh Thư lập tức hiểu ý, cả hai tiến đến bên Đường Nguyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không tham chiến cùng Vân Nghi, mà khẽ ra hiệu cho Thiểm Tình và Ninh Thư, ý bảo bọn họ mau rời khỏi nơi này.
Tiết Ngọc Vân nhếch môi cười lạnh.
Trận chiến này, họ không được phép thua.
Chỉ trong một tích tắc, bóng tối quanh cô bỗng nhiên bị xé rách, lực cắt kinh hoàng từ lưỡi hái của Vân Nghi lan ra, như thể muốn cắt đứt chính không gian này.
“Ầm!”
Thanh Thanh và Vân Nghi hướng về phía Thiên Thần Vương, cả hai đều không hề che giấu sự khó chịu trong ánh mắt.
Vân Nghi đứng giữa vòng hắc quang của mình, bàn tay siết chặt lưỡi hái, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt đối thủ. Lưỡi hái trong tay cô khẽ rung động, phát ra từng đợt chấn động vô hình, sắc bén đến mức có thể cắt rách không gian.
Bóng hai người tách ra sau v·a c·hạm.
Vệ Hồn Thượng Quỷ xưa nay luôn là một thể thống nhất.
Không nói một lời, họ đồng loạt thu hồi sức mạnh. Lưỡi hái của Vân Nghi trở về trạng thái vật chất, quỷ vực Ngân Lang cũng nhanh chóng tan biến. Thanh Thanh nhẹ nhàng phủi tay, những tàn dư của Âm Trận theo đó mà phai nhạt đi.
“Âm Sắc Quỷ, cô ta đang tính bày trò gì đây?
Nhưng Vân Nghi đã đoán được ý định này.
Tiết Ngọc Vân không tin Thanh Thanh chỉ đơn thuần muốn để Vân Nghi đấu tay đôi với mình. Cô khẽ nheo mắt, nụ cười trên môi nhạt dần.
Tiết Ngọc Vân nhếch môi, bàn tay vung lên, quỷ vực Ô Thước lập tức dậy sóng. Những con quạ đen vô thực bay ra từ hư không, đôi mắt đỏ rực như hạt châu, cánh vỗ tạo ra từng đợt sóng năng lượng ma quái. Chúng lao về phía Vân Nghi như muốn xé nát cô.
Bóng hai nữ quỷ khuất dần trong bóng tối, để lại phía sau một bầu không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.
Hàng trăm đôi cánh trắng muốt trải dài trên bầu trời, ánh sáng thần thánh bao phủ lấy cả thiên không. Nhưng dù đã có mặt, không một ai dám tiến vào.
ẦM!
Ngay lập tức, không gian vặn vẹo đến cực hạn, tất cả mọi thứ xung quanh Tiết Ngọc Vân như bị bóp méo.
Thế nhưng, dù vậy, Tiết Ngọc Vân vẫn không hề hoảng sợ.
Hai Vệ Hồn Thượng Quỷ đối diện nhau, khí tức đều bạo phát đến cực hạn.
…
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Âm Trận đang dần bao trùm lấy mình. Dù chưa hoàn toàn bị trói buộc, nhưng nếu để trận pháp này tiếp tục gia cố, e rằng việc thoát thân sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Thiểm Tình cau mày, dứt khoát kéo mạnh tay tỷ ấy đứng dậy. Đường Nguyệt lảo đảo, nhưng rồi cũng để mặc họ dìu đi.
Từng sợi tơ đỏ trên mặt đất lập tức phát sáng, hóa thành những sợi xích vô hình, siết chặt lấy toàn bộ quỷ vực Ô Thước của cô.
Không khí rung lên, một luồng thần quang mạnh mẽ giáng xuống như lưỡi kiếm cắt xuyên màn đêm.
Người dẫn đầu là Cổ Túc, một trong những Đại Thiên Thần quyền uy nhất Thiên Giới. Hắn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt trầm mặc nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới.
Tiết Ngọc Vân cũng ngẩng đầu, đôi môi khẽ nhếch lên.
Vân Nghi nhanh chóng lách mình né tránh, nhưng một cơn đau nhói chợt bùng lên, móng tay sắc nhọn của Tiết Ngọc Vân đã cứa qua vai cô, để lại một vết rách sâu.
Sát khí trên người Vân Nghi vẫn chưa tiêu tán, Thanh Thanh cũng không buồn giấu đi vẻ châm chọc trong nụ cười của mình. Nhưng cả hai chẳng hề muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Thanh Thanh đang thiết lập Âm Trận.
Nhưng Tiết Ngọc Vân vẫn chưa lùi một bước.
Thiên Thần Vương đứng đó, ánh mắt trầm xuống. Nhưng hắn không lên tiếng ngăn cản mặc cho Vân Nghi và Thanh Thanh cứ thế mà rời đi.
Bên trong tòa điện đổ nát, ba Vệ Hồn Thượng Quỷ đang giao chiến.
Không cần ai nói, Tiết Ngọc Vân cũng đã nhận ra… Cô đã hoàn toàn bị nhốt lại trong Âm Trận của Liễu Thanh Thanh.
Tiết Ngọc Vân thoáng bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Lâm Vân Nghi, và rõ ràng đối phương không hề đơn giản.
Thanh Thanh đang thiết lập Âm Trận!
Bọn họ vốn dĩ đang giúp Thiên Giới trấn áp Tiết Ngọc Vân, vậy mà đám thiên thần này lại chẳng biết điều, thậm chí còn ra tay phá hỏng Âm Trận của Thanh Thanh, gián tiếp tạo cơ hội cho cô ta trốn thoát.
Từ trong hư không, hàng ngàn con quạ đen bay ra, đôi mắt đỏ rực lượn quanh, cánh đen sắc nhọn như những lưỡi dao tử thần. Chúng lao đến, không phải để đỡ đòn, mà để trực tiếp nuốt chửng bất cứ thứ gì ngáng đường.
Cô lùi lại vài bước, khóe môi rỉ máu, nhưng ánh mắt vẫn không hề dao động.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ đó vừa lóe lên, không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển. Một luồng âm ba vô hình dội thẳng vào quỷ vực của cô, không quá mạnh, nhưng mang theo một thứ lực lượng kỳ lạ, tựa như đang thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong bóng tối.
Nhưng Tiết Ngọc Vân đã đoán trước điều này. Cô nghiêng người né tránh, đồng thời hắc quang bùng nổ, tạo ra một màn chắn tạm thời ngăn cản Vân Nghi truy kích.
Thay vào đó, một thế giới khác đã bao trùm lấy cô.
Nhưng đúng lúc này, một áp lực khủng kh·iếp bỗng ập xuống! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới chân, những đường nét huyền ảo từ từ hiện ra, từng sợi quang ảnh màu đỏ mảnh như tơ, đan xen với nhau tạo thành một trận đồ phức tạp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm Trận của Thanh Thanh đã hoàn tất!
Từ khi trận chiến bắt đầu, Liễu Thanh Thanh vẫn chưa hề ra tay. Với thực lực của một Vệ Hồn Thượng Quỷ, cô ta hoàn toàn có thể tham chiến ngay từ đầu, vậy mà từ nãy đến giờ lại chỉ đứng ngoài quan sát.
Cô nhấc lưỡi hái lên lần nữa.
Thanh Thanh muốn tái kích hoạt Âm Trận, nhưng đã quá muộn.
Thanh Thanh lập tức phản ứng, những ngón tay lướt nhanh trên dây đàn.
Mười một vòng hắc quang chậm rãi hiện ra xung quanh cô, mỗi vòng sáng lập lòe như những xiềng xích vô hình trói buộc lấy thực tại.
Quỷ Âm Cầm phát ra một thứ âm thanh kỳ dị, không mang theo sát khí, nhưng mỗi khi một nốt nhạc vang lên, những hoa văn huyền bí lại dần lan rộng ra mặt đất.
Tiết Ngọc Vân khẽ nhếch môi, bàn tay vươn ra, hắc khí từ quỷ vực của cô lập tức trào dâng như sóng lớn, muốn xé nát nơi này.
Bàn tay cô nâng lên, năm ngón tay khép lại, bóng tối xung quanh bỗng nhiên khuấy động dữ dội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.