Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 181: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
Nhưng Hải Lam vẫn không có ý định dừng lại. Cô chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn từ từ trượt xuống eo hắn, kéo hắn sát lại gần hơn.
Diệc Thần cứng người, hoàn toàn không đoán được tiếp theo cô sẽ nói gì. Hắn lắp bắp, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn:
Ngay khi hắn chưa kịp định thần thì Hải Lam đã tiến xa thêm một bước.
Không gian bỗng chốc im lặng đến lạ thường.
Diệc Thần lập tức quay đầu đi, vành tai đỏ lên rõ rệt. Tay hắn run run kéo lại dây áo cho cô, giọng nói cũng mất đi vẻ trầm ổn thường ngày:
Những ngày ở Quỷ Giới e là vẫn còn dài.
Biết Diệc Thần đã phát hiện ra điều đó, Hải Lam không cho hắn cơ hội suy nghĩ, cánh tay nhỏ nhắn kéo mạnh, khiến Diệc Thần mất thăng bằng mà bước vào trong.
Ánh mắt hắn trầm xuống, một tia bất lực hiện lên trong đáy mắt.
“Đến để xem ngươi trông thê thảm thế nào ?”
Hải Lam mặc một chiếc đầm hai dây màu xanh nhạt, đường viền tinh tế ôm trọn bờ vai thon gọn và làn da trắng ngần. Không biết là vô tình hay cố ý, một bên dây áo trượt xuống, để lộ rãnh ngực sâu hút. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là cô hoàn toàn không mặc áo ngực.
Không thể nào…
Hải Lam mỉm cười, đôi mắt cong lên, tựa như ánh trăng non ngoài trời đêm. Má cô hơi ửng hồng, giọng nói mang theo chút e thẹn, lại như vô tình dụ dỗ:
Hải Lam mỉm cười, ánh mắt cong lên như trăng non.
Hắn liếc sang Bạch Lệ, giọng điệu có phần thiếu tự nhiên:
Bạch Lệ chưa nói hết câu thì Diệc Thần đã ho nhẹ một tiếng, ánh mắt tránh đi chỗ khác, giọng điệu có hơi lúng túng:
Diệc Thần nắm chặt bả vai cô, muốn đẩy ra nhưng lực đạo của hắn lại chẳng thể thắng nổi. Hải Lam thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, yếu đuối, nhưng thực lực hiện tại của cô so với hắn thì cách biệt vạn lần.
Tiếng gọi ấy khiến toàn thân Diệc Thần như bị đóng băng.
Cô lặng lẽ quan sát hắn một lúc, rồi chậm rãi cất tiếng:
Diệc Thần trở về Vệ Hồn Điện, vừa thoát được Thi Hàm nên trong lòng có chút vui vui.
Diệc Thần rũ mắt, giấu đi sự bất an trong lòng.
“Ai mà thấy được chứ? Ở đây chỉ có em và anh thôi. Nếu anh muốn, em cũng sẵn lòng.”
Hải Lam ngã vào vòng tay Diệc Thần, đôi mắt nhắm nghiền, không còn chút sinh khí. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Ngạo Thiên nhếch môi cười, ánh mắt lộ ra sự thích thú.
“Ngươi đến đây làm gì?” Diệc Thần lên tiếng, giọng nói trầm thấp, đầy nghi ngờ và cảnh giác.
Khi tất cả đã ổn thỏa, hắn đắp chăn lên người cô, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
“Không…không phải…”
Lục Thi Hàm, em đúng thật là phiền phức…
Hắn hiện giờ đã chắc chắn được. Hải Lam đã tới kỳ ấy ấy rồi!
“Anh làm sao thế?” Giọng cô dịu dàng nhưng ẩn chứa sự dò hỏi. “Bộ không muốn gặp em hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lâu quá không gặp nhỉ, Diệc Thần ?"
Giọng nói mềm mại mà mang theo chút trêu chọc, hơi thở của cô phả nhẹ lên cổ hắn, mang theo hương thơm quen thuộc.
Hải Lam cúi xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Hải Lam chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa điều gì đó khó lường. Cô không vội đáp, chỉ chậm rãi nghiêng người, để mái tóc dài buông rơi trên bờ vai trắng muốt.
Nói rồi, cô đẩy mạnh hắn xuống giường.
Hải Lam chắp tay sau lưng, bước đến gần hắn hơn một chút.
“Ca ca, đêm hôm khuya khoắt thế này, anh còn ra ngoài làm gì?”
“Đủ hay chưa… không phải do anh quyết định đâu.” Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút nguy hiểm, tựa như một con mèo nhỏ đang vờn con mồi của mình.
Người kia dựa lưng vào tường, đôi tay khoanh trước ngực, một chân gác hờ hững lên tường phía sau, tạo nên một tư thế ngạo nghễ, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Mùi hương thơm thoang thoảng phát ra từ cơ thể Hải Lam, khiến cho toàn thân Diệc Thần căng cứng lại.
Bạch Lệ nghe thế thì lặng lẽ xoay người bước đi, dẫn hắn ra lối hành lang khuất phía sau điện.
Cánh cửa sau lưng khẽ khép lại. Hải Lam buông tay khỏi cổ hắn, nhưng chưa để hắn kịp phản ứng, cô đã nhẹ nhàng áp sát, một tay đặt lên ngực hắn, tay còn lại chặn lên cánh cửa, phong tỏa đường thoát.
Ngay khi mọi thứ dường như đạt đến cao trào, thì một làn gió nhẹ thoảng qua khiến Hải Lam bất chợt cảm thấy choáng váng.
“Anh đừng lo,” cô cười khẽ, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo ý vị khó lường. “Tối nay, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Hắn nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào Hải Lam, bàn tay vừa kéo lại dây áo cho cô vẫn còn hơi run.
“Em đi tìm anh có được không ?”
Diệc Thần nghiêng đầu, cố tình tránh đi ánh mắt đầy mê hoặc kia. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn mới chợt nhận ra… căn phòng ngay phía sau họ lại chính là phòng của Hải Lam.
Diệc Thần cứng đờ.
Cái con bé ấy, cả buổi trưa quấy rầy hắn chưa đủ, giờ còn tìm đến tận đây luôn hả?
Diệc Thần hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt.
“Vậy là tốt rồi.”
Cả hai đứa nó sẽ từ bỏ lòng tự tôn của mình, thậm chí sẽ không ngần ngại hạ mình, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiếm hữu trái tim của Diệc Thần.
Ngay khi bước ra khỏi phòng, Diệc Thần lập tức đảo mắt xung quanh hành lang, như đang tìm kiếm điều gì đó.
“Dạ có ạ. Nhưng… tại sao ngài lại muốn…”
Cô nghiêng thì thầm, hơi thở ấm nóng của Hải Lam phà vào tai hắn:
Bạch Lệ thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn gật đầu đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đúng lúc ấy, Hải Lam bỗng rướn người lên, môi cô nhẹ nhàng lướt qua vành tai hắn.
“Em… em… thèm cái gì cơ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em…!!”
Diệc Thần nét mặt rất bình thản, không để lộ bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào. Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn kẻ trước mặt mình, hắn đã đoán ra thân phận của người đó.
Trong đám nữ quỷ nhà hắn, mỗi lần đến kỳ đều sẽ có thay đổi về sinh lý, nhưng cho dù có hưng phấn, bản tính tụi nó vẫn sẽ không thay đổi, ngoại trừ hai trường hợp đặc biệt là Hải Lam và Tâm Nhi.
“Hải Lam, đủ rồi.” Giọng hắn khàn đặc, như thể chỉ cần thêm một chút nữa là không thể giữ vững lý trí.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng dáng quen thuộc hiện ra.
Hắn chậm rãi quay đầu lại.
…
Bị Hải Lam chạm vào, hắn càng căng thẳng hơn.
Gương mặt hắn thoáng hiện vẻ nghiêm nghị, đôi chân mày khẽ nhíu lại khi ánh mắt bắt gặp một bóng người lặng lẽ đứng cách đó không xa.
Hải Lam cắn nhẹ lên chóp mũi Diệc Thần, lùi ra một chút rồi lại cắn nhẹ lần nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút ủy mị và nũng nịu:
Diệc Thần nghe thấy những lời ấy, trong lòng bỗng có một sự xao xuyến khó tả. Hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cảm nhận được sự chân thành và nỗi buồn trong đôi mắt Hải Lam.
Chương 181: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
“Âm Ti Điện còn cửa ra nào khác không vậy ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cô đừng hỏi nữa. Mau dẫn đường cho ta đi.”
Con bé này… rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?
Diệc Thần vẫn đứng nguyên trên bậc cao, ánh mắt dừng trên Quỷ Ấn trong tay, rồi khẽ thở ra một hơi.
Hải Lam cong môi cười, nét quyến rũ ẩn hiện nơi khóe mắt.
“Sao em lại ở đây?” Hắn cất giọng, cố giữ bình tĩnh.
Một khi hai đứa này đến kỳ, tính cách của chúng sẽ biến đổi hoàn toàn. Không còn là một Tâm Nhi điềm tĩnh, quyết đoán hay một Hải Lam mạnh mẽ, kiêu kỳ.
Diệc Thần hình như đã nhận ra gì đó, cái mùi quỷ khí quen thuộc này khiến hắn phải cau mày.
…
Bản năng thúc giục hắn lùi lại, nhưng Hải Lam nhanh hơn. Cô vươn tay, vòng qua cổ hắn, giữ chặt không để hắn né tránh.
“Đã tới đây rồi, anh còn muốn đi đâu nữa ?”
Không nói lời nào, Diệc Thần cẩn thận đặt Hải Lam xuống giường. Mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng, như sợ sẽ đánh thức Hải Lam.
Diệc Thần hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm giác r·ối l·oạn trong lòng, bàn tay đặt lên vai Hải Lam định đẩy cô ra.
Cô vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi sâu, mùi hương trên cơ thể hắn hoà vào từng hơi thở của cô, khiến cho mỗi tế bào trong cô đều trở nên hân hoan đến khó tả.
“Hải Lam, em đừng đùa nữa.” Giọng hắn khô khốc, mang theo chút căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Ca ca, em thèm…” Giọng cô dịu dàng như tiếng mèo con nũng nịu, nhưng ánh mắt lại mang theo chút ép buộc.
Trở về lại với Diệc Thần, sau khi cuộc họp tại Âm Ti Điện kết thúc, các Âm Ti Quỷ lần lượt rời đi, mỗi người đều mang theo những suy nghĩ của riêng mình.
Nghe đến cái tên ấy khiến Diệc Thần thoáng khựng lại.
Dám xông vào Vệ Hồn Điện, có thể gây áp lực tinh thần lên một Quỷ Vệ Hồn, thậm chí chẳng thèm xem Diệc Thần ra gì, còn ai khác nữa ngoài hắn ta, Ngạo Thiên!
“Diệc Thần đại nhân, Lục Thi Hàm nãy giờ vẫn ở ngoài điện chờ ngài. Ngài có muốn tôi gọi cô ấy vào không?”
“Anh bỏ rơi em…. bỏ rơi em hơn mấy trăm năm nay.”
Trước khi cô kịp phản ứng, cơ thể cô bỗng trở nên nặng trĩu và không thể cử động, rồi đột ngột mất đi cảm giác hoàn toàn.
“Chẳng phải anh luôn thương em nhất sao, ca ca?”
Nhưng chưa kịp tận hưởng được niềm vui đó bao lâu thì một giọng nói ngọt ngào bất chợt vang lên từ phía sau, khiến hắn sững người tại chỗ:
…
“Anh trông thay đổi nhiều thật đấy!”
Hải Lam đứng đó, chiếc đầm xanh nhạt khẽ lay động trong gió, đôi mắt trong veo mang theo chút ý cười.
Diệc Thần chậm rãi theo sau, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
“Đương nhiên… là thèm…chuyện đó rồi!”
Hắn không giỏi đối phó với tình huống này, cũng không biết nên phản ứng thế nào. Khẽ cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc nhỏ bé ấy, trái tim hắn như ngừng đập.
Lục Thi Hàm?
Bạch Lệ vẫn chưa rời đi.
Người kia khẽ nghiêng đầu, đôi mắt thoáng chút tò mò pha lẫn kiêu ngạo. Ánh sáng lờ mờ từ hành lang chiếu lên khuôn mặt, làm nổi bật vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng của hắn. Giọng nói trầm trầm vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng xung quanh:
“Em… em… sao lại ăn mặc thế này? Lỡ… lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
Hắn đi dọc theo hành lang, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Diệc Thần theo bản năng lùi một bước, nhưng Hải Lam đã nhanh chóng vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào ngực hắn.
“Em đâu có đùa.” Cô thì thầm, thanh âm nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến Diệc Thần giật mình.
Không đợi hắn phản ứng, cô chủ động bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Giọng nói mềm mại, dịu dàng như một làn nước ấm len vào lòng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.