Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 182: Lần đầu gặp lại
Chương 182: Lần đầu gặp lại
“Của ngươi?” Ngạo Thiên nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự chế nhạo. “Cô ấy đã là người của ta rồi.”
Thanh Tuyền khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, giọng cô có hơi bất mãn:
“Thiên An, con bé có quan hệ gì với ngươi?”
“Em không có nghe lén, chỉ là vô tình nghe thấy thôi.”
“Vậy ra ngươi đã gặp được con bé đó ?”
Thanh Tuyền vẫn không từ bỏ, vẫn giữ nụ cười trên môi, cô tiếp tục:
“Ngươi không cần cố tỏ ra tự mãn. Tình yêu chân thành là thứ không thể chiếm đoạt, ta thừa nhận bản thân đã quá nhu nhược khi chấp nhận nhường Nhược Thuỷ cho ngươi. Nhưng trong thân tâm, ta vẫn còn rất thương Nhược Thuỷ. Và ta không muốn tình cảm giữa chúng ta rạn nứt, thế nên ngươi biết điều một chút mà trả cô ấy lại cho ta đi, đừng để ta phải ra tay!”
Hắn tiếp tục cười lớn, giọng điệu kiêu ngạo, hiên ngang:
Thanh Tuyền cười khẽ, nhưng ánh mắt của cô vẫn không giấu nổi sự tinh ranh. Giữa hai người là một màn kịch đã quá quen thuộc, một trò chơi mà Thanh Tuyền luôn nắm thế chủ động nhưng chưa bao giờ thắng được Diệc Thần.
Câu trả lời ấy khiến Diệc Thần chững lại một nhịp. Nhưng cũng không đến mức phải kinh ngạc, vì hắn đã sớm đoán ra được điều này, chỉ là muốn hỏi lại cho chắc chắn thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệc Thần chẳng nói chẳng rằng, đá nhẹ vào chân Thanh Tuyền, giọng nghiêm túc chỉnh lại lời nói kia:
“Anh bất tử, không c·hết được thì cần gì người nối dõi.”
Ngạo Thiên nghe đến cái tên Thiên An thì dừng lại, ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng. Hắn im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc đến điều gì đó, rồi dứt khoát trả lời:
“Anh không sợ, chỉ là… có những thứ anh không muốn dây vào. Những cảm xúc, sự phức tạp… anh không có thời gian cho những chuyện đó.”
Thanh Tuyền nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, đôi mắt đen láy nhìn về phía bầu trời xa xăm. Cô không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, như thể thấu hiểu sự phức tạp trong lòng hắn.
“Em từ nãy đã giờ nghe lén anh à ?”
Gió đêm lạnh buốt phả qua hành lang dài, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng lá khô xào xạc.
“Ta tưởng ngươi trốn ở Dòng Sông Vĩnh Hằng luôn rồi chứ? Trở về đây làm gì?”
Ngạo Thiên im lặng, ánh mắt hắn lộ rõ sự khó chịu:
Diệc Thần không phản ứng trước lời châm chọc của Ngạo Thiên. Năm xưa, vì cái trò c·hiến t·ranh thiên hà mà hắn đã nhường Nhược Thuỷ cho Ngạo Thiên, nhưng giờ mọi thứ đã khác. Nếu Nhược Thuỷ vẫn còn yêu hắn, Diệc Thần sẽ đòi lại cô ấy, dù cho Ngạo Thiên có muốn trả hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi muốn tin nó hay tin ta thì tùy ngươi.”
Diệc Thần nhướng mày, nét mặt đơ ra vì lời hăm doạ của Ngạo Thiên, cảm nhận có gì đó sai sai, Thiên An là con của Ngạo Thiên, người cần có trách nhiệm hơn với con bé phải là Ngạo Thiên chứ không phải là Diệc Thần. Cái tên Ngạo Thiên đó, đúng thật không biết lý lẽ, đã nhờ Diệc Thần nuôi con hộ, vậy mà còn dám cao giọng.
“Vậy thì anh có thể cân nhắc đến biện pháp an toàn, chúng ta vừa có thể hưởng thụ, vừa tránh được chuyện có con. Đôi bên đều có lợi, đúng không?”
Thanh Tuyền mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra đầy thích thú. Cô quay sang nhìn Diệc Thần, ánh mắt chứa đựng một sự thấu hiểu:
“Ngươi dám làm tổn thương cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Thay vào đó, Diệc Thần lại thay đổi thái độ, hắn hỏi với giọng điệu quan tâm:
“Anh vẫn còn để tâm đến chuyện năm xưa sao?”
“Muốn lấy lại Nhược Thuỷ thì hãy đến Dòng Sông Vĩnh Hằng để tìm ta!”
Diệc Thần thở dài ngao ngán, hắn không còn muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. Sự bực bội trong lòng khiến hắn chỉ muốn im lặng chờ đợi Ngạo Thiên rời đi.
“Diệp Á Hiên, là con gái của ngươi ?”
Ánh mắt Diệc Thần trở nên sắc bén, hắn liếc nhìn Ngạo Thiên mà nói:
“Anh khác hắn. Ngạo Thiên có thể tùy tiện, nhưng anh thì không. Đừng có so sánh anh với kiểu người đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngạo Thiên bật cười thành tiếng, như thể rất thích thú với mấy câu hỏi của Diệc Thần. Hắn đáp lại, giọng đầy ương ngạnh, không có chút gì là hối lỗi.
“Diệp Á Hiên nói mẹ con bé tên là Chúc Linh Cơ, không phải là Nhược Thuỷ.”
“Ta không ngờ sau bao nhiêu năm trôi qua, ngươi vẫn còn quan tâm đến cô ấy, ta cứ ngỡ Diệc Thần nhà ngươi không có trái tim chứ.”
“Không, tối nay anh thà ở phòng Hải Lam còn hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Tuyền mỉm cười, cái nhìn tinh nghịch lướt qua. Cô hiểu rất rõ Diệc Thần, luôn cảnh giác với con gái, hay phải nói là... có chút sợ con gái thì đúng hơn?
Câu nói của Ngạo Thiên như một lời thách thức, khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Diệc Thần không đáp lại ngay lập tức, hắn trầm ngâm một chút rồi mới gật đầu, đáp gọn:
“Anh rõ ràng đã chủ động nhường Nhược Thuỷ cho người ta, vậy sao còn tiếc nuối ?”
Nhìn phản ứng của Diệc Thần. Thanh Tuyền cười khẽ, nhưng ánh mắt của cô vẫn không giấu nổi sự tinh ranh.
Diệc Thần ngồi lặng một mình trên bậc thềm, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định. Lần nào nói chuyện với Ngạo Thiên cũng như thế, không thể yên bình quá hai câu.
Sự tự tin của hắn thoáng chốc bị lung lay, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục duy trì vẻ kiêu ngạo. Ngạo Thiên đáp lại, giọng điệu không còn chắc chắn như trước:
Cô lên tiếng, lần này giọng điệu đã bớt trêu chọc, thay vào đó là sự quan tâm chân thành.
“Em đừng nói bậy, anh không giống hắn. Con rơi con rớt gì ở đây chứ!”
Ngạo Thiên cũng hiểu ý, một làn gió thoảng qua, hình bóng của hắn theo đó mà biến mất trong hư không.
Thanh Tuyền chống cằm, ánh mắt hứng thú nhìn hắn, giọng điệu lấp lánh ý trêu chọc:
Ngạo Thiên ánh mắt thu nhỏ lại, vẻ mặt không còn tự mãn như trước. Hắn khẽ quay đầu sang một bên, như thể đang muốn né tránh ánh mắt của Diệc Thần.
Thanh Tuyền khẽ cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng vẫn phảng phất nét dịu dàng. Cô nghiêng đầu nhìn Diệc Thần, khóe môi cong lên đầy tinh quái:
…
Diệc Thần liếc cô một cái, trong lòng thầm cười nhạt. Con bé này rõ ràng đang nói dối, nhưng hắn cũng chẳng buồn vạch trần.
“Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ, lần nào gặp ta, ngươi cũng chỉ nhắc đến cô gái khác ?”
Ngạo Thiên im lặng, cố gắng kiềm nén những dao động trong lòng. Hắn không muốn tiếp tục khẩu chiến với Diệc Thần nữa, cũng chẳng muốn để lộ thêm bất kỳ sơ hở nào.
Mặt Diệc Thần đỏ lên như quả cà chua chín, hắn không thể tin được Thanh Tuyền có thể thản nhiên nói ra những lời vô liêm sỉ đến thế. Hắn bất lực nhìn cô, mắt ánh lên vẻ cảnh giác:
Diệc Thần ngay lập tức nghiêm mặt, giọng nói đầy vẻ trách móc:
Diệc Thần không phản ứng ngay lập tức. Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiềm chế.
Diệc Thần thở dài một hơi, mọi thứ dù gì cũng đã trôi qua, hắn không có ý định chất vấn Ngạo Thiên nữa.
Diệc Thần quay mặt đi, tránh ánh mắt tò mò của Thanh Tuyền, trong lòng có chút khó chịu. Hắn không hẳn sợ con gái, mà là không muốn rơi vào những rắc rối mà tình cảm đem lại.
“Diệc Thần à, so với trước đây, anh lại càng thú vị hơn rồi.”
Diệc Thần dứt câu thì liền đứng bật dậy, hắn trở vào phòng của Hải Lam. Không dám ở đây thêm một phút giây nào.
Ngạo Thiên nhướng mày, vẻ mặt mang chút thích thú:
Diệc Thần không đáp ngay, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dõi về màn đêm tĩnh mịch phía trước.
Diệc Thần gọi vọng từ phía sau:
“Ngươi nên có trách nhiệm với con bé nhiều hơn, nó mà có chuyện gì, ta sẽ chém ngươi luôn đó!”
Diệc Thần vẫn điềm tĩnh, không hề bị khiêu khích bởi lời nói của Ngạo Thiên. Hắn ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi Ngạo Thiên.
Diệc Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã có chút động. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói có chút dò xét: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai mà không biết Diệc Thần đại nhân là người thanh cao, chẳng dễ bị lung lay bởi phụ nữ. Nhưng đôi khi em cũng rất thắc mắc, tại sao anh lại đề phòng với con gái tụi em đến vậy? Động vào một chút thì đâu có sao ?”
Diệc Thần giật mình, lập tức lùi về sau một chút, ánh mắt cảnh giác nhìn cô:
“Nhược Thuỷ của ta sao rồi ?”
“Xem ra ngươi vẫn còn giận ta cái chuyện c·hiến t·ranh thiên hà năm xưa nhỉ ?”
Ánh trăng hắt qua khung cửa, phủ lên gương mặt cô một tầng sáng nhàn nhạt. Thanh Tuyền khẽ nghiêng đầu, những ngón tay thon dài chậm rãi vân vê một lọn tóc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cô mỉm cười một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Diệc Thần khẽ cười, nghe câu này của Ngạo Thiên. Hắn đã biết Ngạo Thiên chỉ đang cố cãi cùn.
“Ngạo Thiên đã có mấy đứa con rơi rồi, còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh cũng không có?”
Giữ không gian tĩnh lặng đó, một hương thơm quen thuộc thoáng qua, len lỏi vào khứu giác của Diệc Thần. Hắn không cần quay đầu cũng biết ai vừa xuất hiện.
Bởi lẽ hắn đã biết sự thật, Ngạo Thiên chỉ đang muốn chọc tức hắn.
“Em nói vậy là có ý gì?”
Từng từ của Ngạo Thiên như những m·ũi d·ao muốn đâm vào lòng tự tôn của Diệc Thần. Nhưng lạ thay, Diệc Thần lại không tức giận.
Thanh Tuyền im lặng quan sát hắn, ánh mắp thấp thoáng vẻ tinh nghịch. Một lát sau, cô bất ngờ ghé sát lại, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai hắn, giọng nói mang theo ý cười mập mờ:
“Phải thì sao ? Nói là con gái của ta và Nhược Thuỷ đấy!”
Thanh Tuyền bật cười khẽ, như thể cô đã nghe thấy câu trả lời này rất nhiều lần. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn Diệc Thần chăm chú:
“Nếu không có con nối dõi, anh sau này tuyệt tử tuyệt tôn thì biết làm sao đây?”
Diệc Thần hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng:
“Giúp cái gì cơ chứ, anh không có mượn em giúp.”
Diệc Thần thở dài, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt:
Ngạo Thiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng sự hăm doạ:
Nét mặt Ngạo Thiên thoáng sững lại, một thoáng bất ngờ hiện lên trong ánh mắt hắn. Dường như đây là câu hỏi hắn không hề mong đợi. Nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã khôi phục lại vẻ tự mãn, nở một nụ cười chế giễu. Giọng hắn đầy châm chọc, như thể đang trêu đùa với sự bất lực của Diệc Thần:
Ngạo Thiên liếc nhìn Diệc Thần, cảm thấy hôm nay đã đủ, liền muốn quay lưng rời đi. Nhưng khi vừa bước đi mấy bước, Diệc Thần đang nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt nhớ ra một điều quan trọng cần làm rõ.
Hít một hơi sâu, Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn Diệc Thần, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo:
Ngạo Thiên bật cười, giọng nói vô cùng khó chịu:
Thanh Tuyền đáp, giọng điệu đầy ẩn ý:
Thanh Tuyền nhìn theo bóng lưng của hắn, đôi mắt cong lên đầy ý cười. Cô không có ý định níu giữ, cũng chẳng lên tiếng trêu chọc thêm nữa.
“Hay là tối nay đến phòng em đi, em giúp anh cải thiện tâm trạng.”
“Con gái của ta luôn đó, trông coi nó cho kĩ vào!”
“Vậy thì tối nay qua phòng em đi. Anh không cần làm gì cả, chỉ cần giúp em một chút thôi. Tự xử, em… không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Hắn lần nữa thở dài một hơi, ánh mắt dường như phủ một tầng sương mờ.
Bầu không khí đã có chút cải thiện.
Tâm trạng hắn lúc này… có chút chán nản.
“Được, ta sẽ đến.”
“Em đó, bớt suy nghĩ mấy cái đen tối đi, nếu muốn thì tự xử, anh không giúp em đâu.”
Diệc Thần nghe đến đây thì đỏ bừng mặt, bắt đầu cảm thấy lo sợ trước sự táo bạo của Thanh Tuyền. Lần này, hắn đá mạnh hơn vào chân cô, giọng cố giữ vẻ nghiêm chỉnh:
Thời gian chậm rãi trôi qua. Cuối cùng, vẫn là Diệc Thần phá vỡ sự im lặng. Giọng hắn trầm và mang theo chút bâng khuâng:
Diệc Thần nghe giọng điệu này thì giật mình, hắn nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt khó hiểu. Hắn cảm nhận được sự bất ổn trong giọng nói của kẻ đối diện.
Diệc Thần khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.