Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185: Trấn Vô Nhan
Hiểu Vân vừa hạ kiếm, còn chưa kịp phản công thì cơ thể bỗng khựng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quỷ giới này thật sự quá lớn.
Tấm bảng gỗ mục nát hiện ra giữa làn sương mờ, nét chữ khắc sâu nhưng đã mờ nhòe theo năm tháng.
“Phập!”
Lão quỷ hơi ngẩng đầu nhìn cô một lúc, như đang cân nhắc điều gì. Cuối cùng, ông ta gật nhẹ, dùng cán chổi chỉ về con hẻm phía cuối trấn:
…
Quỷ nhân hai bên đường vẫn lặng lẽ đứng sau cửa, hoặc ngồi bên bậc thềm, không ai lên tiếng gọi, không ai cản đường, chỉ dõi theo cô bằng những ánh nhìn âm u sau lớp mặt nạ cứng đờ.
“Ha… thật là….không ngờ đó…”
Hiểu Vân nhanh chóng nhận ra mọi chuyện, cô lập tức thu lại sức mạnh của mình. Mọi hiểu lầm đã được giải quyết, Hiểu Vân cúi người chào nữ quỷ kia:
Hiểu Vân bước lên bậc tam cấp, đưa tay gõ cửa.
Hiểu Vân chậm rãi bước qua một ngã tư nhỏ.
Thanh kiếm đó được rèn hoàn toàn từ ngọc trắng, thân mỏng nhưng không hề yếu, vân đá chảy dọc theo sống kiếm như từng dòng khí đang lưu chuyển.
Hiểu Vân còn chưa kịp hiểu hết tình hình thì nữ quỷ kia đã bất ngờ nắm lấy mũi kiếm của Hiểu Vân, rút mạnh nó ra khỏi ngực mình.
Y Nhiên khi này mới nhớ ra một điều quan trọng, cô khẽ chạm tay vào eo của Hiểu Vân, rồi rút ra mấy thanh kim loại hình thoi màu đỏ. Hiểu Vân ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay khác đã nhanh hơn cô, chớp lấy thanh kiếm với động tác nhanh đến bất ngờ.
Một quỷ trấn!
“Cuối con đường đó có một căn nhà đá. Mái ngói nghiêng về một phía, vách tường phủ đầy lớp tro đen. Người trong trấn gọi chỗ đó là lò rèn câm… vì suốt bao năm rồi chẳng ai nghe tiếng búa vang lên nữa.”
Hiểu Vân chưa kịp đáp lại, nữ quỷ đã động.
“Đây chắc chắn từng có người đến… hoặc có thứ gì từng sống ở đây.”
Trong làn sương đặc quánh hắc ám, bóng Hiểu Vân mờ đi như tan vào không khí. Vết thương trên người cô nhanh chóng hồi phục, hơi thở trở nên ổn định.
Quỷ nhân ở đây… ai nấy đều đeo mặt nạ.
Mọi thứ còn bất ngờ hơn khi nữ quỷ kia đâm mũi kiếm của mình xuống đất.
Y Nhiên nhìn cô, giải thích nhẹ nhàng:
Nữ quỷ kia thoáng kinh ngạc, ánh mắt sau làn tóc ngắn khẽ co lại.
Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, một nữ quỷ xuất hiện. Dáng người mảnh khảnh, khoác y phục trắng dài chạm gót. Bộ đồ ấy sạch sẽ đến kỳ lạ, không vương lấy một hạt bụi, phẳng phiu như thể bước ra từ một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới này.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có phản hồi. Rất yếu. Nhưng đủ để cô cảm nhận được.
“Thạch Trường Sinh?” ông ta nhắc lại, giọng khàn như gió rít qua khe cửa gỗ cũ.
Trên bầu trời là những mảnh thiên thạch rạn vỡ lơ lửng bất động, tạo thành một thứ trần nhà xám xịt và hỗn loạn.
Trấn Vô Nhan
Trở lại Trấn Vô Nhan, mọi thứ chỉ còn là đống hoang tàn sau cuộc giao tranh giữa Hiểu Vân và Y Nhiên. Những ngọn lửa vẫn chưa tắt, các đám khói cuồn cuộn bay lên, phủ một màn sương mù dày đặc lên toàn bộ thị trấn.
Nữ quỷ khẽ mỉm cười, đáp nhẹ:
Giữa căn phòng là một bóng người ngồi quay lưng lại, vai rộng nhưng hơi còng, thân hình như bị đè nặng bởi năm tháng. Ánh sáng từ một ngọn đèn dầu yếu ớt phía trên đổ bóng ông ta kéo dài ra nền đất.
Cơn chấn động mạnh mẽ khiến đất đá vỡ vụn, không khí bị xé nát, và toàn bộ Trấn Vô Nhan rung chuyển. Những ngôi nhà xung quanh bị nhấn chìm trong sóng năng lượng, l·ửa b·ùng l·ên từ những đ·ống đ·ổ n·át, mọi thứ đều tan biến dưới sức mạnh của hai Quỷ Vực.
Quỷ nhân hai bên đường ngừng mọi việc đang làm, lặng lẽ quay đầu nhìn cô. Ánh mắt giấu sau lớp mặt nạ không thể đoán được, nhưng cảm giác bị dõi theo khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Hiểu Vân lên tiếng, giọng bình tĩnh:
Giữa vô số tiểu hành tinh trôi nổi, muốn tìm được một nơi không có trên bản đồ… quả thực là chuyện chẳng dễ dàng gì.
Nữ quỷ kia bật cười, tiếng cười khẽ vang lên trong làn sương dày đặc:
“Muội là người mới sao ?”
Cô đứng giữa một bãi đất khô cằn, mặt đất nứt nẻ như từng trải qua ngàn năm bị thiêu đốt, thi thoảng lại vọng lên vài âm thanh lạ như tiếng rên rỉ bị chôn dưới lớp bụi tro.
Cô ta nắm chắc thanh kiếm, giữ nó như thể đã thuộc về mình từ lâu, rồi nhẹ nhàng nâng mũi kiếm lên, hướng thẳng về phía Hiểu Vân.
Không gian bên trong rộng hơn cô nghĩ. Không có lửa lò, không có ánh hồng hắt lên từ than cháy. Chỉ có những thanh kiếm gỉ dựng sát tường, những mảnh giáp vỡ xếp chồng trong góc, và bụi tro phủ dày lên mọi vật như một tấm khăn tang.
Lão quỷ nhân khựng lại, tay vẫn nắm cán chổi, chỉ đôi mắt sau lớp mặt nạ hơi nghiêng về phía cô.
Hiểu Vân nhìn cô ta, không khỏi ngỡ ngàng. Vết đâm vừa rồi rõ ràng rất sâu, thế mà cô ta lại có thể hồi phục nhanh chóng đến vậy.
Những viên đá lát đường kêu lạo xạo dưới gót giày. Không khí trong con hẻm càng lúc càng đặc quánh, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng vàng vọt cũng dần thưa thớt.
Hiểu Vân đáp, giọng khiêm tốn:
Một luồng hắc khí bùng lên từ mũi kiếm, lan tỏa ra xung quanh như dòng mực loang trong nước. Trong nháy mắt, cả không gian xung quanh đã biến thành một màn sương mù đặc quánh, lạnh lẽo và tối tăm.
Cuối cùng, cô cũng đến được nơi ấy.
“Kiếm của cô xong rồi,” giọng ông lão khàn khàn cất lên, không quay đầu lại “Lần này mùi máu trên lưỡi kiếm nặng quá đấy.”
Ánh sáng từ bên trong mờ mịt, chỉ le lói như một bếp lửa sắp tàn. Hiểu Vân đứng yên giây lát, rồi chậm rãi bước vào.
Hiểu Vân bước về phía đó. Qua khỏi rặng đá nhọn như hàm răng thú dữ, địa hình bắt đầu thay đổi. Đất trở nên mềm hơn, xuất hiện dấu tích của đường đi dù rất mờ nhạt.
Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi bước chậm lại, chọn một quỷ nhân đang quét sân trước cửa, đó là một lão già gầy gò, mặt nạ của ông ta trơn nhẵn không có nét biểu cảm, chỉ có hai lỗ mắt sâu hoắm như hốc tối.
“Thanh kiếm này… không là của cô.”
Rồi, một tiếng “cạch” rất nhẹ. Cửa mở ra.
“Ông ấy hình như là một thợ rèn.”
Giống như cách mà Tà Thần Lười Biếng đ·ã c·hết.
“Đó là huyết ấn. Mỗi khi kiếm khí của tỷ chạm vào sinh vật sống, nó sẽ để lại một huyết ấn. Huyết ấn này không có tác dụng ngay lập tức, nhưng nếu để lâu, khi nó hấp thụ đủ sức mạnh của người bị ghim, nó sẽ p·hát n·ổ.”
Hiểu Vân nghe vậy thì mới hiểu ra. Cô không ngờ là các tỷ tỷ của mình, ai nấy cũng đáng sợ như vậy.
Hiểu Vân không đổi sắc mặt
Căn nhà đá im lìm như thể đã bị thế gian lãng quên. Mái ngói sụp về một phía, tường phủ lớp rêu tro xám xịt. Trên cánh cửa gỗ dày khắc đầy những phù văn cổ, đã mờ gần hết, chỉ còn lờ mờ một ký hiệu nhỏ ở góc dưới bên phải, dấu hiệu của một thợ rèn từng được phong danh.
Hiểu Vân giơ tay vẽ một vòng trong không khí, quỷ khí tản ra, cố gắng cảm ứng bất kỳ luồng khí tức nào còn sót lại. Làn quỷ khí tỏa ra như làn sóng mỏng, lặng lẽ lướt qua mặt đất khô nứt, len vào từng khe đá, từng ngóc ngách bị che phủ bởi sương tro.
Ngay lập tức, một Quỷ Vực khác mở ra khiến không gian trên trời lập tức bị bao trùm bởi một màu đỏ máu. Hai Quỷ Vực v·a c·hạm nhau, cộng hưởng thành một luồng sức mạnh dữ dội.
“Tỷ là Phấn Y Nhiên.”
“Tỷ tỷ, muội đã thất lễ rồi ạ.”
Một cơn đau sắc nhọn xuyên qua ngực, rồi lan ra tứ chi như trăm nghìn mũi kim cùng lúc cắm vào. Cô lảo đảo, môi tái nhợt. Trước khi kịp nhận ra điều gì, một ngụm máu đen đã trào lên nơi cổ họng rồi phun ra, rơi xuống sàn đá loang lổ.
Lão thợ rèn Thạch Trường Sinh hình như đ·ã c·hết, và toàn bộ Trấn Vô Nhan gần như đã bị xoá xổ.
Hiểu Vân ngập ngừng một chút rồi cúi đầu tạ lỗi cho hành động vô lễ vừa rồi của mình.
“Xin hỏi…”
Mỗi chiếc mặt nạ đều khác biệt, được chạm khắc tỉ mỉ với những biểu cảm kỳ quái: cười nửa miệng, khóc lệch mắt, hoặc méo mó như bị kéo căng bởi một cơn ác mộng nào đó. Họ đi lại lặng lẽ trên phố, không ai trò chuyện, không ai cười đùa.
Không để lỡ thời cơ, cô lập tức phản công. Biến mất trong màn sương, cô lướt đến phía sau đối phương mà không phát ra một tiếng động nào.
Rõ ràng Hiểu Vân chỉ mới đạt đến Bát Huyền Cảnh, vậy mà lại có thể bắt kịp tốc độ ra kiếm của cô ta. Nhưng chỉ trong chớp mắt, sự kinh ngạc ấy tan biến, thay bằng vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Hiểu Vân lập tức lùi lại nửa bước, tay nhanh chóng rút kiếm đỡ lấy đòn t·ấn c·ông, đường kiếm của hai bên chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Máu từ v·ết t·hương trào ra, nhuốm đỏ bộ y phục trắng tinh của cô ta.
Hiểu Vân cúi người, nhặt lên một mảnh xương cháy đen lẫn trong đất. Nó quá nhỏ để phân biệt là của loài nào, nhưng vẫn còn vết phù chú mờ nhòe khắc trên bề mặt. Cô nhíu mày:
Hiểu Vân bước lại gần hơn, khẽ nghiêng đầu quan sát. Bàn tay vô thức vươn ra, suýt chạm vào chuôi kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cô ta… cũng là một Quỷ Vệ Hồn?”
Chương 185: Trấn Vô Nhan
Hiểu Vân khẽ gật đầu thay lời cảm ơn, rồi quay người bước về phía con hẻm được chỉ.
Hiểu Vân gật đầu nói thêm:
Ánh mắt cô bỗng dừng lại. Trên chiếc bàn gỗ thấp đặt giữa phòng, một thanh kiếm nằm im lìm. Thứ ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ lưỡi kiếm khiến cô lập tức bị thu hút.
Nếu Diệc Thần ca ca biết được chuyện này, hậu quả sẽ thế nào ?
Lão im lặng một lúc, như đang lục lọi ký ức nào đó bị vùi sâu dưới lớp thời gian. Cuối cùng, ông ta chậm rãi hỏi lại:
Không phải mặt nạ nghi lễ, cũng chẳng phải loại dùng để che giấu thân phận thông thường.
Càng tiến sâu, không khí lại càng trở nên đặc quánh, nặng nề như bị bao phủ bởi một tấm màn mỏng thấm đầy máu khô.
Một âm thanh lạnh buốt vang lên, tựa như hai phiến băng mỏng va vào nhau giữa đêm đông, khẽ khàng nhưng sắc bén, rồi tan vào im lặng như chưa từng tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiểu Vân lập tức lùi lại vài bước, rồi cắm mạnh thanh kiếm xuống nền đất mở ra Quỷ Vực Hồ Ly của mình.
Mặc dù hai Quỷ Vực đã biến mất, nhưng dư âm vẫn còn để lại dấu vết rõ rệt trên khung cảnh xung quanh.
Hiểu Vân không hiểu nhưng lời của ông lão.
Hai thanh kiếm chỉ vừa v·a c·hạm trong một thoáng, mà sát khí ẩn trong kiếm lực đã len vào kinh mạch, tàn phá n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như muốn lấy mạng cô ngay tức khắc.
Nữ quỷ kia cảm nhận được Quỷ Vực thì ngay lập tức thu kiếm, thân hình căng lại như dây cung. Ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy, cô ta khẽ lùi nửa bước, thì thầm:
Cô tiến vào trong trấn. Quỷ trấn này thoạt nhìn không khác mấy so với những nơi Hiểu Vân từng đi qua: nhà cửa lụp xụp phủ bụi tro, những con đường hẹp ngoằn ngoèo len giữa bóng tối và hơi ẩm, đèn lồng treo cao phát ra ánh sáng vàng đục lay động trong gió. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hơi nheo mắt, rồi bước tiếp vào trong. Không gian vương mùi tro bụi lẫn dầu rỉ cũ kỹ, chỉ có một vầng sáng lờ mờ hắt xuống từ ngọn đèn dầu treo lửng trên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng ạ, còn tỷ là?”
Hiểu Vân và Y Nhiên đứng lặng lẽ đống tro tàn, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía những đ·ống đ·ổ n·át.
Lão quỷ nghiêng đầu, ánh mắt sau lớp mặt nạ tối om không lộ rõ biểu cảm, nhưng giọng nói lại có phần dè chừng:
Lúc này cô mới thật sự ý thức được: cô gái kia… tuyệt không phải kẻ tầm thường.
Một đường chém nghiêng, nhanh như chớp, xé rách cả lớp không khí đặc sệt mùi dầu rỉ. Ánh sáng trắng lướt qua như tia chớp, phản chiếu vân ngọc uốn lượn trên lưỡi kiếm thành một dòng sáng lạnh lẽo.
Cô không vội. Đứng yên một lúc, lắng nghe. Sau cánh cửa, không có tiếng bước chân, không có tiếng kéo lò… chỉ là một nhịp thở rất khẽ, rất xa, tựa như từ lòng đất vọng lên.
Bầu trời đỏ rực vẫn chưa lắng xuống, ánh sáng từ những ngôi sao mờ nhạt không đủ sức chiếu rọi qua lớp không khí dày đặc. Những ngôi nhà đã sụp đổ hoàn toàn, để lại những đ·ống đ·ổ n·át cháy rụi.
Không để Hiểu Vân có thời gian nghỉ ngơi, nữ quỷ kia đã vung kiếm lần nữa. Nhát chém này mang sát ý rõ rệt, ánh bạc lạnh buốt xé gió phóng thẳng đến yết hầu cô.
Không một lời báo trước, cô ta vung kiếm.
Hiểu Vân đứng dậy, phủ lớp tro bụi dính trên vạt áo, ánh mắt hướng về phía quỷ trấn đang ẩn hiện đằng sau lớp sương mờ kia.
“Cô tìm lão đó để làm gì?”
Tiếng vang khô khốc vang ra giữa trấn vắng. Nhưng sau đó, chỉ có sự im lặng đáp lại.
Nữ quỷ còn có hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô gặp người chị em này. Cô nhẹ nhàng đỡ Hiểu Vân dậy và hỏi, giọng có chút tò mò:
Hiểu Vân từ khi tách khỏi Diệc Thần ở dòng sông Cửu Tuyền đến nay đã là ngày thứ năm.
“Vậy ông chỉ giúp tôi đường đi.”
“Ở đây có ai tên là Thạch Trường Sinh không?
Mũi kiếm xuyên qua lớp y phục trắng không dính bụi, cắm sâu vào ngực nữ quỷ. Cô ta khẽ rùng mình, ánh mắt mở to vì kinh ngạc, máu trào ra từ khóe môi. Cú đâm đáp trả ấy, không chỉ bất ngờ, mà còn lạnh lùng, chuẩn xác đến tàn nhẫn.
Hiểu Vân không dừng bước, cũng không tỏ ra phòng bị, chỉ hơi nghiêng mặt, liếc nhìn lướt qua từng chiếc mặt nạ đang đối diện với mình. Những khuôn mặt nửa cười nửa khóc, nửa vỡ nát nửa hoàn chỉnh ấy dường như không mang biểu cảm nào cụ thể, nhưng lại khiến lòng người bất an.
…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo bụi tro mờ mịt, khiến tấm mặt nạ của lão khẽ rung nhẹ.
Hiểu Vân khựng lại một chút. Thật trùng hợp… nơi này chính là cái tên mà Diệc Thần ca ca đã nhắc đến.
“Lão thợ rèn đó… không tiếp khách đâu.”
Cộc! Cộc! Cộc!
Hiểu Vân khẽ nhíu mày.
Cuối cùng, cô cũng dừng lại trước một căn nhà nằm khuất trong bóng tối.
“Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện. Nếu ông ấy còn sống.” Hiểu Vân đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.