Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 186: Mấy cái này không có ăn được!
Diệc Thần lập tức ngẩn người, ánh mắt thoáng bối rối, xen lẫn một chút hoang mang.
“Em… giải quyết thế nào?”
Tâm Nhi nhìn hắn, ánh mắt có chút lo lắng:
iệc Thần hơi giật mình, ánh mắt hắn lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh. Hắn nhìn Thanh Tuyền, giọng không còn vội vã như trước:
Hải Lam nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:
“Em không muốn ăn mấy thứ này đâu.”
Hắn vừa nhìn thấy những món ăn trên bàn, liền muốn quay người rời đi.
Không muốn bàn luận về những món ăn kia nữa.
Chương 186: Mấy cái này không có ăn được!
“Đừng có lý do. Em kéo anh vào đây, thì phải ở lại cùng anh chứ.”
Diệc Thần vừa rời khỏi tiếp điện thì Tâm Nhi và Hạ Du đã chờ sẵn hắn ở bên ngoài.
Thanh Tuyền khẽ cười đáp, ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý:
Hắn khẽ cười một tiếng, rồi thì thầm với Thanh Tuyền:
“Sáng nay em đi đâu thế?”
…
“Con tình nhân nhỏ của anh ở Yêu Giới… cũng tới đây rồi!”
“Còn một tin vui nữa, không biết anh có muốn nghe không ?”
Thanh Tuyền cười khẽ, đôi mắt lấp lánh có chút tinh nghịch nhưng cũng có chút gì đó ngại ngùng. Cô không thể đối mặt với ánh mắt của Diệc Thần lâu dài, đành cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:
Nhưng Diệc Thần lắc đầu, giọng hắn điềm tĩnh, tỏ vẻ không quan tâm lắm:
Hắn cau mày, cố lục lại trí nhớ để hiểu cô đang nói đến ai. Thanh Tuyền liếc hắn một cái, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu:
“Em đang đùa anh đúng không?”
Buổi trưa hôm đó đúng thật là một cơn ác mộng, bảo là chỉ ăn một miếng vậy mà Thi Hàm và Hải Lam đâu có dễ cho qua như vậy.
Thanh Tuyền gật đầu, đôi mắt lướt qua Diệc Thần, một tia sắc lạnh thoáng qua trong ánh nhìn:
Diệc Thần nhìn qua hai người, rồi khẽ liếc sang Thanh Tuyền. Thực ra hắn chẳng muốn ăn chút nào, nhưng cũng không thể từ chối mà bỏ đi ngay.
Thanh Tuyền vừa nói vừa tìm cách thoát thân, nhưng Diệc Thần không buông tay. Hắn nhìn cô chằm chằm, giọng nghiêm nghị:
Thi Hàm nhẹ nhàng lên tiếng:
…
Thanh Tuyền chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi rời đi mà không nói thêm lời nào.
Thanh Tuyền liếc nhìn hắn, cố gắng vùng vẫy nhưng không thành. Giọng cô có phần mất kiên nhẫn:
“Anh sao thế ? Vẫn chưa thoát khỏi chuyện tối qua hả ?”   (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi không đợi hắn đồng ý, Tâm Nhi liền kéo Hạ Du đi. Hạ Du tuy có hơi áy náy, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi cùng Tâm Nhi.
“Thi Hàm và Hải Lam đâu rồi?”
Diệc Thần cố gắng mỉm cười, nhưng không thể giấu được sự khó khăn. Hắn vội vàng uống một ngụm nước để cố nuốt trôi món ăn kinh khủng đó. Hắn liếc nhìn Thanh Tuyền, có chút bực bội nhưng vẫn phải dối lòng.
“Chờ đã, em… không cảm thấy đói” cô vội vàng lên tiếng từ chối.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt có chút nghi ngờ:
“Ca ca, anh thật quá đáng,” cô lẩm bẩm.
“Em… em chợt nhớ là còn chút việc mình phải làm.”
“Ngon lắm, anh nghĩ là em cũng nên thử một chút.” hắn nói, giọng hơi khàn.
Diệc Thần khẽ cười, một nụ cười như thể tất cả đã sáng tỏ trong lòng hắn.
Hắn nhíu mày, nhìn Thanh Tuyền, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
Bất chợt, Thanh Tuyền khẽ hắng giọng. Cô nghiêng đầu nhìn sang Diệc Thần, cánh môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Các em không cần phải vất vả thế đâu, mấy chuyện nấu ăn này cứ để quỷ sai làm là được mà.”
…
Diệc Thần nhướng mày, vẻ mặt có chút khó tin:
“Ca ca, anh không sao chứ?”
Nói rồi, hắn gắp một miếng thức ăn vào đĩa của Thanh Tuyền. Cả Thi Hàm và Hải Lam đều chuyển ánh mắt sang phía Thanh Tuyền, đôi mắt họ lấp lánh sự mong đợi.
“Anh ăn thử món này xem, em đã đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy!”
Diệc Thần im lặng một lúc, rồi mỉm cười, vươn tay xoa đầu Tâm Nhi:
Cả ba trở về hậu viện, Thanh Tuyền đã đứng chờ từ lâu. Khi thấy Diệc Thần bước vào, cô lập tức tiến lại gần, đôi tay khẽ chạm vào vai hắn, giọng nói có chút tinh nghịch:
Hải Lam và Thi Hàm vẫn kiên trì, lặp lại lời mời ăn món của mình. Diệc Thần nhìn lại bàn ăn, trong lòng càng thêm lo lắng, nhưng không thể từ chối mãi được. Hắn buộc phải thở dài, nhẹ giọng nói:
Nhưng Diệc Thần nào để cho con bé này thoát dễ như vậy được. Nó đã dẫn hắn vào trong thì cũng phải có trách nhiệm chứ.
Thanh Tuyền khoanh tay, giọng nhẹ như gió thoảng:
Thanh Tuyền nhìn đĩa thức ăn, cảm giác khó xử lướt qua trong mắt cô.
Tâm Nhi và Hạ Du đứng ở một góc phòng, thấy tình hình cũng không ổn cho lắm. Họ không khác gì Diệc Thần, không thể nào ăn nổi những món đó.
Thanh Tuyền vẫn giữ vẻ mặt tinh nghịch, nhưng có chút gì đó bất thường trong nụ cười của cô:
Nhìn cái thứ trông có vẻ đáng sợ trước mặt, Diệc Thần không đời nào muốn đưa vào miệng. Hắn nhanh chóng nhớ đến Thanh Tuyền.
“Không sao, ăn thử một miếng cũng không có no được.”
“Anh đoán xem. Họ có bất ngờ dành cho anh đó.”
“Em đi tiếp sứ đoàn của Yêu Tộc.”
Diệc Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Thi Hàm và Hải Lam, giọng nói hạ thấp:
Thi Hàm và Hải Lam tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thanh Tuyền, khuôn mặt ngây thơ nhưng đầy sự mong đợi, như thể mọi ánh mắt và sự chú ý đều tập trung vào cô lúc này.
Diệc Thần nhấp một ngụm nước, nhìn Thanh Tuyền rồi khẽ hỏi:
Diệc Thần không đáp lời, chỉ ra sức giữ chặt lấy tay cô.
Diệc Thần liếc nhìn cô, nhíu mày cảnh giác như thể linh cảm được điều chẳng lành. Hắn hỏi chậm rãi:
“Bất ngờ gì cơ?”
Thi Hàm thấy vậy cũng có lý, đứng lên kéo Thanh Tuyền đến bàn. Cô đẩy nhẹ Thanh Tuyền vào chỗ ngồi, ánh mắt lấp lánh vui vẻ.
Thanh Tuyền khi này cũng tìm cách lánh nạn, cô không xin phép như Tâm Nhi và Hạ Du, chỉ lẳng lặng quay người định rời đi.
Thanh Tuyền ngừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ xem có nên trả lời hay không. Cô nhìn Diệc Thần một lúc, rồi mới đáp lại:
“Ca ca cảm thấy có ngon không ạ ?”
“Ca ca, anh thật là đáng ghét!”
Diệc Thần bây giờ lại càng thêm hoang mang, hắn biết cái phản ứng này của Thanh Tuyền đúng thật là không phải nói đùa.
Thanh Tuyền giận dữ nhưng không thể làm gì, cô hờn dỗi, đáp lại trong đầu hắn:
Hải Lam và Thi Hàm ngồn bên cạnh, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Diệc Thần nhắm mắt, rồi từ từ đưa miếng thức ăn vào miệng. nhưng khi cảm nhận được hương vị khó tả, hắn chỉ biết cứng đờ người.
Cảm giác khó chịu lan tỏa trong miệng khiến hắn suýt nữa không thể nuốt trôi. Thanh Tuyền nhìn thấy cảnh đó, không kiềm được mà bật cười. Cô nhìn Diệc Thần, khéo léo hỏi thêm vào:
Ngồi đến tận chiều thì Thi Hàm và Hải Lam cũng chịu rời đi. Cả hai như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng.
Cả hai đang giằng co thì Thi Hàm và Hải Lam bên trong cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Họ không chút chần chừ, liền tiến đến kéo cả hai vào trong phòng.
“Bậc Yêu Thần, anh nghĩ còn có thể là ai nữa?”
Diệc Thần nhíu mày, gõ nhẹ vào vai Thanh Tuyền một cái:
Diệc Thần im lặng một chút, hắn bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện. Cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đó Vu Linh lại tìm đến hắn.
“Tin vui gì cơ?”
Thanh Tuyền nhìn sang Diệc Thần, vẻ mặt trầm ngâm của hắn hiện lên trong mắt cô. Cô không thể giấu được sự tò mò, lên tiếng hỏi:
“Tình nhân… nào cơ?”
“Anh cũng không muốn c·hết, hay là em nghĩ cách cứu chúng ta đi!!”
Hai con bé này theo hắn đã lâu, đương nhiên là hắn hiểu rất rõ, tụi nó không thể nào nấu ăn được, mà đúng hơn đồ ăn của hai đứa nó làm là thứ không thể nào ăn được.
Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự tò mò. Thanh Tuyền mỉm cười nhẹ, cô kể lại toàn bộ câu chuyện về Liên Minh Bóng Tối khi đó.
Diệc Thần nhìn cô, không còn có ý định trách móc, nhưng cũng không biết phải nói gì nữa. Thanh Tuyền cũng không giận hắn nữa, dù trong lòng vẫn còn đôi chút bực dọc. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ bất lực, không cần lời nói nào, nhưng cả hai đều hiểu… họ chỉ là n·ạn n·hân.
“Anh sẽ biết ngay thôi.”
“Các em không tính mời Thanh Tuyền sao ?”
Diệc Thần nhìn phản ứng của cô, trong lòng không khỏi buồn cười.
Diệc Thần nhìn Thi Hàm, trong mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể phản bác được. Hải Lam bước đến, kéo Diệc Thần ngồi xuống cạnh mình, cô chọn một đĩa thức ăn và gắp một miếng, đưa lên miệng hắn, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Vậy là em cũng biết chuyện này?”
Thanh Tuyền chỉ có thể bĩu môi, không thể làm gì khác. Cô tiếp tục cố nuốt miếng thức ăn, trong lòng vẫn không ngừng cằn nhằn.
Tâm Nhi khẽ nói, giọng nhẹ nhàng:
Dứt lời cô liền kéo hắn vào trong phòng, Thi Hàm và Hải Lam đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, mùi hương thơm phức tỏa ra từ những món ăn trên bàn khiến hắn rùng mình.
“Đi đâu vậy? Em tính bỏ anh lại à?”
“Em đừng có ăn nói lung tung!”
ngày ở trong tiếp điện, thân thể hắn cũng mệt mỏi rã rời. Hắn cần bổ sung năng lượng, nhưng quỷ giới khác với nhân giới. Quỷ không ăn thức ăn giống như con người.
“Ngày mốt là t·ang l·ễ của Quỷ Vương, họ đến đưa tang cũng là điều hợp lý thôi.”
Diệc Thần và Thanh Tuyền không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng nuốt từng miếng, mỗi lần nuốt xuống đều như đứng cạnh bờ vực của sự sống và c·ái c·hết.   (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em và Hạ Du có việc cần làm một chút. Anh cứ từ từ tận hưởng đi ạ.”
Thanh Tuyền bây giờ cũng chẳng thoát được. Cô bĩu môi, lẳng lặng đứng cạnh Diệc Thần.
“Được rồi, được rồi, để anh thử một miếng. Nhưng chỉ một miếng thôi.”
Diệc Thần nhìn vào bàn đầy thức ăn, rồi nhìn qua khuôn mặt vui vẻ của Thi Hàm và Hải Lam. Hắn không dám phản bác, nhưng trong lòng đã sớm đoán ra được kết cục của mình.
Diệc Thần vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong mắt hắn ánh lên sự thích thú. Hắn không thể không bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ nghiêm túc.
“Hôm nay anh thế nào rồi ? Có mệt lắm không ạ!”
…   (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Hàm lắc đầu, ngón tay khẽ chạm lên môi hắn, giọng nói có phần yểu điệu:   (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhanh giữ chặt tay Thanh Tuyền, ánh mắt không che giấu sự bất mãn:
“Đáng đời em lắm.”
Diệc Thần thực sự không đoán ra. Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua vài gương mặt từng có liên hệ với Yêu Giới, nhưng chẳng ai đủ thân mật để bị gán mác là “tình nhân nhỏ”.
Tâm Nhi liếc nhìn Hạ Du một cái, rồi cả hai liền trao đổi ánh mắt. Họ đều hiểu rằng những thứ này rõ ràng chỉ dành cho ca ca, không có lý do gì mà phải chịu trận chung cả.
Thanh Tuyền ngồi xuống, nhưng ngay khi vừa đặt mình vào ghế, cô liền truyền âm vào đầu Diệc Thần với một giọng đầy bất mãn:
“Lần trước, anh bảo Linh Lăng g·iết Yêu Vương à?” D
Thanh Tuyền cảm thấy miếng thức ăn như đang nghẹn lại trong cổ họng, dù đã cố gắng nuốt nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự khó chịu. Cô nhìn Diệc Thần, ánh mắt đầy uất ức, rồi khẽ hừ một tiếng.
Thanh Tuyền không thể không cảm thấy một chút áp lực, nhưng cô cũng không thể làm gì khác. Cô mím môi, cuối cùng cũng phải gắp một miếng thức ăn lên, nhưng ngay khi đưa vào miệng, cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể, miếng thức ăn dường như không thể nào nuốt trôi được.
Nghe đến hai từ “bất ngờ” Diệc Thần lại càng lo hơn. Hắn hơi chau mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Không có gì, chỉ là anh hơi mệt một chút thôi.”
“Anh xém chút là gây hoạ đó. Yêu Tộc đã tìm đến em để hỏi chuyện, nhưng em đã giải quyết giùm anh rồi.”
Diệc Thần chỉ biết thở dài, nhìn xung quanh một chút rồi mới trả lời qua âm thanh trong đầu cô:
“Ca ca làm gì vậy? Anh có c·hết thì cũng đừng kéo em theo vậy chứ!”
Diệc Thần có hơi bất ngờ khi nghe câu trả lời, nhưng chỉ một thoáng sau, hắn hiểu ra.
“Anh không được nói thế, chăm sóc anh là việc của tụi em, không thể giao cho người khác được.”   (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.