Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Tình bạn không tồn tại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Tình bạn không tồn tại



“Em tìm thấy rồi, nhưng không dễ tiếp cận. Nó nằm trong lãnh thổ của Thiên Thần Tộc. Hình như là tầng trời thứ ba thì phải.”

Hắn nhớ đến khoảnh khắc Kiều Trang cứu hắn khi còn là Thiên Tân, lúc ấy, người đó đã chứng kiến tất cả mà không hề tỏ ra nghi ngờ.

Diệc Thần bước vào, dáng vẻ thản nhiên như thể mọi chuyện đang diễn ra bình thường.

Lúc này, hắn không thể giả vờ được nữa. Hắn đã hoàn toàn bại lộ thân phận rồi.

Vân Nghi nói tiếp, giọng cô điềm nhiên:

Giọng hắn lắp bắp, không thể che giấu sự hoảng hốt:

“Ổn chứ. Mày thấy tao có gì không ổn sao?”

“Đủ rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Hắn nghiêng người ra sau, ánh mắt dần trở nên trầm lặng.

Minh Duy trừng mắt, không tin nổi vào điều vừa xảy ra. Hắn chưa kịp kêu lên, chưa kịp nghĩ, thì nửa thân trên đã đổ xuống.

“Em mau giúp anh cản Khả Hân lại đi!”

Cô chớp mắt, đứng yên một chỗ, vẻ mặt hơi ngơ ngác.


Chương 33: Tình bạn không tồn tại

Những học sinh gần đó hét lên kinh hoàng.

Vân Nghi làm vẻ nghiêm túc lại, cô quay sang phía Khả Hân, một tay chụp lấy cổ tay Khả Hân, tay còn lại thoắt cái đã giật phăng con côn trùng ra khỏi tay cô nàng.

Ánh mắt hắn lướt qua Minh Duy một lúc rồi dừng lại.

Diệc Thần không trả lời ngay lập tức, chỉ quan sát Minh Duy một lúc. Môi hắn vẫn khẽ nở một nụ cười, nhưng sau đó lắc đầu tỏ ý từ chối.

Diệc Thần nghe xong chỉ khẽ thở dài, chẳng biết nên nói gì thêm. Trước khi c·hết hắn chỉ bảo Lưu Ly lui quân về Quỷ Giới, chứ đâu có nói gì đến chuyện quy ẩn.

Khả Hân hơi bất ngờ, tuy nhiên cũng không phản kháng. Cuối cùng vẫn để mặc cho hắn kéo mình rời khỏi sân bóng.

Hắn khẽ nhíu mày, rồi quyết định đổi chủ đề. Ánh mắt nghiêm lại, hắn lần nữa quay sang hỏi Vân Nghi:

Tầng thứ chín là nơi cư ngụ của các Cổ Thần, cũng là tầng cao nhất.

“Ghê rợn ? Ca ca, anh sợ côn trùng hả ?”

Còn Khả Hân thì… Diệc Thần hơi khựng lại khi ánh mắt lướt qua bàn trà.

Khả Hân hơi ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Diệc Thần đã mở cửa bước ra ngoài. Cô không kịp hỏi, chỉ vội vàng đuổi theo.

“Quỷ khí? Mày đang nói gì thế?”

Minh Duy lên tiếng, giọng nhẹ như không:

“Um… em biết rồi… em không ăn chúng nữa…”

Diệc Thần thở nhẹ một tiếng.

Diệc Thần không trả lời, nhưng sự im lặng của hắn vô tình khẳng định suy nghĩ của Khả Hân.

“Chúng ta trước đây từng là bạn tốt, tao biết mày cũng chỉ vì bổn phận” hắn nói khẽ, giọng nhẹ nhàng “thế nên, đừng mạo hiểm bản thân mình nữa…” M

“Chỉ là… không thể chịu nổi cái sự ghê rợn đó thôi.”

Nhưng có một điều hắn biết rõ, Thiên Giới có chín tầng trời.

“Sao chỉ có ba đứa ở đây? Những đứa khác đâu rồi?”

Xung quanh hắn cũng đâu có nhiều người thân… mà cũng không có ai thân thiết với Diệc Thần lúc hắn là Thiên Tân được ?

“Cú ba điểm đó mượt thật!” Diệc Thần nói, giọng có hơi trầm trồ khen ngợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Diệc Hiện xuất hiện, đôi mắt Khả Hân lập tức sáng bừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Âm Ti Quỷ và Thiên Tà Thần có thể lo được mà ca ca.”

Quỷ khí của Khả Hân bao quanh lấy Minh Duy thành một vòng tròn, đậm đặc đến mức da thịt hắn bắt đầu nhói lên.

“Anh thử xem, ngon lắm đó…”

Tuy nhiên, Minh Duy không để tâm. Hắn vươn tay, ném trái bóng về phía Diệc Thần. Trái bóng bay trong không trung, xoay nhẹ rồi rơi gọn vào tay Diệc Thần.

“Đúng rồi, còn chuyện Suối Nguồn Sinh Mệnh. Em đã tìm thấy vị trí của nó chưa?”

Diệc Thần không đáp. Hắn chỉ đưa tay ra, ra hiệu mượn lại quả bóng. Minh Duy theo phản xạ quăng qua.

Diệc Thần năm đó không trực tiếp t·ấn c·ông Thiên Giới, vì vậy hắn không quá rõ về địa lý của nơi này.

Diệc Thần lướt qua cô, rồi ngồi lên sofa cạnh Vân Nghi, không quên đóng nắp lọ côn trùng kia lại, giọng lạnh nhạt vang lên:

Xoẹt!

Diệc Thần kinh ngạc, nhướn mày:

Khả Hân ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn:

“Mày cũng thử một lần xem sao.”

“Mày nhìn không lầm đâu. Là quỷ khí thật đó.”

Chỉ có một người vẫn đang luyện tập một mình.

Ánh mắt Diệc Thần khựng lại.

Diệc Thần… là đang tha cho hắn sao?

Không vội vàng, không căng thẳng, chỉ là cái nhìn như hai người bạn lâu ngày gặp lại.

“Cạch!”

Diệc Thần nhíu mày:


Minh Duy không cười, chỉ xua tay, giọng thoải mái: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mọi người quy ẩn khỏi thiên hà rồi ạ.”

Trở về lại phòng khách,

Diệc Thần híp mắt lại, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Minh Duy hơi khựng lại, đôi mắt lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng hắn chỉ nhún vai, bật cười, cố gắng giả vờ không hiểu:

Ngay sau đó, cô nghiêng người, giơ tay lên cao rồi bóp mạnh.

Vân Nghi ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chăm chú vào màn hình tivi, biểu cảm điềm đạm như thường lệ. Cô luôn là người kín tiếng, chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện nếu không cần thiết.

“Anh không giận,” Hắn đáp, giọng đều đều

Không… không đúng. Có một người.

Minh Duy mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ánh mắt chuyên chú như thể đang thật sự nghiêm túc rèn luyện. Nhưng không phải vì siêng năng. Mà vì trước đó, Diệc Thần đã hẹn hắn gặp tại đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng thăm dò vì sao? Quan trọng hơn… làm sao họ biết hắn đang ở đây?

Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng trầm thấp như gió thoảng:

Một nhịp thở, hắn vung tay.

“Sao tự nhiên gọi tao ra đây đột ngột vậy?”

“Lạc Tiên đang nghĩ gì vậy? Mấy đứa quy ẩn hết rồi thì ai trông coi Quỷ Giới?”

Chỉ nghe một tiếng “rốp” giòn tan, con côn trùng đáng thương đã bị bóp nát giữa những ngón tay thon dài của Vân Nghi.

Ánh nắng giữa trưa hắt xuống sân bóng rổ, trải dài những vệt sáng trên mặt sàn gỗ đã mòn bóng.

Diệc Thần thở dài, ánh mắt như đã nhìn thấu, hắn biết con người mắt phàm sao có thể thấy được linh khí hay quỷ khí, Minh Duy thật sự đúng là những gì hắn nghĩ rồi.

Trong khi đó, Vân Nghi vẫn ngồi trên sofa, chăm chú xem tivi. Chờ đến khi hai người rời khỏi, cô mới khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía cửa.

Xem ra… hắn đã bại lộ thân phận và vị trí hiện tại rồi.


Bóng hai người dần khuất, để lại Minh Duy ngồi lại một mình giữa sân vắng, trong lòng trống rỗng không biết phải thế nào.

Bóng bật bảng, nhưng trượt khỏi rổ. Tiếng bóng lăn lóc vang vọng khắp sân trống.

Minh Duy khuỵu xuống, tay chống xuống sàn để giữ thăng bằng. Hắn thở hổn hển như thể vừa bước ra từ cõi c·hết.

Khả Hân như một bóng ma đứng sau lưng hắn, quỷ khí mạnh mẽ phát ra từ cô đủ để đè nén mọi thứ trong không gian xung quanh.

“Quy ẩn? Tại sao lại quy ẩn?”

Vài giây sau, cửa sân bóng mở ra, tiếng bước chân vang lên trên nền gạch.

Minh Duy cúi xuống nhặt quả bóng dưới sàn, xoay nó một vòng giữa hai tay rồi bất ngờ lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật:

Khả Hân bật cười, đôi mắt sáng lên với vẻ thích thú. Cô cứ thế lắc lư con côn trùng trong tay, muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa. Vân Nghi ngồi giữ liếc nhìn hai người, cười khẽ không thành tiếng.

Khả Hân đưa một con lên, cẩn thận kẹp nó bằng hai ngón tay, rồi thản nhiên bỏ vào miệng nhai rôm rốp. Âm thanh giòn tan giữa không gian tĩnh lặng vang lên một cách rợn người.

Diệc Thần không trả lời ngay, chỉ bước đến gần hơn vài bước. Hắn nhìn quanh sân bóng trống trải, nắng trưa hắt xuống những đường kẻ trắng trên nền gỗ đã phai màu.

Diệc Thần đột nhiên đứng dậy, hắn quay sang Khả Hân:

Diệc Thần nói, giọng điềm tĩnh, nhưng lại lộ rõ ý đồ:

Một khoảng lặng thoáng qua.

Đó không phải một cuộc á·m s·át, mà giống một đòn thăm dò hơn.

Minh Duy theo phản xạ giật mình quay lại, ánh mắt mở to khi nhận ra cô.

Mãi đến khi gió trưa lướt qua, hắn mới dần định thần lại, thở hắt ra một hơi dài. Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo rồi rời khỏi sân bóng, bước chậm rãi ra con đường dẫn đến cổng trường.

Người bạn thân nhất của hắn - Minh Duy.

Diệc Thần quay sang Vân Nghi, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong giọng nói có chút không vui:

Diệc Thần trở xuống phòng khách, không gian bên dưới yên ắng đến lạ thường.

Diệc Thần nhìn Khả Hân, rồi khẽ lắc đầu, con bé này hắn đúng là không quản nổi, cũng may là có Vân Nghi ở đây Hắn tự rót cho mình một ly nước, uống một ngụm rồi trầm mặc vài giây, như đang cân nhắc điều gì đó.

Giờ này, sinh viên trong trường phần lớn đều đã ra ngoài ăn trưa, sân bóng vốn ồn ào giờ trở nên vắng lặng đến lạ thường.

Trưa nắng nhẹ, con đường vắng bóng người.

Khả Hân liếc nhìn Diệc Thần, ánh mắt hơi bất ngờ, nhưng rồi cô vẫn nghe lời, thu lại quỷ khí của mình.

Cô nhẹ nhàng đặt lại cái lọ vào bàn, rồi ngồi xuống sát bên Diệc Thần, tay ôm lấy tay hắn, cố ý tỏ ra nũng nịu. Diệc Thần khẽ liếc sang, ánh mắt vẫn là sự lãnh đạm quen thuộc, nhưng không hề gạt tay cô ra.

Bỗng… Một người con gái lướt qua hắn.

Minh Duy hơi nhướn mày, nở một nụ cười gượng gạo:

Diệc Thần hơi nheo mắt lại, nhẩm lặp lại lời Vân Nghi:

Còn tầng trời thứ ba…

“Anh không cấm em ăn thứ này… nhưng nếu đã ăn, thì đừng lại gần anh.”

inh Duy ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn phức tạp.

Khả Hân hơi rướn người, ghé đầu lên vai hắn, giọng nhỏ như mèo con:

“Lâu rồi không chơi, vậy là ổn rồi. Để tao chỉ mày vài chiêu.”

“Chắc không phải đâu…”

Cô cười tinh nghịch, không nói gì thêm mà ngay lập tức lấy một con côn trùng ra từ lọ, đung đưa nó trước mặt hắn:

Diệc Thần và Khả Hân đã đi khỏi được một lúc. Minh Duy vẫn ngồi yên trên sân, mồ hôi lạnh vẫn chưa kịp khô.

Vân Nghi vẫn tập trung vào màn hình tivi, không quay đầu lại, đáp gọn:


“Em dừng lại đó.” Giọng hắn trầm thấp, không quá nặng nề, nhưng đủ khiến bước chân Khả Hân khựng lại.

Khả Hân đang ngồi xếp bằng giữa phòng, tay cầm một chiếc lọ thuỷ tinh trong suốt, bên trong là những sinh vật nhỏ xíu đang cựa quậy, những con côn trùng màu sắc sặc sỡ, hình thù kỳ lạ, có vài con còn phát ra ánh sáng mờ mờ.

Khi bóng vừa rời tay, Minh Duy chợt nhận ra điều gì đó bất thường. Tay hắn, lúc này lại có những làn khói đen mờ mịt phát ra, giống như là… quỷ khí.

Hắn cúi xuống. Một đường máu mảnh vẽ chéo ngang bụng hắn, chia cơ thể làm hai phần.

Nghe đến đó, Vân Nghi lập tức dừng ánh mắt trên màn hình tivi, chuyển sang nhìn thẳng Diệc Thần. Cô khẽ gật đầu:

Cô nhanh chóng đặt lọ côn trùng xuống bàn, định lao đến ôm lấy hắn như thường lệ. Nhưng Diệc Thần đã sớm giơ tay lên, cắt ngang hành động của cô.

Diệc Thần khẽ cau mày, ánh mắt chợt lóe lên một tia sắc lạnh.

Kiều Trang và Thiên An không còn ở đó, có lẽ đã ra ngoài từ lúc nào. Trong nhà lúc này chỉ còn lại Vân Nghi và Khả Hân.

“Là chị Lạc Tiên bảo tụi em làm thế.”

Diệc Thần bước đến, chậm rãi rồi cúi xuống, đưa tay ra đỡ Minh Duy dậy.

Diệc Thần bắt lấy bóng, xoay nhẹ một vòng rồi ném về phía bảng rổ.

“Chị thật là… phí phạm đồ ăn quá!”

Không ai thấy rõ khuôn mặt, chỉ có một điều chắc chắn, cô ấy tuyệt đối không phải con người.

Tà áo cô khẽ bay trong gió, nhẹ đến mức như không hề chạm đất. Minh Duy khựng lại theo bản năng.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng Diệc Thần vang lên, trầm thấp nhưng dứt khoát:

“Em nghịch quá rồi đó.” Cô nói nhỏ, nhưng đủ để Diệc Thần nghe thấy và… thở phào nhẹ nhõm.

Diệc Thần thu tay về, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng môi lại nhếch lên một nụ cười.

Hắn giật mình, vội vàng nhìn xuống, nhưng chỉ trong tích tắc, khói đã biến mất, không còn dấu vết. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn, nhưng Minh Duy không để lộ gì, chỉ cố gắng làm ra vẻ bình thản.

Cậu ta chỉ xuất hiện vào những lúc không có Vệ Hồn Thượng Quỷ nào ở gần.

“Đi với anh một chút.”

“Khả Hân, anh không có bảo em g·iết cậu ấy.”

Lúc này Khả Hân chen vào, giọng đầy tự nhiên:

Lần này, bóng bật mép bảng, lăn một vòng quanh vành sắt rồi rơi vào trong.

“Em làm trò gì vậy, bỏ nó xuống đi.”

Khả Hân bĩu môi, giọng hờn dỗi:

Diệc Thần liếc nhìn quả bóng trong tay, rồi chậm rãi vào tư thế ném.

Trước khi khuất hẳn sau cánh cửa, cô vẫn còn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Minh Duy thêm một lần nữa như một lời cảnh cáo lặng thầm.

Một làn gió nhẹ lướt qua sân bóng, mang theo hơi lạnh thấu xương. Chưa kịp nhận ra điều gì, một bóng dáng xuất hiện phía sau Minh Duy.

Giọng cô nhỏ, mang theo một chút dỗi hờn trẻ con xen lẫn ấm ức không thể thốt thành lời.

Có gì đó không đúng…

Tiếng bước chân chạy loạn vang khắp sân trường. Cô gái ấy đã biến mất.

“Em ngoan rồi mà… đừng giận em nữa nha…”

Nơi đó có gì ? Hắn cũng chẳng rõ nữa.

“Cũng chỉ là may mắn thôi. Mày có muốn thử không?”

Trong đầu hắn bỗng hiện về hình ảnh hai nữ thần từng xuất hiện, cố tình tiếp cận và ra tay á·m s·át hắn.

Hắn không kịp nhìn rõ mặt cô gái ấy, chỉ thấy một làn tóc dài phủ sau lưng và hương thơm nhè nhẹ mơ hồ.

“Cũng không có gì đặc biệt.” hắn đáp, giọng đều đều.

Diệc Thần nhẹ giọng, nhưng là mệnh lệnh. Không đợi Khả Hân phản ứng, hắn nắm lấy tay cô kéo đi.

Máu bắn ra giữa lòng đường.

“Cạch!”

Một làn khí độc mờ nhạt bốc ra, nhưng cô nhanh chóng tản nó đi bằng cái phẩy tay.

“Tầng trời thứ ba sao…”

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tinh nghịch. Diệc Thần giật mình, vội vàng lùi lại, bước sang phía bên kia của Vân Nghi, rõ ràng đang hoảng hốt.

Tiếng bóng bật bảng vang lên khô khốc, rồi “soạt” rơi gọn vào rổ.

Cậu không rõ lý do, nhưng cũng không dám từ chối.

Khả Hân mím môi, cúi đầu nhìn lọ côn trùng vừa bị đóng nắp lại. Một thoáng hụt hẫng lướt qua đáy mắt cô, có chút không cam lòng nhưng cô cũng ngoan ngoãn nghe theo:

Có lẽ vì sợ bị bại lộ thân phận sao ?

Chỉ có vài học sinh lác đác trở về ký túc xá. Minh Duy cúi đầu, tay đút túi quần, tâm trí vẫn còn ngổn ngang suy nghĩ.

Một âm thanh sắc lạnh vang lên. Như dao cắt lụa.

Thực lực của chúng không đủ để g·iết hắn, dù là trong trạng thái yếu nhất.

“Đủ rồi,” Vân Nghi nghiêm giọng, không cần lên tiếng quá to, nhưng khí thế lại đủ để khiến Khả Hân hơi khựng lại.

Minh Duy hơi ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ muốn chắc là… mày vẫn ổn.”

“Cô… cô là… Vệ Hồn Thượng Quỷ!”

Sau cùng, hắn cất giọng hỏi:

“Chị chỉ là theo lời của ca ca thôi.” Vân Nghi đáp gọn, chuyển hướng về phía tivi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giọng hắn lắp bắp, khó chịu:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Tình bạn không tồn tại