Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Rung động
Một bóng dáng quen thuộc đang tiến vào từ cửa chính, tà áo dài trắng tung bay như mây, dáng đi thanh thoát như trăng nước.
Chưa kể bên cạnh hắn còn có mấy Vệ Hồn Thượng Quỷ chúng ta mà giao chiến thật sự, chỉ e là lành ít dữ nhiều.”
Câu nói khiến Đường Nguyệt đứng sững lại, chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Thiểm Tình vội bịt miệng Ninh Thư, thì thầm vài lời bên tai cô ấy.
Đường Nguyệt vừa rời đi thì ký ức lúc đó cũng hiện ra trong đầu Thiểm Tình.
Khả Hân liếc qua một chút rồi quay sang Diệc Thần, giọng nhẹ nhàng:
“Diệc Thần chẳng phải chỉ mới Nhị Nguyên Cảnh thôi sao? Chúng ta có gì mà phải sợ?”
“Được, đợi một chút nhé.” Đường Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, sau khi kiểm tra linh lực của Thiểm Tình lần cuối, mới yên tâm rời khỏi phòng.
Cảnh Điềm liền phụ họa:
“Đại Thiên Thần Ngô Cương tuy thông minh nhưng lại quá tự phụ, hơn nữa ông ta luôn khát khao lập công. Nếu để ông ta biết sự thật, e rằng sẽ lập tức ra lệnh điều tra Diệc Thần, thậm chí ép chúng ta đối đầu trực diện với hắn.”
“Lần này Cảnh Điềm không thu được gì cả. Xin Đại Thiên Thần trách phạt ạ.”
“Muội có thích ai chưa?”
“Thế thì tốt rồi. Em đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm, mọi người đều rất lo lắng.”
“Đường Nguyệt tỷ tỷ… em không sao ạ.”
Đường Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Thiểm Tình, dịu dàng như một người chị thật sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh mềm yếu quá rồi đó!”
Thấy Thiểm Tình im lặng như người mất hồn, ánh mắt mơ màng, Ninh Thư khẽ cong môi cười:
Ánh mắt Cảnh Điềm thoáng ngập ngừng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
Thiểm Tình ngồi bật dậy, lòng còn hỗn loạn giữa thực và mộng.
“Băng Liên nói đúng ạ. Chỉ có Vệ Hồn Thượng Quỷ mới là mối nguy thật sự.”
Thiểm Tình khựng lại, ngón tay khẽ siết chặt mép tách trà. Mặt cô đỏ bừng lên.
Thiểm Tình tới chỗ của Cảnh Điềm, nhưng khi đến nơi mới biết được… Cảnh Điềm tỷ tỷ đã đi đến Chấp Pháp Điện báo cáo tình hình.
“Muội thích ai rồi đúng không?”
Thiểm Tình nghĩ một lúc rồi khẽ nói:
“Em cũng đến thăm Thiểm Tình à?”
“Thiểm Tình, cô ấy thế nào rồi?”
“Được rồi. Ta hiểu rồi. Các cô cứ về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để ta xử lý.”
Ngay khi hai bóng dáng khuất khỏi tầm mắt, nét mặt Ngô Cương lập tức tối sầm. Ông xoay người, vung tay, một vòng sáng bạc xuất hiện trong không trung, một tinh linh nhỏ bằng ngón tay lướt ra từ bên trong.
Thiểm Tình cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
Con bé đi đâu rồi?
Thiểm Tình khẽ cựa mình. Mí mắt động đậy một chút trước khi từ từ hé mở. Mọi thứ xung quanh mơ hồ, rồi dần trở nên rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ngày hôm đó, Thiểm Tình không động đến bát canh ấy. Cô chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm như mộng:
“Hắn ta là ai vậy? Là người nào mà khiến Thiểm Tình muội phải đỏ mặt như thế?”
Đường Nguyệt mỉm cười đáp lại:
Thiểm Tình ngẩn người, quay đầu nhìn theo hướng âm thanh.
Cùng lúc đó, ở tầng trời thứ 3 của Thiên Giới - Chấp Pháp Điện
“Em cảm thấy trong người thế nào rồi?”
Nhưng điều làm Diệc Thần ngạc nhiên là, Vân Nghi đã không còn ở nhà.
Cảnh Điềm và Băng Liên đồng loạt cúi đầu, rời khỏi đại điện.
Mối tình giữa Ninh Thư và Mạnh Phàm từ lâu đã trở thành chuyện được mọi người ca tụng, là Thần Vệ Nữ duy nhất đã đính hôn, lại càng được ngưỡng mộ. Giữa lúc chuyện trò rôm rả, Ninh Thư bất ngờ hỏi:
“Băng Liên, cô có biết điều gì không?”
...
Đường Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô em gái nhỏ:
Vân Nghi nhìn Diệc Thần, ánh mắt vẫn điềm đạm như mọi khi. Cô đi ngang qua hắn, khẽ nói một câu khiến hắn hiểu ra mọi chuyện.
...
“Cái tên đó… sao tim mình lại đập nhanh đến vậy…”
“Chị Cảnh Điềm… chị đúng là suy tính hơn người.”
Mỗi khi đêm xuống, trong giấc mơ, Thiểm Tình vẫn thấy mình đứng trước Diệc Thần, ánh mắt của hắn vừa xa lạ lại vừa thân quen, khiến trái tim cô loạn nhịp. Cô không thể phủ nhận rằng, một phần trong cô đang dần rung động.
Cảnh Điềm bước tới, cô cung kính cúi đầu, giọng điềm tĩnh:
Nàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy quan tâm:
“Chị Đường Nguyệt!”
“Chính Cảnh Điềm tỷ tỷ là người đưa em về. Chị ấy không b·ị t·hương, chỉ kiệt sức đôi chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Thư nghịch ngợm liếc Thiểm Tình một cái, rồi quay sang chọc ghẹo:
Ninh Thư còn chưa chịu buông tha thì đã bị Thiểm Tình đẩy nhẹ ra khỏi cửa, đóng cửa lại với một nụ cười gượng gạo.
“Chị, muội hơi mệt, muội muốn nghỉ một lát…”
“Em ấy chỉ b·ị t·hương nhẹ, hiện đang tịnh dưỡng. Ngài không cần quá lo lắng ạ.”
Câu trả lời quá mức trơn tru khiến Băng Liên đứng bên khẽ cau mày. Trong lòng cô xuất hiện một tia nghi ngờ.
Thiểm Tình phản xạ, giật mình thốt lên như b·ị b·ắt quả tang. Ninh Thư bật cười khe khẽ. Với ánh mắt sắc sảo của một người từng trải, cô đã đoán được phần nào chân tướng. Càng lúc càng tò mò, cô ghé sát lại hỏi tiếp:
Diệc Thần gật đầu, mắt dừng lại một lát trước cửa bếp, tâm trí thoáng chút bất an. Một linh cảm không tốt đang dâng lên trong lòng hắn.
Trong một tòa kiến trúc cổ, không khí im ắng, như thể thời gian đã ngừng lại. Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, không ai có thể ngờ được rằng, mọi thứ đều là sắp đặt của bà ta.
“Em đã nhịn đói mấy ngày rồi, muốn ăn gì không? Để chị gọi tiên nữ chuẩn bị.”
“Em vào bếp phụ hai người kia một chút.”
Nơi này… là phòng cô. Cô đã được đưa về đây từ khi nào ?
Còn cái tên Diệc Thần đó, hắn ta… không sao chứ ?
“Em xin lỗi… đã khiến mọi người lo.”
Đôi mắt sắc như dao khẽ híp lại, rồi thở ra thật khẽ, như thể đang gắng kiềm chế cơn tức giận.
“Chắc là không đâu ạ. Tên đó… thực lực chỉ vừa bước vào Nhị Nguyên Cảnh, không thể là Diệc Thần, người có sức mạnh nghịch thiên như trong truyền thuyết được.”
“Muội… muội không thích hắn ta!”
“Ngốc ạ, chỉ cần em an toàn là tốt rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Diệc Thần, ta mong ngươi sẽ thích món quà này!”
Ngược lại, cô đặc biệt có cảm tình với những người điềm đạm, lạnh lùng bên ngoài nhưng sâu sắc bên trong… như Diệc Thần.
Tình yêu, rốt cuộc, luôn bắt đầu từ những rung động nhỏ bé. Và một khi sợi tơ hồng đã được thêu dệt, không ai có thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó.
Cùng lúc ấy, Đường Nguyệt vừa trở lại, trên tay mang theo một bát canh đậu phụ nóng hổi. Thấy cô, Ninh Thư reo lên:
Luyến Tâm Cổ Thần - Thái Tâm Ly. Người đang lặng lẽ nhìn vào những đường chỉ tơ hồng vắt ngang không gian.
Ngô Cương liếc thấy vẻ mặt Băng Liên, liền nảy sinh nghi ngờ:
“Chuyện ta giao các cô điều tra sao rồi? Tên đó… có thực sự là Diệc Thần không?”
“Cảnh Điềm tỷ… chị ấy có sao không ạ?”
“Yên tâm.” Đường Nguyệt gật đầu, giọng chắc chắn.
Cảnh Điềm quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu suy tư. Giọng cô thì thào, mang theo chút bất an khó giấu:
Vừa trở về, trước cửa phòng đã thấy Ninh Thư đứng đợi sẵn. Thiểm Tình có hơi bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ chào:
Hai người ngồi bên bàn nhỏ, hương trà dịu nhẹ thoảng qua, bánh linh thảo còn âm ấm. Ninh Thư vừa cắn miếng bánh vừa thao thao kể chuyện về Mạnh Phàm ca ca, người rất nổi tiếng ở Thiên Giới.
Chương 34: Rung động
...
“Vì sao chị lại giấu Đại Thiên Thần chuyện đó?”
Thiểm Tình xúc động nhận lấy, mời Ninh Thư vào trong.
Cảnh Điềm khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng chẳng hề nhẹ nhõm.
Từ nhỏ đến lớn, Thiểm Tình chưa từng gần gũi nam nhân nào. Cô không phải kiểu con gái bài xích đàn ông.
“Lũ đàn bà vô dụng! Nếu không phải vì các ngươi là người của Vương Hậu Nương Nương, ta đã sớm phế truất hết rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng nếu hắn đang cố tình che giấu thực lực thì sao? Ngay cả Thụ Thần Viễn Cổ còn không làm gì được hắn… Em nghĩ một kẻ Nhị Nguyên Cảnh có thể làm được chuyện đó sao?
Thiểm Tình mở mắt ra. Lồng ngực vẫn phập phồng khe khẽ. Cô cứ ngỡ là mình đ·ã c·hết vậy mà lại bình an vô sự…
Cảnh Điềm liếc nhìn xung quanh, rồi khẽ lắc đầu, hạ giọng xuống thật thấp:
Nhớ tới hắn, trái tim cô chợt đập rộn. Một hình bóng lạnh lùng, kiên định giữa khói lửa hiện ra trong đầu.
Tinh linh gật đầu, lập tức tan vào không khí, nhẹ như sương, lặng lẽ trôi về phía Nữ Thần Điện.
Ông cười gượng, xua tay:
“Mạnh Phàm ca ca vừa từ Tiên Linh Thánh Sơn trở về, mang về cho chị ít linh thảo quý. Nghe nói muội vừa bình phục, nên chị dùng số linh thảo đó làm bánh tặng muội nè.”
Cô cúi đầu, vội vã cắn một miếng bánh như thể muốn trốn tránh câu hỏi ấy.
Biết mình lỡ lời, Thiểm Tình vội tìm cách né tránh:
Vân Nghi lẽ nào đã…
Thiểm Tình khẽ cười, giọng vẫn còn chút khàn nhẹ vì mới tỉnh dậy. Đường Nguyệt đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Gió lướt qua tà váy trắng, cuốn theo một làn sương mờ mỏng manh, vô hình, thứ không ai hay biết… một tinh linh bé nhỏ vẫn đang bám theo phía sau, lặng lẽ ghi nhớ từng lời họ nói.
Thiểm Tình bỗng giật mình, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
Bà ta lẩm bẩm trong miệng, đôi tay vén lên những sợi chỉ đỏ, khiến sợi tơ hồng bắt đầu kết nối giữa Thiểm Tình và Diệc Thần.
Diệc Thần và Khả Hân trở về nhà sau khi rời sân bóng.
Không còn cách nào khác, cô đành quay lại phòng mình.
Ninh Thư mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân, tay cầm một chiếc giỏ nhỏ được buộc nơ tỉ mỉ:
Ánh sáng mờ ấm áp xuyên qua những tấm rèm mỏng bằng lụa thiên tinh, rọi xuống tấm giường ngọc khảm hoa văn linh khí. Gió nhẹ lay động, mang theo hương hoa đăng lan tỏa khắp gian phòng yên tĩnh.
Vừa bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng động từ trong bếp. Kiều Trang và Thiên An đang loay hoay làm bữa trưa, tiếng cười và trò chuyện của họ vang lên hòa lẫn với âm thanh xoong nồi chạm vào nhau.
Ngô Cương gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ. Ông lập tức chuyển sang chủ đề chính, giọng trầm xuống:
“Chị Ninh Thư, chị đến tìm muội à?”
Thiên Giới - Tầng trời thứ 4 - Nữ Thần Điện
Ninh Thư sau khi nghe xong thì cười khúc khích, chắp tay chào rồi lén nháy mắt với Thiểm Tình trước khi rời đi. Thiểm Tình lúc này mặt đỏ như cà chua chín, tim đập thình thịch.
“Muội là đang tương tư hả.”
Ngô Cương im lặng một lúc lâu.
Băng Liên hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời, giọng nghiêm túc:
“Nghe ngóng xem bọn chúng đang giấu ta điều gì!”
Đúng lúc này, tiếng cửa mở nhẹ nhàng vang lên. Diệc Thần quay lại, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào. Vân Nghi vừa trở về.
Cảnh tượng giao chiến với con yêu thụ khổng lồ kia vẫn còn ám ảnh tâm trí cô, nhưng chưa kịp hồi tưởng, một giọng nói dịu dàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ.
Cô nghiêng đầu hỏi lại, giọng như trêu đùa:
Ngô Cương đứng trước bức họa trận pháp cổ, lưng hơi khom, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng không mất đi sự sắc bén. Khi Cảnh Điềm và Băng Liên bước vào, ông lập tức xoay người lại, giọng gấp gáp hỏi:
“Em muốn ăn… canh đậu phụ ạ.”
“Chị Đường Nguyệt, người đang yêu thì không nên ăn… đậu phụ đâu ạ! Nếu cố chấp ăn đậu phụ thì chuyện tình cảm của họ… sẽ đổ vỡ đó!”
Không thể nghĩ ra được gì nữa, Thiểm Tình liền muốn đi tìm Cảnh Điềm để hỏi lại mọi chuyện.
Băng Liên cau mày, nhưng vẫn buột miệng phản bác:
“Ước gì… hắn không phải là Diệc Thần.” Cô thầm nghĩ.
Băng Liên nhìn Cảnh Điềm, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ:
Người ta gọi… là tiếng sét ái tình. Cô nhận lấy bát canh đậu phụ từ tay Đường Nguyệt, nhưng chỉ đặt sang một bên.
Cái con yêu thụ khổng lồ đó là thứ gì, sao nó có thể mang đến cho cô một nỗi sợ rợn ngợp đến thế được…
Đó là Đường Nguyệt.
Thiểm Tình không phải tự nhiên mà được chọn để gửi xuống nhân giới, cô ấy chỉ là một quân cờ mà Thái Tâm Ly muốn dùng để đối phó với Diệc Thần. Giống như Ngạo Thiên năm đó, Diệc Thần rồi cũng sẽ thất bại dưới tay bà ta.
Những ngày sau đó, Thiểm Tình dồn hết tâm sức vào việc luyện tập, nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn. Cô đã tin rằng chỉ cần mình chăm chỉ, những suy nghĩ về Diệc Thần sẽ phai nhạt dần đi. Thế nhưng, cho dù có ép bản bận rộn đến đâu, những ký ức về hắn vẫn luôn len lỏi trong từng suy nghĩ của cô.
Cảnh Điềm tỷ tỷ không phải là đối thủ Hồ Điệp Quỷ, nhưng khi nghe tỷ ấy vẫn bình an, Thiểm Tình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cảnh Điềm tỷ tỷ… đã kể cho cô về trận chiến giữa Diệc Thần và Thụ Thần Viễn Cổ. Nhưng tại sao bây giờ lại giấu nó với Đại Thiên Thần ?”
“Đến chỗ Thiểm Tình.” Ngô Cương hạ giọng, gằn từng chữ.
Sau khi đã rời khỏi Chấp Pháp Điện, Băng Liên liền quay sang hỏi Cảnh Điềm, giọng không giấu nổi nghi hoặc:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.