Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Cuộc đột kích trong đêm
…
Sự kết hợp giữa sức mạnh tàn bạo của Lười Biếng và sự quỷ quyệt của Tham Lam đã biến nơi này thành cơn ác mộng thật sự. Dưới bàn tay của hai Tà Thần, thế công của Quỷ Tộc trở nên gần như không thể ngăn cản.
Tà Thần Tham Lam, vẻ mặt đầy căng thẳng, trả lời:
Nhưng Tà Thần Lười Biếng chỉ khẽ nghiêng người, né tránh những đòn t·ấn c·ông sắc bén đó một cách dễ dàng.
Tà Thần Lười Biếng cười cợt:
Cùng một tiếng hét lớn, cậu vung kiếm về phía Tà Thần Lười Biếng, đường kiếm sắc bén cắt ngang không khí.
Đáp lại, một đoàn quân Thiên Thần Tộc bắt đầu xuất hiện dần dần từ trong ánh sáng, đứng thẳng và kiên cường, sẵn sàng đối mặt với quân địch. Với sự xuất hiện của họ, bầu không khí trở nên căng thẳng và chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Trương Nguyệt Lộc đứng đó, dáng vẻ thanh tao, toát lên khí thế uy nghiêm bất khả x·âm p·hạm. Đôi mắt của nó rực lửa, ánh nhìn sắc bén khóa chặt vào Tà Thần Lười Biếng.
Ông lão hỏi tiếp:
Tà Thần Tham Lam trầm ngâm, rồi hỏi:
Trận chiến đang mở ra với sự quyết tâm và hy vọng cháy bỏng, mang lại một tia sáng trong đêm tối u ám.
Dứt lời, Tà Thần Tham Lam không chần chừ, vội vã cầm lấy v·ũ k·hí, lao ra khỏi căn nhà gỗ.
Tà Thần Lười Biếng, với vóc dáng khổng lồ như một ngọn núi, gần như chẳng cần bỏ ra quá nhiều sức lực đã có thể đè bẹp bất kỳ kẻ địch nào. Mỗi cú đấm nặng nề của hắn khiến mặt đất nứt toác, quân địch gục ngã ngay cả trước khi kịp nhận ra hiểm họa cận kề.
“Đúng vậy, ngươi đã suy nghĩ thông minh hơn rồi đấy, Tham Lam!”
“Sao ông có thể nhận ra ta?”
Không hề nao núng, không hề sợ hãi, như thể nó đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Non nớt. Những tên Chiến Thần như ngươi, ta đã g·iết không ít rồi.”
“Một giờ? Liệu có đủ thời gian không?”
Vụt!
Một cảm giác bất an bao trùm lấy hắn, như thể có điều gì đó không đúng.
Từng đoàn quân Quỷ Tộc, dưới sự chỉ huy của các Thiên Tà Thần hùng mạnh, ồ ạt đổ bộ xuống mặt đất. Lũ quỷ binh cùng những quỷ thú khổng lồ gầm rú, giẫm nát tất cả mọi thứ trên đường tiến quân.
Cậu lau đi vệt máu trên khóe miệng, lặng lẽ lấy lại thăng bằng. Tay nắm chặt thanh kiếm, cậu biết mình không thể để thua trận này, dù trước mặt là một trong những Tà Thần đáng sợ nhất.
Họ hiểu rõ: nếu hành tinh này thất thủ, toàn bộ khu vực phía Nam của Thiên Giới sẽ ngay lập tức bị uy h·iếp nghiêm trọng.
Mặt trận phía Bắc của Thiên Thần Tộc
Hắn không hề vội vàng phản công, chỉ như đang dạo chơi giữa những đường kiếm đang lao tới.
Cùng lúc đó, (đọc tại Qidian-VP.com)
Tà Thần Lười Biếng đứng đó, nhìn Thanh Ưu đang chật vật lấy lại sức.
“Tôi không thể chắc chắn, nhưng chúng ta không có lựa chọn khác. Chúng ta phải hành động ngay.”
Cậu cứ ngỡ là mình đã mắc phải một sai lầm c·hết người, liền ra tay chủ động t·ấn c·ông.
Tà Thần Lười Biếng, với nụ cười tự mãn, đáp lại:
Đó là Trương Nguyệt Lộc, một trong thập đại thánh thú của Thiên Giới.
“Khởi Minh đại nhân, ông có thể giúp tôi cầm chân chúng trong một giờ không?” Khởi Minh, đôi mắt lo lắng, dừng lại một lát rồi hỏi:
Mặt đất rung chuyển dưới bước chân của lũ quỷ khổng lồ, từng cột lửa địa ngục bùng lên, t·hiêu r·ụi mọi sự sống trên hành trình của chúng.
Tà Thần Lười Biếng khẽ nhíu mày, trực giác của hắn nhanh chóng nhận ra sự bất thường.
“Này Tham Lam, sao ngươi không cùng ta ăn mừng chiến thắng nhỉ?”
Tiếng giao tranh nổ ra dữ dội, từng đợt sóng năng lượng khổng lồ bùng phát khắp chiến trường, chấn động cả bầu trời lẫn mặt đất.
Cậu ngã mạnh xuống đất, nhưng trong đôi mắt vẫn không có chút tuyệt vọng nào, như thể cậu đã sẵn sàng cho những gì sắp tới.
“Hành động thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Những trận chiến trước đây luôn chứng kiến sự phản kháng quyết liệt của quân địch, nhưng lần này, chúng lại có vẻ như dễ dàng đầu hàng.
Khởi Minh, dù còn chút do dự, cuối cùng cũng gật đầu quyết tâm: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần tôi và tiểu Lộc là đủ”
Giữa cuộc chiến căng thẳng, một âm thanh khẽ vang lên từ xa, như dấu hiệu của sự thay đổi.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Tà Thần Lười Biếng đã biến mất khỏi vị trí cũ. Hắn hiện ra ngay sau lưng Thanh Ưu, nụ cười nhàn nhã vẫn trên môi, rồi bất thình lình tung một cú đấm mạnh mẽ vào lưng đối thủ.
Những chiến binh Thiên Thần với đôi cánh trắng xóa và bộ giáp bạc sáng chói bay lượn trên không trung, thi triển thần thuật, phóng ra những luồng sáng thần thánh từ giáo và kiếm năng lượng.
Hắn cười khẩy, vẻ mặt vẫn nhàn nhã như không hề có ý định tiếp tục t·ấn c·ông ngay lập tức. Giọng hắn vang lên, uể oải nhưng lại đầy sự trêu chọc:
Thiếu niên đáp, ánh mắt đầy quyết tâm:
Hình dáng của nó như một con hươu trắng kiêu hãnh, bộ lông óng ánh phản chiếu ánh sáng của mặt trăng, mang một vẻ đẹp kiêu hãnh và uy nghi. Đôi sừng bạc dài vươn cao, uốn lượn như dải ngân hà, phát ra những luồng ánh sáng huyền ảo, tựa như có thể xuyên thủng cả bầu trời đêm.
“Ngươi quá chậm,” hắn thốt lên, chợt vung tay lên, một lực đẩy vô hình mạnh mẽ bắn ra, hất văng Thanh Ưu lần nữa.
Cậu thiếu niên, dù không thể giấu nổi sự căng thẳng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh:
Sau khi liên tiếp chiếm lĩnh tám hành tinh của Thiên Thần Tộc, q·uân đ·ội Quỷ Tộc không hề dừng bước mà tiếp tục dấn sâu vào Thiên Giới.
Tà Thần Tham Lam giật mình, mặt biến sắc, gầm lên:
Tiếng trống trận dội vang bốn phương, hòa lẫn với tiếng gào thét của kẻ hấp hối, tạo nên bản giao hưởng ghê rợn của hỗn loạn và c·hết chóc.
Hắn đã bị phát hiện từ bao giờ...
Ánh sáng ấy chạm đất, lập tức bùng phát thành một cơn chấn động dữ dội, khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt, cuốn theo từng cơn gió bụi ngập trời.
“Ngươi quá bất cẩn. Trời tối như vậy, ngươi lấy gì mà biết chính xác Thiên Thần Tộc có bao nhiêu quân?”
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn thấy một luồng ánh sáng trắng xé toạc không gian, lao xuống như một thiên thạch khổng lồ.
Con Thánh Thú, hiểu được ý định của cậu, nhảy xuống đất và tiến lại gần, chờ đợi mệnh lệnh. Cậu thiếu niên hít một hơi thật sâu, nhảy lên lưng con Thánh Thú, rồi quay sang ông lão:
Trên đỉnh một ngọn núi cao, cách đại bản doanh của Thiên Tà Thần không xa, hai bóng hình, một già một trẻ, đang lặng lẽ quan sát cuộc chiến bên dưới qua khả năng thấu thị của mình.
Hắn bây giờ mới nhớ ra tại sao mình lại ngu ngốc đến mức hỏi ý thằng Lười Biếng, một đứa đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như thế này.
Với một tốc độ nhanh như chớp, cậu lao về phía Tà Thần Lười Biếng, kiếm trong tay chém ra những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, chuẩn xác. Mỗi cú đánh đều dồn hết sức lực, hy vọng tạo ra sơ hở.
“Ngươi lo lắng quá rồi. Nhìn vào bản đồ xem, vùng xung quanh đều là những khu vực trống trải. Nếu ta là người phòng thủ, ta cũng sẽ không lãng phí quân lực vào việc bảo vệ nơi này.”
Tà Thần Lười Biếng không hề tỏ ra hoảng hốt, vẻ mặt của hắn vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh lạnh lùng. Thở dài một hơi, hắn chậm rãi quay sang tên lính canh vừa cấp báo, giọng nói uể oải vang lên, nhưng đầy sự sắc bén:
“Thông minh cái đầu ngươi! Mở to mắt ra mà xem, chúng ta đã rơi vào cái bẫy của chúng rồi!”
Tà Thần Lười Biếng nhếch môi cười, đôi mắt sắc lạnh như đọc thấu mọi toan tính:
“Ngươi không thấy điều gì bất thường sao? Một hành tinh lớn như vậy mà lại chỉ có vài ngàn thiên thần binh. Có vẻ như chúng đang âm thầm thực hiện một kế hoạch khác!”
Tà Thần Lười Biếng, với giọng điệu đầy mỉa mai, cười khẽ:
Trái lại, Tà Thần Tham Lam lại là hiện thân của sự xảo quyệt và mưu mô. Hắn không chỉ là kẻ khát khao quyền lực, mà còn là kẻ gieo rắc nỗi sợ hãi sâu kín nhất vào lòng đối thủ.
Tà Thần Lười Biếng, đang nằm thoải mái trên giường với vẻ mặt nhàn nhã, nhìn Tham Lam bằng ánh mắt đầy tò mò:
Không còn che giấu được nữa, cậu nhanh chóng gỡ bỏ lớp ngụy trang của mình, lộ ra hình dáng thật. Vẫn chưa hết kinh ngạc, cậu hỏi:
Trên chiến tuyến, dù phải gồng mình chống trả, q·uân đ·ội Thiên Thần Tộc vẫn quyết tử giữ vững các điểm trọng yếucuối cùng.
Cậu ta đưa tay về phía bên phải, vẫy vẫy con Thánh Thú đứng trên tảng đá lớn.
Thiếu niên gật đầu, giọng kiên định:
Bầu trời của hành tinh thứ chín giờ đây bị bao phủ bởi những tầng mây đen dày đặc, tia chớp thi nhau xé toạc bầu trời trong tiếng gào thét hỗn loạn của c·hiến t·ranh.
Thanh Ưu gượng dậy, cả người cậu r·úng đ·ộng vì cú đánh vừa rồi, nhưng ánh mắt vẫn bừng lên sự kiên quyết.
Từ giữa làn khói bụi mịt mù, một hình bóng thanh thoát, cao lớn đang từ từ hiện ra.
Rầm!
Chương 117: Cuộc đột kích trong đêm
Tại đại bản doanh của Thiên Tà Thần, trong một căn nhà gỗ nhỏ, Tà Thần Tham Lam đi đi lại lại, bước chân dồn dập và đôi mắt lo lắng không rời khỏi bản đồ trải rộng trên bàn.
“Lão sẽ cố gắng hết sức!”
Bằng năng lực thao túng tinh thần, hắn biến chiến trường thành một mê cung hỗn loạn, nơi quân địch hoảng loạn, mất phương hướng, tự chém g·iết lẫn nhau trong tuyệt vọng.
Trong cuộc chiến lần này, Quỷ Tộc được dẫn dắt bởi hai trong số những thủ lĩnh đáng sợ và mạnh mẽ nhất của Thiên Tà Thần: Tà Thần Lười Biếng và Tà Thần Tham Lam.
Thế nhưng, ngay trong đêm đầu tiên tưởng chừng như đã là đêm chiến thắng của Quỷ Tộc, một biến cố lớn bất ngờ xảy ra…
Thanh Ưu không phải là Quỷ Tộc đương nhiên không biết bí mật này.
Một nghi vấn lớn hiện ra trong đầu hắn.
Ông lão với những vết hằn của thời gian trên gương mặt, quay sang cậu thiếu niên bên cạnh và nói với vẻ nghiêm trọng:
“Vậy ý ngươi là chúng sẽ tập trung lực lượng vào hành tinh tiếp theo?”
Trong khoảnh khắc đó, vẻ thảnh thơi thường thấy trên gương mặt Tà Thần Lười Biếng đã biến mất. Hắn cau mày, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào nơi luồng sáng vừa đáp xuống.
“Này, ngươi định giả vờ thêm bao lâu nữa... tiểu thiên thần?” Thanh Ưu nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự bàng hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
“Cậu định mang theo bao nhiêu người?”
“Vẫn còn đứng lên được sao? Ta cứ tưởng một cú vừa rồi đã đủ tiễn ngươi đi rồi chứ. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Thế nhưng, đúng vào lúc quân Quỷ Tộc đang chìm trong chiến thắng, sẵn sàng buông lỏng cảnh giác để tận hưởng khoảnh khắc huy hoàng ấy, một cuộc phản công chớp nhoáng từ Thiên Thần Tộc bất ngờ bùng nổ, xoay chuyển toàn bộ cục diện chiến trường.
“Cấp báo! Hơn hai vạn quân Thiên Thần Tộc đang vây quanh chúng ta từ mọi phía!”
“Bọn chúng đông lắm, phải hơn hai mươi vạn, có lẽ là hai mươi hai vạn.”
Ngay lúc đó, một giọng nói cấp báo vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện:
Ông lão lập tức giơ tay lên trời. Một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên từ bàn tay của ông, chói lòa cả bầu trời đêm và lan tỏa khắp không gian xung quanh. Ánh sáng từ ông lão là hiệu lệnh chiến đấu.
Thanh Ưu b·ị đ·ánh văng đi như một viên đ·ạ·n, xuyên thủng bức tường của căn nhà gỗ, để lại một lỗ hổng lớn. Cả cơ thể cậu đau nhức vì sức mạnh khủng kh·iếp của đối phương.
Những cánh cổng không gian liên tục mở ra, từng đợt quân viện từ các hành tinh đã c·hiếm đ·óng tiếp tục đổ về, gia tăng áp lực nặng nề lên lên hệ thống phòng thủ của Thiên Giới.
(Nghe có vẻ Tà Thần Lười Biếng cũng biết suy nghĩ, nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải vậy. Hắn chỉ giỏi đấm đá, còn những thứ như chiến thuật hay kế hoạch đều chẳng quan tâm. Ngay cả trong q·uân đ·ội, nơi ai cũng biết đến sự hiện diện của lũ quỷ trinh sát chuyên dự đoán quân số địch vào ban đêm, chỉ có hắn là chẳng bao giờ nhận ra điều đó.)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.