Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Trận đấu sinh tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Trận đấu sinh tử


Hắn lao tới với tốc độ kinh hồn, mỗi cú đấm giờ đây như cơn bão ập tới. Mỗi lần cánh tay của hắn vung ra, không khí như bị xé toạc, từng cú đấm không chỉ mang sức mạnh cơ bắp mà còn chứa cả lực ép khổng lồ của sức mạnh tà thần.

Tà Thần Lười Biếng nhanh chóng bắt lấy chân của cậu, nhưng chính khoảnh khắc ấy, Thanh Ưu đã lợi dụng thế đòn, lộn ngược người và đấm thẳng vào ngực hắn.

Tà Thần Lười Biếng nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt hắn mở lớn đầy sự ngạc nhiên và khó tin. Trong đầu hắn chỉ có một từ:

Cả hai đứng im, cơ thể căng ra như những sợi dây đàn chờ đứt.

Mảnh vỡ của mặt đất văng lên, hòa quyện với bụi mù, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

“Tên đó thật sự muốn so quyền pháp với ta sao?”

Chương 118: Trận đấu sinh tử

Tà Thần Lười Biếng nhận thấy không còn thời gian để tiếp tục tỷ thí quyền pháp nữa. Mặc dù hắn đã từng cảm thấy hào hứng với cuộc đấu này, giờ đây, sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt. Hắn cần phải hạ gục Thanh Ưu càng sớm càng tốt.

Tà Thần Lười Biếng triệu hồi một cánh cổng nhỏ, đưa tay vào đó rút ra một thanh giáo dài, chói sáng với hào quang thần thánh.

Tà Thần Lười Biếng hơi kinh ngạc trước sự phản kháng bất ngờ này, nhưng không để sự bất ngờ làm chệch hướng sự tự mãn của mình. Hắn không ngừng gia tăng sức mạnh.

Tà Thần Lười Biếng nâng ngọn giáo lên, ánh mắt hắn lấp lánh sự tự mãn và kiêu ngạo. Hắn hướng về Thanh Ưu, cất giọng đầy hứng thú:

Ánh sáng lóe lên từ những cú đấm, từng tia máu nhỏ rơi xuống từ những v·ết t·hương trên cơ thể, nhưng cả hai đều không chịu dừng lại. Hơi thở trở nên nặng nề, nhưng tinh thần chiến đấu của họ càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác chinh phục một đối thủ mạnh lại một lần nữa thôi thúc hắn. Di chuyển một chân lên trước, hắn đưa chân sau làm trụ, hai tay giương ra, sẵn sàng bước vào trận đấu.

Thanh Ưu lùi lại vài bước, nhưng hắn vẫn đứng vững, mặt đất dưới chân hắn nứt ra nhưng không hề bị khuất phục.

Tà Thần Lười Biếng khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự thích thú khi nhận ra ý định của Thanh Ưu. Hắn thầm nghĩ:

Tà Thần Lười Biếng nhìn Thanh Ưu với vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn nhận ra rằng mình đã đùa giỡn quá lâu. Nụ cười kiêu ngạo trước đó đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt quyết đoán và lạnh lùng.

Tà Thần Lười Biếng quan sát Thanh Ưu với ánh mắt đầy thú vị. Hắn nhếch môi cười, sự kiêu ngạo không che dấu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi hắn được Ngạo Thiên thu nạp, ý chí chiến đấu của hắn lại càng mạnh mẽ hơn. hắn trở thành một trong những chiến binh cường đại nhất của Thiên Tà Thần, nổi danh với những đòn quyền pháp chí mạng.

Không gian giữa họ nặng nề, chỉ có âm thanh của những nhịp thở đều đặn vang lên. Mỗi nhịp thở như một dấu hiệu của sự chuẩn bị, sự lặng lẽ trước cơn bão. Khi nhịp thở thứ ba kết thúc, cả hai bất chợt bùng nổ, như hai con mãnh thú được thả tự do sau thời gian dài bị giam cầm.

Tà Thần Lười Biếng không thể tìm ra điểm gì bất thường từ phía Thanh Ưu, khi hắn kịp định thần lại thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau nhói dữ dội dưới bụng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dứt lời, hắn lao nhanh về phía Thanh Ưu, ngọn giáo như một tia chớp đâm thẳng về phía cậu.

Trong các Thiên Tà Thần, chỉ có Tà Thần Lười Biếng là có tính cách không giống như tên gọi của hắn. Hắn từ nhỏ đã vô cùng siêng năng, mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện cơ thể.

“Đã lâu rồi không có kẻ nào dám thách đấu ta bằng quyền pháp,” hắn nghĩ.

Thanh Ưu nhắm chặt mắt lại, toàn thân bừng sáng với một luồng ánh sáng xanh ngọc, tỏa ra như một hào quang thanh thuần giữa bóng tối.

Hắn không thể hiểu được cách Thanh Ưu né tránh dễ dàng như vậy. Không có dấu hiệu nào cho thấy sự thay đổi rõ ràng, chỉ là một cỗ ánh sáng xanh ngọc bao phủ cơ thể hắn.

Một cú đấm thẳng của Tà Thần Lười Biếng xuyên qua hàng phòng thủ của Thanh Ưu, giáng mạnh vào ngực cậu. Cú đấm ấy mang theo cả sức mạnh và sự hủy diệt, khiến Thanh Ưu bị đẩy lùi ra xa, đôi chân mất thăng bằng, khụy xuống đất.

Thanh Ưu gắng gượng đứng dậy, không một lời nói, cậu chỉ im lặng thủ thế chuẩn bị cho đòn đánh tiếp theo. Sự kiên cường của cậu khiến không khí quanh cuộc chiến trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Hắn dẫm mạnh chân phải xuống đất, để lại dấu vết sâu trên mặt đất, và tay trái nắm chặt lại, chuẩn bị vung đòn tiếp theo. Cả cơ thể hắn rung lên một cách mãnh liệt, khí lực tập trung vào cánh tay trái. Lần này, khi Tà Thần Lười Biếng vung cánh tay về phía Thanh Ưu, cậu đã chuẩn bị sẵn.

Tà Thần Lười Biếng nhìn Thanh Ưu vẻ mặt rất kinh ngạc. Đòn đánh vừa rồi hắn đã dùng 5 phần sức mạnh vậy mà tên đó lại có thể đỡ được nó mà không hề hấn gì.

Âm thanh chấn động vang lên, mặt đất dưới chân họ bị rung chuyển dữ dội, bụi mù mịt bốc lên.

“Điên rồ! Điên rồ! Tên này giống như là một người khác vậy!”

Khi cú đấm của Tà Thần Lười Biếng v·a c·hạm với lớp phòng ngự của Thanh Ưu, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ, tạo ra một sóng xung kích khổng lồ, làm cho không gian xung quanh bị vặn vẹo. Ánh sáng xanh ngọc và hắc khí đan xen nhau, tạo thành một bức tường ánh sáng và bóng tối giao thoa.

Dưới sự bảo vệ của ánh sáng này, Thanh Ưu bắt đầu di chuyển một cách tinh tế và chính xác, xoay người né tránh từng cú đấm hắc ám đang xé toạc không khí.

Tà Thần Lười Biếng nắm chặt hai tay lại, vận khí và truyền quỷ khí của mình vào đôi bàn tay. Chẳng mấy chốc, hai bàn tay hắn đã phủ đầy hắc khí.

Nắm đấm của Thanh Ưu tung ra trước, một cú đấm trực diện vào ngực Tà Thần Lười Biếng. Nhưng Tà Thần Lười Biếng chỉ nghiêng người, đôi mắt sắc bén không hề mất đi sự bình tĩnh.

Hắn phản đòn bằng một cú móc ngược vào hàm của Thanh Ưu, nhanh và hiểm như tia chớp.

Quan trọng hơn là bây giờ Tà Thần Lười Biếng mới cảm nhận được, sức mạnh của tên Chiến Thần kia đã tăng lên một cách đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả hai tiếp tục giao chiến thêm vài hiệp nữa thì chênh lệch sức mạnh ngày càng rõ rệt. Tà Thần Lười Biếng bắt đầu cảm thấy chán nản. Thanh Ưu không thể là đối thủ xứng tầm của hắn. Hắn đã hết kiên nhẫn, quyết định sẽ kết thúc cuộc chiến bằng một chiêu thức cuối cùng.

“Binh! Binh! Binh!”

“Uỳnh!”

Ngọn giáo này được Ngạo Thiên đại nhân ban tặng, là một món v·ũ k·hí mạnh mẽ biểu tượng của quyền lực của Thiên Tà Thần. Những kẻ đã ngã xuống dưới ngọn giáo này đều là những Chiến Thần lừng danh.

Hắn lướt qua những đòn t·ấn c·ông như một cơn gió, nhẹ nhàng tránh khỏi sự hủy diệt. Những đòn hắc ám chỉ còn lại trong không gian, không chạm tới được mục tiêu mà chúng nhắm đến.

Quyền khí bùng nổ từ cánh tay trái của hắn, tạo ra một luồng lực mạnh mẽ. Chỉ trong tích tắc, sức ép từ quyền khí đã hất văng Thanh Ưu ra xa hàng chục mét, cơ thể cậu bay lên không trung, trước khi đập mạnh xuống mặt đất.

Khi ánh sáng xanh ngọc bao phủ cơ thể hắn, không gian xung quanh dường như bị kéo chậm lại, mỗi chuyển động của hắn trở nên rõ nét hơn, và thời gian trôi đi như bị ngưng đọng.

Tà Thần Lười Biếng khẽ nhíu mày trước sự xuất hiện bất ngờ này, nhưng trong ánh mắt của hắn không hề lộ ra chút e sợ nào. Thậm chí, một nụ cười khẩy thoáng hiện lên trên gương mặt hắn, như thể đối diện với thánh thú chỉ làm tăng thêm sự hứng thú của hắn đối với cuộc chiến này.

Cả hai bật ra sau, cú đấm của Thanh Ưu gây chấn động không nhỏ, khiến ngực Tà Thần Lười Biếng rung chuyển. Nhưng hắn chỉ khẽ lắc đầu, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Uỳnh!”

Mỗi cú đấm từ Tà Thần Lười Biếng trở nên chậm chạp và dễ dàng nhận diện hơn.

Thanh Ưu chuyển từ t·ấn c·ông sang phòng thủ, hai cánh tay đưa lên chặn từng cú đấm của đối thủ, nhưng mỗi lần bị đấm trúng, cậu cảm nhận được áp lực nặng nề từ sức mạnh khủng kh·iếp của Tà Thần Lười Biếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi vẫn quá kém, kể cả quyền pháp hay kiếm pháp, ngươi đều rất kém cỏi.”

Sức mạnh từ cú đấm khiến Tà Thần Lười Biếng bị hất văng ra xa, đập mạnh xuống mặt đất.

Hắn nhìn về phía Thanh Ưu đang nằm gục trên mặt đất, rồi bắt đầu liên tục đấm vào không khí. Hàng trăm cú đấm hắc ám nhanh chóng được phóng ra, như một cơn mưa đen từ địa ngục, không cho Thanh Ưu bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.

“Phải rồi, phải vậy chứ. Nếu ta hạ ngươi quá dễ dàng thì chán c·hết đi được!”

Tà Thần Lười Biếng lại một lần nữa tập trung tinh thần, vận khí vào nắm đấm của mình. Hắn dậm chân một cái, cát bụi văng lên, rồi với một động tác đầy quyết đoán, hắn lao lên không trung như một cơn bão.

Hắn nhìn xuống, kinh hoàng nhận ra Thanh Ưu đã lặng lẽ vung nắm đấm vào bụng hắn từ lúc nào, cú đấm mạnh mẽ xuyên qua lớp hắc khí bảo vệ, khiến hắn bị đẩy lùi ra vài bước.

Thanh Ưu mặc dù cảm nhận được áp lực khổng lồ, nhưng vẫn được bình tĩnh. Cậu cắm thanh kiếm của mình xuống đất. Ánh mắt ra hiệu cho Trương Nguyệt Lộc đừng can thiệp vào. Hắn thả lỏng cơ thể mình, hai tay nắm lại thủ thế chuẩn bị ra đòn.

Tà Thần Lười Biếng tiến lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ trước mặt, rồi bật cười lớn, âm thanh vang vọng đầy chế nhạo:

Hắn không mấy khi cần dùng đến v·ũ k·hí, bởi đôi tay đã là v·ũ k·hí đáng sợ nhất. Mỗi cú đấm của hắn có thể kết liễu đối thủ trong tích tắc.

Tà Thần Lười Biếng đứng ngây người, vẻ mặt hiện lên sự bất ngờ và bối rối.

Tà Thần Lười Biếng gồng mình, phát ra một luồng hắc quang mạnh mẽ. Mười một vòng hắc quang đen tối hiện ra xung quanh hắn, tạo nên một áp lực khủng kh·iếp đè nặng lên cả Thanh Ưu và Trương Nguyệt Lộc. Không gian như muốn vỡ nát dưới sức ép tàn bạo, khiến mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.

Với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, Thanh Ưu đã kịp thời dùng hai tay đỡ được cánh tay của Tà Thần Lười Biếng, ngăn cản cú đấm dữ dội trước khi nó có thể chạm vào ngực cậu. Cảm giác áp lực từ cánh tay trái của Tà Thần Lười Biếng truyền qua, tạo nên một cú sốc mạnh mẽ.

Vết thương vừa rồi rõ ràng không nhỏ, nhưng tâm trạng của Tà Thần Lười Biếng giờ đây lại rất sảng khoái. Hắn nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt sáng lên và cười nói:

Tuy nhiên, Thanh Ưu phản ứng nhanh chóng. Với một động tác chuẩn xác, cậu chộp lấy cán giáo từ tay Tà Thần Lười Biếng bằng tay phải, đồng thời tay trái vung một cú đấm mạnh mẽ vào bụng hắn.

Thanh Ưu nằm gục dưới đất, gương mặt đầy đau đớn nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không một chút dấu hiệu của sự từ bỏ. Mặc dù bị hất văng mạnh mẽ, nhưng cậu vẫn không ngừng cố gắng đứng dậy, chứng tỏ quyết tâm không thể lay chuyển của mình.

Trong không khí, cơ thể hắn chuyển động linh hoạt, tay phải giương cao, nắm đấm được bao phủ bởi một lớp hắc khí dày đặc, chuẩn bị giáng một cú đấm mạnh mẽ xuống chỗ Thanh Ưu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt đất dưới chân họ rạn nứt mỗi khi những nắm đấm va vào nhau. Cả hai như hai cỗ máy chiến đấu, không ngừng tung ra những đòn t·ấn c·ông chính xác và tàn khốc.

Nhìn Thanh Ưu đang thủ thế, Tà Thần Lười Biếng cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm hứng khởi khác lạ.

“Tiểu chiến thần, hãy vinh hạnh vì được c·hết dưới ngọn giáo của ta đi!”

Cú đấm trúng đích, khiến đầu của Thanh Ưu giật mạnh về phía sau. Nhưng ngay lập tức, cậu quay người, dùng lực chân xoay tròn, tung ra một cú đá mạnh mẽ nhằm vào sườn của đối thủ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Trận đấu sinh tử