Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Thiên Tà Thần đầu tiên tử trận
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Tà Thần Đố Kỵ xuất hiện giữa đám khói bụi và sự hỗn loạn, sự nghi ngờ của hắn nhanh chóng biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, một tên thám binh thiên thần đang chạy loạn trong chiến trường, hớt hải hét lên:
Khi khói bụi từ v·ụ n·ổ dần tản đi, một bóng dáng khác xuất hiện giữa đống tàn tích.
Những vệt ánh sáng từ thanh kiếm v·a c·hạm vào lưỡi giáo, tạo ra một v·ụ n·ổ sáng chói khiến cả hai phải lùi lại một bước.
Thắng bại đã được định đoạt, Quỷ Tộc buộc phải chấp nhận rút lui khỏi liên minh.
Tà Thần Lười Biếng, mặc dù phải lùi lại một bước, nhưng vẻ mặt hắn không chút biến đổi, vẫn giữ sự kiêu ngạo và tự tin. Hắn cầm chặt thanh giáo, quỷ khí từ cơ thể hắn tiếp tục lan tỏa ra xung quanh như những ngọn lửa đen.
Vết thương từ cú đấm của Thanh Ưu vẫn chưa kịp lành lại, giờ lại bị Trương Nguyệt Lộc húc vào đúng chỗ b·ị t·hương, gây ra cơn đau dữ dội. Hắn gào thét trong đau đớn:
Nếu như hắn thua thì đồng nghĩa với c·ái c·hết đang chờ đợi.
Hắn thầm chửi rủa:
Thanh Ưu đứng ngây ra, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và thận trọng. Hắn không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng cảm giác về một chiến thắng đang tràn ngập trong lòng hắn.
“Không thể tiếp tục chiến đấu trong tình trạng này được. Ta phải rút lui trước khi quá muộn.”
…
Cô ta đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng và không chút cảm xúc, như thể c·ái c·hết của Lười Biếng chỉ là một phần tất yếu của âm mưu sau này.
Đôi bàn tay của cô sắc sảo và thanh thoát, như thể được tạo ra để xử lý những công việc tinh vi và n·hạy c·ảm. Cuối cùng, Đố Kỵ tìm thấy một vật nhỏ bé được bọc trong lớp hắc khí mờ mịt.
Khuôn mặt hắn trông càng thêm kinh dị với một cái sừng dài mọc từ trán, hai tai kéo dài lên phía trên, và đôi mắt chỉ còn một màu đỏ máu. Hắn cười khẩy, để l·ộ h·àng răng sắc nhọn, giọng nói đầy tự mãn:
Tuy nhiên, Đố Kỵ lại không hề tỏ ra một chút thương cảm nào đối với c·ái c·hết của Tà Thần Lười Biếng.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy, Lười Biếng ?”
Vài phút sau, làn khói đen từ từ tản ra, lan rộng theo bốn phương tám hướng, bất kỳ nơi nào nó đi qua, sinh vật và cỏ cây đều khô héo và c·hết đi.
Khi một Thiên Tà Thần bị dồn vào đường cùng, chúng buộc phải sử dụng sức mạnh từ cội nguồn của mình.
Đố Kỵ bước vào đống mảnh vụn, ánh mắt lạnh lẽo như một con mèo săn mồi.
Ngay lập tức, Tà Thần Lười Biếng tung ra một tràn ám khí, tạo thành một màn khói đặc, khiến tầm nhìn của Thanh Ưu trở nên mờ ảo. Hắn nhanh chóng biến thành một luồng khói đen và bay v·út lên trời, cố gắng thoát khỏi nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cầm lấy vật ấy, không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt. Đó chính là “hạt mầm đen” mà Ngạo Thiên đã nuôi dưỡng bên trong cơ thể các Thiên Tà Thần.
Nhưng chưa kịp thoát xa, một tiếng hét của Thanh Ưu vang lên trong không khí:
Hắn nâng ngọn giáo lên, chuẩn bị quét ngang một vòng để phản công. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến. Cảm giác như cơ thể mình bị xé nát từ bên trong, một t·iếng n·ổ lớn vang lên.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Đố Kỵ nhẹ nhàng cất nó vào trong áo choàng của mình. Thanh Ưu nãy giờ vẫn đứng sững tại chỗ, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động thái của Tà Thần Đố Kỵ.
Tham Lam nhìn Đố Kỵ với sự ngạc nhiên, trong lòng còn đầy do dự. Tuy nhiên, hắn không thể phủ nhận sự nghiêm túc trong lời nói của Đố Kỵ.
Âm thanh chát chúa vang lên khi thanh giáo của Tà Thần Lười Biếng xoay ngang, đón nhận cú chém từ Thanh Ưu.
Trương Nguyệt Lộc nãy giờ đang ở bên ngoài âm thầm quan sát cuộc chiến. Khi nghe thấy mệnh lệnh, nó lập tức hành động. Với một cú vọt mạnh mẽ, nó lao về phía Tà Thần Lười Biếng và húc mạnh ngực vào hắn.
Tà Thần Lười Biếng hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ sức mạnh vào ngọn giáo. Đôi cánh đen sau lưng hắn vươn rộng, chấn động không khí và tạo ra một cơn gió lạnh thấu xương.
Cách đó không xa, Tà Thần Tham Lam cảm nhận được quỷ khí của Tà Thần Lười Biếng đã biến mất, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tà Thần Lười Biếng liền đã thay đổi ý định, hắn không thể chịu nổi sự nhục nhã này. Máu nóng của hắn đã dồn lên tận não, mặc kệ cho mấy cái Huyết Ấn đang gặm nhấm cơ thể mình.
Thanh Ưu khi này đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến mới, hắn đang vào tư thế phòng thủ nhưng không thấy dấu hiệu của sự t·ấn c·ông từ Đố Kỵ.
Tà Thần Lười Biếng không thể kịp phản ứng, cơ thể bắt đầu nổ tung thành từng mảng. Những mảnh vụn của cơ thể hắn bay tứ tung, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và đẫm máu, với những mảnh vỡ và khói bụi tràn ngập không gian.
Tà Thần Tham Lam, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hắn đứng sững sờ, ánh mắt sắc bén tràn đầy nghi ngờ. Hắn không thể chấp nhận sự thật rằng Tà Thần Lười Biếng, một trong các Thiên Tà Thần, lại bị g·iết một cách dễ dàng như vậy.
“Đừng nói là ngươi…!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tà Thần Lười Biếng nghiến răng, gồng mình cố gắng gượng dậy, nhưng ngay lập tức một cơn đau nhức dữ dội xé toạc khắp cơ thể hắn. Từng thớ thịt, từng mạch máu như đang bị thiêu đốt, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Đố Kỵ chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt lạnh lùng theo dõi từng động thái của Tham Lam và q·uân đ·ội Quỷ tộc. Khi họ dần dần biến mất vào bóng tối, cô ta nhẹ nhàng quay lưng và bước vào bóng đêm, tiếp tục công việc của mình.
Khi áp sát Tà Thần Lười Biếng, Thanh Ưu tập trung toàn bộ sức lực vào thanh kiếm của mình. Với một động tác mạnh mẽ, hắn chém xuống, lưỡi kiếm vạch ra một đường sáng loáng xuyên qua không khí với sức mạnh mãnh liệt.
Tiếng cười của hắn vang lên, khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Những kẻ đang chiến đấu quanh đó đều phải rùng mình, ngay cả Tà Thần Tham Lam đang giao chiến với Đại Thiên Thần cũng phải dừng lại một nhịp.
Hắn xoay cây giáo của mình thành một vòng tròn, tạo ra một luồng hắc khí khổng lồ, tựa như cơn bão dữ dội, nhắm thẳng về phía Thanh Ưu Luồng khí đen kịt cuộn xoáy và phóng đi với tốc độ kinh hoàng, tràn ngập không gian xung quanh.
Quân đội thiên thần, như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh mới, lập tức xông lên với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ hơn. Họ dồn dập t·ấn c·ông, khiến cho toàn quân Quỷ tộc rơi vào trạng thái hoảng loạn và hỗn loạn.
Với sự tan rã của liên minh bóng tối, Thiên Thần Tộc cuối cùng cũng giành lại được vẻ uy nghiêm của mình.
Sự ngạc nhiên và căng thẳng hiện rõ trên gương mặt hắn. Khi Đố Kỵ đứng dậy và liếc nhìn về phía hắn, ánh mắt cô lạnh lẽo và bí ẩn, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là sự tính toán và kiên quyết.
…
Sự chiến thắng này không chỉ giúp họ lấy lại phần lớn lãnh thổ đã mất mà còn tái khẳng định sự thống trị của mình trong thiên hà.
Đó là một nữ quỷ với cách ăn mặc kỳ dị, cô ta chính là Tà Thần Đố Kỵ. Kẻ đứng sau ra lệnh cho các Thiên Tà Thần.
Từ làn khói đen, một hình dạng ác ma xuất hiện, thân thể của Tà Thần Lười Biếng lúc này đã cao hơn gấp đôi so với trước.
Tà Thần Tham Lam biết rõ nụ cười đó từ đâu mà ra…
Chúng lẽ ra đang bị vô hiệu hóa, nhưng khi Tà Thần Lười Biếng dùng quá nhiều sức mạnh đã khiến chúng tái hoạt động. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tà Thần Lười Biếng đ·ã c·hết rồi! Thanh Ưu ca ca đã g·iết c·hết Tà Thần Lười Biếng rồi!”
Thanh Ưu cảm nhận được một luồng quỷ khí cực mạnh đang bùng phát từ cơ thể Tà Thần Lười Biếng.
Khi nhìn quanh chiến trường, thấy sự hoảng loạn và bất ổn đang bao trùm đội quân của mình, Tham Lam gật đầu đồng ý.
Chương 119: Thiên Tà Thần đầu tiên tử trận
Tà Thần Lười Biếng, một trong những kẻ thù mạnh mẽ nhất của Thiên Thần Tộc, giờ đây đã bị tiêu diệt trong một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi nên vinh hạnh khi thấy bộ dạng này của ta. Ngoài Ngạo Thiên đại nhân ra, không ai có thể nhìn thấy được nó đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu Lộc, chặn hắn lại!”
Tin tức về c·ái c·hết của Tà Thần Lười Biếng nhanh chóng lan rộng khắp chiến trường.
Với vẻ mặt không còn lựa chọn nào khác, hắn ra lệnh cho toàn quân của mình rút lui ngay lập tức. Tham Lam quay lưng lại với chiến trường, để lại đám quỷ binh đang vội vã thu xếp và lui về trong sự hỗn loạn.
Những cơn đau này không phải đến từ nắm đấm của Thanh Ưu. Hắn bấy giờ mới nhớ ra rằng sâu bên trong cơ thể mình, những Huyết Ấn của Phấn Y Nhiên vẫn còn đang găm chặt.
Đố Kỵ đã có lòng chỉ cho hắn cách hóa giải Huyết Ấn của Phấn Y Nhiên, nhưng hắn lại không thèm để lọt vào tai. Hơn nữa, hắn còn ngu ngốc bộc phát sức mạnh quá mức, dẫn đến việc Huyết Ấn p·hát n·ổ và gây ra c·ái c·hết thảm khốc này.
Cái c·hết của Tà Thần Lười Biếng không chỉ đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến, mà còn gây ra những dư chấn sâu rộng trong toàn bộ liên minh bóng tối.
…
“Nhiêu đây là đủ rồi, chúng ta rút lui thôi.”
Tà Thần Lười Biếng gọi ngọn giáo thần của hắn trở về, cắm nó xuống đất và bắt đầu niệm một câu thần chú cổ xưa. Một làn khói đen bao quanh cơ thể hắn, âm thanh xuy xuy vang lên như những tiếng rít của ma quái.
Quyết tâm không lùi bước, hắn nhặt lấy thanh kiếm của mình và dũng mãnh xông thẳng về phía đối thủ. Tà Thần Lười Biếng khẽ cười, ánh mắt hắn sáng lên với sự tự tin.
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn:
Tà Thần Lười Biếng bị Trương Nguyệt Lộc húc văng trở lại xuống mặt đất tạo thành một tiếng “uỳnh” lớn.
“Keng!”
Thanh Ưu không hề nao núng. Hắn đưa thanh kiếm của mình về phía trước, chém thẳng vào cơn bão hắc ám. Ánh sáng xanh từ thanh kiếm chiếu sáng rực rỡ, chia cắt những đám mây đen kịt đang lao tới, làm không gian xung quanh sáng rực lên.
Những Huyết Ấn này giống như những quả bom, sẵn sàng p·hát n·ổ bất kỳ lúc nào, khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu một cách bình thường.
Những mảnh vỡ và máu tanh bắn tung tóe không hề khiến cô phân tâm. Cô lục tìm cẩn thận, những ngón tay tinh tế lướt qua từng mảnh vụn, không để sót lại bất kỳ dấu vết nào.
“C·hết tiệt! Ngươi…các ngươi dám?”
Một khi đã sử dụng đến sức mạnh này, Thiên Tà Thần đó sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến thắng.
Tin tức về c·ái c·hết của một Thiên Tà Thần nhanh chóng lan rộng ra các mặt trận khác, liên minh bóng tối, vốn đã bị rạn nứt từ lâu, giờ đây chính thức tan rã.
Suy cho cùng, kết quả này hoàn toàn là do Lười Biếng tự chọn lấy.
Rồi, không chần chừ, Tà Thần Đố Kỵ thản nhiên quay người rời đi, biến mất vào bóng tối của không gian. Áo choàng của cô phất phơ trong gió, tạo thành một làn sóng đen huyền bí, càng làm nổi bật sự bí ẩn và tàn nhẫn trong dáng vẻ của cô.
Một suy nghĩ cấp bách lóe lên trong đầu hắn:
Đố Kỵ không cảm thấy có lý do gì để tiếc nuối, ngược lại cô còn tự mãn, vì c·ái c·hết của Lười Biếng đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Phía sau lưng hắn, hai cái cánh đen to lớn từ từ lộ ra, trên cặp cánh đó có nhiều hình thù đáng sợ, như những gương mặt méo mó đang gào thét. Bên dưới hắn, một chiếc đuôi dài và sắc nhọn đang khua qua khua lại, tạo ra những âm thanh đáng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.