Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 174: Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Trở về


Phải biết rằng trong số các Vệ Hồn Quỷ của hắn, Tiêu Thanh Tuyền là đứa nguy hiểm nhất, mỗi lần nó bày trò là hắn nhức nhức cái đầu.

“Đừng khóc nữa, anh xin lỗi vì đã để em phải đợi.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Hạ Du, dù biết Diệc Thần sẽ trở lại nhưng khoảng thời gian quá lâu khiến cô không kiềm được cảm xúc của mình.

“Thật may quá, Diệc Thần đại nhân vẫn còn nhớ tên em.”

Diệc Thần lắc đầu, ánh mắt không hề dao động trước vẻ ấm ức giả vờ của cô. Hắn chậm rãi đáp:

Chương 174: Trở về

Hạ Du ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ nhìn hắn

Hạ Du chần chừ một chút rồi đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệc Thần ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình, chậm rãi thưởng thức vị trà nóng mà Hạ Du vừa pha cho hắn.

Thấy bầu không khí đã tốt hơn một chút, Diệc Thần cũng không có ý định ở lại đây lâu hơn, hắn đứng dậy, rời khỏi ngai vàng, lướt qua đám quỷ nhân với từng bước chân trầm ổn nhưng không hề vội vã.

Đối với Quỷ Tộc, hắn là vị chúa quỷ vĩ đại, là dấu hiệu của sự phục hưng. Nhưng với các thế lực khác, sự hiện diện của Diệc Thần không khác gì một cơn ác mộng, báo hiệu một thời kỳ hỗn loạn mới.

Hạ Du khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng trầm xuống. Cô kể lại toàn bộ những gì đã nghe được từ Thi Hàm và Hải Lam.

“Chúng ta trở về Vệ Hồn Điện… trước đã.”

Áp lực tỏa ra từ hắn tựa như một ngọn núi vô hình đè nặng lên từng kẻ có mặt trong điện. Không gian dường như đông cứng dưới ánh nhìn của hắn.

“Các người đứng lên đi. Ta thật sự rất cảm kích vì các người đã đến viếng tang của Quỷ Vương.”

Hạ Du suốt mấy trăm năm qua vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng và ấm áp như trước. Mái tóc búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi mắt đen sâu thẳm như ngọc, ánh lên vẻ xúc động khó che giấu.

Một lát sau, tại đại sảnh của Vệ Hồn Điện.

Diệc Thần lẩm bẩm, giọng điệu đầy cảnh giác:

“Không, đừng có dụ anh, hôn em một cái, lát nữa em làm gì sao anh biết được.”

Được xem là một trong ba đại điện lớn của Quỷ Đô, ngang hàng với Tà Thần Điện và Quỷ Vương Điện, nhưng Vệ Hồn Điện mang một không khí khác biệt. Không xa hoa lộng lẫy, không ồn ào náo nhiệt, nơi này chỉ có sự trầm lắng, lạnh lùng.

Thanh Tuyền chớp mắt, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn:

“Sao em biết hôm nay anh sẽ trở về ?”

Thanh Tuyền tinh ý nhận ra điều đó, khóe môi cô cong lên trêu chọc:

“Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, anh cần thêm thời gian để suy nghĩ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệc Thần nhíu mày, ngón tay vô thức gõ nhịp lên mặt bàn. Hắn trầm giọng hỏi:

Nghe thấy lời hắn, đám quỷ nhân nhất thời sững sờ, sau đó mới chậm rãi đứng dậy. Dù vẫn còn căng thẳng, nhưng bầu không khí trong đại điện đã phần nào dịu bớt.

“Anh sao thế? Có chuyện gì khiến anh bận tâm à?”

Vừa đi được vài bước, bỗng một luồng khí lạnh thoáng qua, chưa kịp phản ứng, cánh tay hắn đã bị ai đó ôm gọn lấy.

Thanh Tuyền nãy giờ im lặng, lúc này mới nở một nụ cười mỉa mai:

“Ca ca… thực sự là anh rồi!”

“Ca ca, bây giờ anh đã có dự định gì chưa?”

Đám quỷ nhân theo bản năng tránh đường, nhường lối cho hắn đi. Không ai dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn khi hắn tiến về phía trước.

“Vậy các Âm Ti Quỷ đã phản ứng thế nào?”

Diệc Thần im lặng trong chốc lát, ánh mắt dần tối lại. Một lúc sau, hắn chỉ thản nhiên nói:

“Được rồi, không trêu anh nữa.”

Không giống như các nữ quỷ khác của Diệc Thần, Hạ Du là một cô gái yêu thích sự lãng mạn và ngọt ngào. Cô không cần những lời hoa mỹ, chỉ mong một tình yêu chân thật và bình dị, từ người mà cô nguyện trao trọn trái tim.

Diệc Thần vẫn giữ cô trong vòng tay, đợi cho đến khi cô có thể bình tâm lại, mới dần thả lỏng cơ thể mình.

Diệc Thần nhẹ nhàng lùi lại, trở lại dáng vẻ điềm đạm thường thấy. Với đôi mắt sâu thẳm, hắn nhìn Hạ Du, khẽ nói:

Hạ Du ngồi ở một bên, lặng lẽ quan sát hắn. Nhìn thấy hắn có vẻ thư giãn đôi chút, cô mới khẽ cất giọng:

“Các em nói xem, Quỷ Vương vì sao mà c·hết?”

“Bọn họ không hề tỏ ra ngạc nhiên… Giống như đã biết trước chuyện này.”

Hắn nhẹ nhàng trả lời, cố gắng giữ vẻ điềm đạm, nhưng bên trong lại không thể che giấu sự bối rối.

Dù trước đó, đã có nhiều lời đồn đoán về sự trở về của hắn, nhưng chưa ai dám khẳng định chắc chắn. Ngay lúc này đây, sự xuất hiện của Diệc Thần ở Quỷ Vương Điện như một minh chứng rõ ràng, xóa tan mọi nghi ngờ của những kẻ ngoài kia.

“Anh hiểu rồi.”

Cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười bí hiểm.

Diệc Thần thoáng giật mình. Hắn đúng là có chút cảnh giác với Thanh Tuyền, người con gái đầy mưu mẹo và khó đoán này.

Hạ Du lặng lẽ bước theo bên cạnh hắn, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, từng nét mặt của Diệc Thần. Cô biết hắn đang đắm chìm trong những ký ức cũ, và cô không muốn làm phiền. Tiếng gió đêm lùa qua, mang theo hơi thở nhè nhẹ của cô, hòa cùng sự tĩnh mịch nơi đây, tạo nên một bầu không khí yên bình hiếm thấy.

Nhìn Diệc Thần ngồi trên ngai vàng của quỷ vương, đám quỷ nhân bên dưới không ai dám thở mạnh. Bản thân bọn chúng cũng không ngờ chúa quỷ Diệc Thần lại xuất hiện ngay lúc này.

Cô thì thầm, giọng như một bản nhạc du dương:

Vừa bước ra khỏi Quỷ Vương Điện, Diệc Thần lập tức bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang chờ sẵn. Không cần bất kỳ lời báo trước nào, cô gái ấy lao tới, ôm chặt lấy hắn. Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

Biết Hạ Du đang rất xúc động, Diệc Thần khẽ nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng Hạ Du, giọng hắn trầm ấm và mềm mại:

Hạ Du trầm giọng:

Diệc Thần bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt lướt qua từng góc nhỏ của điện. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên vẹn như ngày hắn rời đi. Từng bức tường, từng pho tượng, những ngọn đèn treo cao đều sạch sẽ, sáng bóng, không hề mang dấu vết thời gian.

Diệc Thần đặt chén trà xuống bàn, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt gỗ. Đôi mắt hắn vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng sâu bên trong ẩn chứa những suy tính khó lường.

Diệc Thần thoáng dừng lại, ánh mắt trầm xuống. Chỉ một cái nhìn, hắn đã lập tức nhận ra người trước mặt, cô ấy là Sở Hạ Du, một trong những Vệ Hồn Thượng Quỷ của hắnăn

Thanh Tuyền chột dạ, cô hình như đã bị nói trúng tim đen, ngay lập tức thay đổi trạng thái, còn làm ra vẻ bị tổn thương:


Diệc Thần biết ngay mà, đây chính là phong cách của Thanh Tuyền, không phải là kiểu quyến rũ ngọt ngào hay táo bạo, nó thích bẫy hắn, ép hắn vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

“Anh nói không được là không được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu đã đoán ra ý đồ của Thanh Tuyền thì hắn sẽ không dễ dàng gì chiều theo ý cô.

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, để lại Hạ Du và Thanh Tuyền ngơ ngác nhìn theo, không hiểu phản ứng của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì.


Cô nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý ép buộc, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thích thú, như thể chỉ đang chờ xem hắn sẽ phản ứng thế nào.

Cô tựa đầu vào ngực của Diệc Thần, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, mà cô từng mong chờ trong thời gian dài xa cách.

Trời dần ngả màu tím sẫm khi Diệc Thần và Hạ Du trở về Vệ Hồn Điện. Đó là một toà ngoại điện uy nghiêm, nằm cách biệt không xa khỏi Quỷ Vương Điện.

Hơi nóng từ chén trà bay lên, tạo thành những làn khói mỏng lượn lờ trong không khí. Diệc Thần khẽ nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ lan trên đầu lưỡi, sau đó là dư vị ngọt thanh thoảng qua cuống họng.

“Có lẽ nào… tất cả vốn dĩ là một kế hoạch đã được sắp đặt từ trước?”

Hạ Du hơi khựng lại trước câu hỏi của hắn, nhưng rất nhanh, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tia sáng dịu dàng xen lẫn chút gì đó khó đoán.


Hắn im lặng trong chốc lát, để mặc Hạ Du siết chặt vạt áo mình, đôi vai khẽ run lên. Cô chưa từng để lộ dáng vẻ yếu đuối như vậy trước mặt bất kỳ ai.

Diệc Thần nhíu mày, nhưng không ép cô trả lời. Hắn xoay người, tiếp tục bước vào trong điện.

Thanh Tuyền biết mình không thể làm gì được, Cô buông tay khỏi cánh tay hắn, lùi lại một bước, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: (đọc tại Qidian-VP.com)


Diệc Thần không vội trả lời. Hắn lặng lẽ nhìn vào khoảng không trước mặt, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Một lúc sau, hắn chậm rãi cất giọng:

“Em là…. Tiêu Thanh Tuyền ?”

Diệc Thần trầm mặc, ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo. Hắn không vội kết luận, nhưng lời của Thanh Tuyền không phải là vô căn cứ.

“Ca ca, theo em thấy thì cuộc đảo chính lần này, các Âm Ti Quỷ đã bắt tay với Thiên Tà Thần rồi.”

“Em cứ tưởng Diệc Thần đại nhân muốn bỏ nhà đi luôn rồi chứ!”

Tang lễ của Quỷ Vương sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, nhiêu đó thời gian là quá đủ để Diệc Thần bắt đầu có những toan tính của riêng mình.

Ngạo Thiên, Diệc Thần, một trong hai kẻ đã từng gieo rắc nỗi sợ cho toàn thiên hà, giờ đây đã tái xuất. Sự trở lại của hắn như thắp lên ngọn lửa hy vọng cho toàn bộ Quỷ Tộc, khơi dậy niềm tin vào một tương lai hùng mạnh.

Một giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo chút trêu chọc nhưng cũng xen lẫn ý tứ oán trách:

“Thật sao ? Vậy thì hôn em một cái đi.”

Hắn thoáng ngạc nhiên. Quay sang Hạ Du khẽ hỏi:

Thanh Tuyền lúc này cũng đã ngồi xuống đối diện hắn, khoanh tay chống cằm, ánh mắt lém lỉnh nhưng ẩn chứa sự tò mò:

Sau khi Diệc Thần công khai thân phận trên Quỷ Vương Điện, tin tức về việc hắn sống lại nhanh chóng lan truyền khắp nơi, gây ra chấn động lớn cho toàn bộ thiên hà.

“Anh thật là, có cần phải đề phòng em như vậy không…chỉ là một nụ hôn thôi mà!”

“Dạ, chuyện này… là bí mật ạ.”

“Đương nhiên là vui rồi.”

Diệc Thần nhất thời không đáp lại. Hắn khẽ nhìn Thanh Tuyền, ánh mắt hắn có mấy phần phức tạp.

Cánh cổng lớn bằng hắc thiết chậm rãi mở ra, như thể tự nhận ra sự trở lại của vị chủ nhân đã vắng bóng suốt mấy trăm năm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao vậy ? Anh cảm thấy không vui à ?”

Diệc Thần thoáng khựng lại. Hắn cúi xuống, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người vừa xuất hiện.

“Vâng ạ.” Cô nói, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng.

Thị uy như vậy là đủ. Diệc Thần thu lại sức mạnh, giọng nói trầm thấp nhưng vang vọng khắp đại điện:

Thanh Tuyền sở hữu loại quỷ thuật có thể áp chế tinh thần của người khác. Chỉ với một câu nói, cô có thể khiến người ta mất đi thần trí, huống chi còn là một nụ hôn. Diệc Thần khi trước mạnh hơn Thanh Tuyền nên không cần kiêng dè, nhưng giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh, nếu để con bé này nắm thế chủ động thì e là hắn sẽ gặp rắc rối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Trở về