Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 175: Vấn đề của Quỷ Tộc
Diệc Thần liếc nhìn Tâm Nhi một chút, trong lòng dần thả lỏng. So với Thi Hàm lúc nãy, ở bên Tâm Nhi khiến hắn bớt căng thẳng hơn nhiều.
Dứt lời, hắn bất ngờ nghiêng người, kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn, hơi thở nóng ấm phả nhẹ bên tai Thi Hàm. Hắn cố tình thấp giọng, mang theo chút ý cười bí ẩn:
Diệc Thần nhìn cô gái trước mặt, chẳng biết phải nói gì bây giờ. Hắn muốn gỡ tay Thi Hàm ra, nhưng sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người không cho phép hắn làm điều đó.
Hắn không dám quay đầu, chỉ có thể đứng yên chịu trận. Hơi thở của Thi Hàm phả nhẹ lên gáy hắn, mang theo một cảm giác khó tả.
“Thi Hàm, thả anh ra đi.” Giọng hắn trầm xuống, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
“Ca ca, anh có cần em điều tra chuyện này không.”
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
Diệc Thần khẽ lui lại một bước. Hắn bây giờ mới nhớ đến lời của Hạ Du lúc đó, ngoài Hạ Du và Thanh Tuyền ra, trong Vệ Hồn Điện này còn có cả Thi Hàm và Hải Lam nữa.
Diệc Thần nhíu mày.
Tâm Nhi khẽ mím môi, chậm rãi gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ca ca…” Cô nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút tò mò. “Sao trông anh có vẻ… lúng túng thế? Trong phòng có gì sao?”
“Tâm Nhi… em đến từ lúc nào vậy ?”
“Nó di chuyển rất lạ… không có ý thức rõ ràng, chỉ biết lao tới t·ấn c·ông bất cứ thứ gì xung quanh, thậm chí còn tự cắn xé chính mình.”
Diệc Thần thấy phản ứng này thì vội vã nắm lấy cơ hội, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:
Diệc Thần thầm nói trong lòng:
Nhưng Thi Hàm chỉ cười khẽ, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoay người hắn lại đối diện với mình. Đôi mắt long lanh như chứa cả dòng nước mềm mại, mang theo chút tủi thân và trách móc:
Diệc Thần khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Vừa bước ra ngoài, Diệc Thần chưa kịp thở phào thì trước mặt hắn, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện.
“Sao anh không chống cự ? Hay là anh… không thể chống cự ?”
Tâm Nhi quan sát hắn một lúc, ánh mắt khẽ động, dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Ca ca, anh không sao chứ?”
…
Tà Thần Đố Kỵ là đứa khôn ngoan nhất trong đám Thiên Tà Thần, Diệc Thần biết rõ nó nguy hiểm thế nào. Nếu nó thực sự đã nhúng tay vào chuyện này, thì không đơn giản chỉ là một cuộc đảo chính lật đổ Giang Thừa Thiên, mà là một ván cờ lớn hơn nhiều.
“Thôi xong rồi.”
Thi Hàm thực lực có lẽ đã đạt cấp Thượng Huyền, còn Diệc Thần với chút sức mạnh nhỏ nhoi sao có thể chống lại nó.
“Để anh xem, em có thể chịu nỗi không~”
“Phải rồi, lần trước chia tay nhau ở dòng sông Cửu Tuyền, anh đã bảo em và Miên Miên hãy về Quỷ Đô trước. Sao bây giờ lại hai em lại đến sau anh?”
Thi Hàm nheo mắt, cảm thấy có chút hứng thú với sự thay đổi thái độ này. Cô nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Diệc Thần lập tức cứng người, khóe môi giật nhẹ. Nhìn thấy cô gái trước mặt, hắn vô thức lùi lại một bước.
Diệc Thần đã lao thẳng về phía cửa, tay chạm vào tay nắm. Không chần chừ thêm giây nào, hắn lập tức mở cửa thoát ra ngoài.
Hắn hít sâu một hơi, giả vờ buông lỏng cơ thể, ánh mắt cũng trở nên bình thản hơn. “Được rồi, em muốn gì?”
Diệc Thần im lặng vài giây, rồi trầm giọng hỏi tiếp:
“Dạ có, nhưng mà… em g·iết nó rồi”
“Tâm Nhi.” Hắn nhìn cô, giọng trầm xuống. “Ngoài đôi mắt đen kịt ra, em có nhận thấy điểm gì khác thường không? Chẳng hạn như… hình xăm ?”
Vừa mới thoát khỏi Thi Hàm, giờ lại chạm mặt Tâm Nhi, thật sự là họa vô đơn chí.
Tâm Nhi hơi nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, giọng nói cũng trở nên chậm rãi hơn:
Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, thì một bàn tay mảnh khảnh đã vòng qua eo hắn từ phía sau.
Tâm Nhi thoáng ngập ngừng, rồi đáp:
Diệc Thần cau mày.
Nhưng tại sao lại thực hiện đảo chính ngay lúc này, ngay khi Quỷ Tộc vừa chịu một trận đại bại?
“Ây da~ Ây da~ cuối cùng anh cũng chịu về rồi.”
“Ca ca, trong tim anh lẽ nào không còn có em nữa sao?”
Chiều tà buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm một màu cam ấm áp lên mặt hồ tĩnh lặng. Mặt nước phản chiếu sắc trời rực rỡ, từng gợn sóng lăn tăn lan rộng mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua. Những tảng đá lớn đặt rải rác quanh hồ, xen lẫn là những gốc cây cổ thụ sum suê, tán lá đổ bóng dài xuống mặt nước. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng nước gợn và lá cây xào xạc trong gió.
“Ca ca à, người ta đâu có làm loạn. Chỉ là… nhớ anh quá thôi.”
Bóng tối trong phòng dần dần tan đi khi đôi mắt hắn thích nghi. Trên chiếc giường lớn, một bóng người yêu kiều đang nằm nghiêng mình, tay chống cằm, nhìn hắn đầy thích thú.
Tâm Nhi hơi ngập ngừng, dường như đang cân nhắc xem nên nói thế nào. Cuối cùng, cô khẽ thở ra một hơi, chậm rãi đáp:
Quỷ Tộc nằm trong tay Giang Thừa Thiên quả thật đã suy sút nghiêm trọng, việc các Âm Ti Quỷ quay lưng với hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Một giọng nói mềm mại chợt vang lên trong bóng tối, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ý cười:
Hắn không thể để hai đứa này gặp nhau được. Đối phó từng đứa một thì hắn còn xoay sở được, nhưng nếu cả hai cùng lúc thì đúng là t·hảm h·ọa.
“Anh định đi dạo một chút, em có muốn đi cùng không ?”
Tâm Nhi cắn nhẹ môi, ánh mắt hơi dao động, rồi hạ giọng nói:
“Trên đường trở về, tụi em tình cờ chạm trán một thứ quỷ vật kỳ lạ… Nó không giống bất kỳ loài quỷ nào mà em từng biết.”
“Không chạy.” Diệc Thần đáp gọn, khóe môi còn thoáng hiện chút ý cười. “ Chẳng phải em nói muốn ở bên anh sao? Được thôi, vậy thì anh sẽ chiều em một chút.”
Cửa… không khóa.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy mệt mỏi. Hắn vốn chỉ muốn tận hưởng chút thời gian yên bình, nhưng dường như số phận chưa bao giờ để hắn được một ngày thanh thản.
“Chuyện gì?”
Thi Hàm khoác một bộ y phục mỏng, dáng vẻ nhàn nhã như thể đã chờ hắn từ lâu. Nụ cười trên môi vừa có chút lả lơi, vừa pha chút tinh nghịch.
Tâm Nhi hơi ngẩn ra, rồi đôi má khẽ ửng hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thượng Huyền Cảnh.”
“Không có gì.”
“…Vâng ạ.”
“Lục Thi Hàm, em muốn giở trò gì ?”
Diệc Thần lập tức cười gượng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
Diệc Thần thở hắt ra, hắn biết rõ có phản kháng cũng vô ích. Nếu không thể thắng bằng vũ lực… thì phải dùng cách khác.
“Ca ca, anh định đi đâu vậy? Lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhau, anh phải ở lại chơi với người ta một chút chứ.”
Diệc Thần lập tức tập trung, ánh mắt trầm xuống.
Hít sâu một hơi, hắn cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể:
“Ca ca… đột nhiên nói vậy làm gì chứ…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lặng lẽ nuốt nước bọt. Hắn biết rõ Thi Hàm là kiểu người thế nào. Nếu so với Uyển Nhi đang ở nhân giới, thì con bé này cũng xấp xỉ ngang hàng.
“Lúc giao chiến, em thật sự không để ý lắm…”
Cả hai hướng về một hồ nước yên ả nằm trong nội viện.
“Vậy con quỷ đó ở cấp bậc nào ?”
Nghe đến đây, ánh mắt Diệc Thần hơi nheo lại.
Bước chân hắn chậm lại. Diệc Thần chợt nghĩ đến một người
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào trong. Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ có ánh sáng mờ nhạt len qua khe cửa sổ. Mọi thứ vẫn y nguyên, không có dấu hiệu bị xáo trộn, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng có điều gì đó không đúng.
…
“Thi Hàm, em đừng có làm loạn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên, một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, quen thuộc đến mức khiến Diệc Thần giật mình.
“Anh chợt nhớ mình còn có việc phải làm.”
Nếu chỉ là một con quỷ dị biến bất thường, hắn có thể xem đó là ngoại lệ. Nhưng để đạt đến Thượng Huyền Cảnh thì không phải là chuyện đơn giản.
“Kỳ lạ thế nào?”
“Đây là do em chủ động trước đó.”
Tâm Nhi hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại:
“Ca ca thật là vô tâm, anh có biết người ta đã đợi anh lâu thế nào không?”
Diệc Thần nghe thế thì lắc đầu:
Diệc Thần đứng trước cửa phòng, vừa chạm tay vào tay nắm, một cảm giác bất an chợt dâng lên. Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.
Tâm Nhi hơi bất ngờ trước hành động có phần vội vã của hắn, nhưng cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
…
Tâm Nhi bước chậm rãi bên cạnh Diệc Thần, tà váy khẽ lay động theo làn gió nhẹ. Dưới ánh chiều tà, cô trông càng thêm dịu dàng, đôi mắt long lanh phản chiếu sắc trời, tựa như mặt nước hồ trong vắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo chút ngạc nhiên.
Các Âm Ti Quỷ đều là những đứa khôn ngoan. Lẽ ra chúng nên đợi Quỷ Tộc ổn định tình hình rồi mới hành động thì sẽ có lợi hơn. Nóng vội bây giờ chẳng khác nào tự đẩy quỷ giới vào thế hỗn loạn, thậm chí còn tạo cơ hội cho các thế lực thù địch nhân lúc hỗn loạn mà xâm chiếm.
Hắn khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố nén lại cảm giác bất lực rồi mở miệng:
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, đôi mày khẽ nhíu.
“Không có gì đâu. Chỉ là… hôm nay em đẹp quá, nên anh có hơi bất ngờ thôi.”
“Tà Thần Đố Kỵ. Nó chắc chắn là đứa đứng sau những chuyện này.”
Diệc Thần chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua lọn tóc dài của Thi Hàm. Hắn mỉm cười nhẹ, không nhanh không chậm nói:
Thi Hàm thoáng sững người trước sự thay đổi đột ngột của Diệc Thần. Cô vốn nghĩ hắn sẽ xấu hổ, bối rối hoặc tìm cách vùng vẫy, chứ không phải thái độ nhàn nhã này.
Khoảnh khắc đó, Thi Hàm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô là người khơi mào trò chơi này, nhưng sao bây giờ lại có cảm giác như mình mới là con mồi?
Nhưng cô gái phía sau lại chẳng có vẻ gì là nghe lời. Ngón tay thon dài khẽ lướt qua vạt áo hắn, giọng điệu vừa đáng yêu vừa có chút trêu chọc:
“Bây giờ anh nhắc em mới nhớ… Trên người con quỷ đó đúng là có một cái hình xăm kỳ lạ.”
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tâm Nhi do dự một chút, rồi khẽ hỏi:
Thi Hàm áp sát vào lưng Diệc Thần, hơi ấm từ cơ thể cô cùng với mùi hương thoang thoảng khiến hắn cứng người, không dám tùy tiện cử động.
Diệc Thần đi trên hành lang của Vệ Hồn Điện, từng bước chân đều vững vàng, nhưng trong đầu hắn lại tràn ngập những dòng suy nghĩ chưa rõ ràng.
“Hình xăm đó trông như thế nào?”
Thi Hàm nghiêng đầu, bàn tay mềm mại chậm rãi vuốt dọc cánh tay hắn, như thể đang trêu đùa con mồi vừa bị mắc bẫy.
Thi Hàm nhíu mày, vừa định ra tay ngăn cản thì đã chậm một bước.
Chương 175: Vấn đề của Quỷ Tộc
Hắn nhìn cô, giọng nghiêm túc hơn:
Nghe cái giọng điệu điệu đó, lại thêm hương thơm nhàn nhạt len lỏi trong không khí, Diệc Thần không cần đoán cũng biết là đứa nào.
“À…” Cô khẽ nghiêng đầu, giọng điệu mềm mại. “Tụi em vốn dĩ định quay về Quỷ Đô ngay, nhưng giữa đường lại gặp chút chuyện nên mới chậm trễ.”
Diệc Thần hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Hắn biết mình không thể để lộ sơ hở trước mặt Thi Hàm. Con bé này không phải là đứa dễ đối phó.
“Vậy em có giao chiến với nó không?”
“Và đặc biệt nhất là… đôi mắt của nó. Hoàn toàn đen kịt, không có con ngươi.”
Diệc Thần hơi bất ngờ, nhưng với thực lực của Tâm Nhi thì điều này không có gì lạ.
Cô không ngờ Diệc Thần ca ca lại nói ra một câu như vậy, dù biết có thể hắn chỉ đang tìm cách lảng tránh, nhưng lòng vẫn bất giác xao động.
Nếu nói có kẻ nào đủ khả năng thao túng cuộc đảo chính này từ trong bóng tối, thì không ai khác ngoài nó.
Cô chớp mắt, giọng điệu mang theo vài phần tủi thân.
Giọng nói mềm mại lại vang lên, mang theo chút ấm ức:
“Không cần đâu, anh biết chuyện này xuất phát từ đâu rồi.”
Diệc Thần khẽ thở dài. Dù có trốn tránh cũng vô ích, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ cuốn hắn vào.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
Diệc Thần nhanh chóng nghiêng người, thoát khỏi vòng tay của Thi Hàm một cách gọn gàng.
Diệc Thần thầm thở phào, không dám chậm trễ liền nắm lấy cổ tay Tâm Nhi, kéo cô rời đi trước khi Thi Hàm biết được.
Thi Hàm vô thức khựng lại, và rồi chỉ một tích tắc đó thôi cũng đã đủ.
Hắn thản nhiên quay người, định mở cửa rời đi.
“Sao tự nhiên lại ngoan thế? Anh không định chạy nữa à?”
Tâm Nhi nghe vậy thì khẽ chớp mắt, thật ra đây cũng chính là nguyên do mà cô đến đây tìm hắn.
Tâm Nhi khẽ chớp mắt, như thể đã nhớ ra gì đó.
Tâm Nhi khẽ gật đầu, giọng nói vẫn còn chút ngượng ngùng:
Diệc Thần khẽ nhíu mày. Có điều gì đó không đúng. Lẽ nào cả đám tụi nó đang âm mưu một chuyện gì khác mà không muốn hắn biết sao ?
Và rồi Thi Hàm cũng nhận ra điều đó, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên đầy khiêu khích:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.