Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Hai mươi chín
Thiên An đứng ngồi không yên.
Các thuyết âm mưu, cảnh báo tận thế, và lời tiên tri cổ xưa bất ngờ được đào xới lại, khiến dư luận càng thêm r·ối l·oạn.
Khi biết được cô gái kia xuất thân từ Hồ Ly Tộc, Vy Vy lại càng khó chịu hơn.
Trái ngược với vẻ bất an đó, ba người chị gái kia lại tỏ ra quá đỗi bình thản.
Cô hốt hoảng chạy lại gần:
Lợi ích mới là thứ đáng để theo đuổi.
“Em cũng từng như thế… Vậy nên, hãy cho cô ấy một cơ hội đi.”
Cô đứng bật dậy, định lao lên hỏi Diệc Thần cho ra lẽ.
Tin tức về v·ụ t·hảm s·át kinh hoàng tại Học viện Thanh Lâm đã nhanh chóng lan rộng khắp các phương tiện truyền thông, gây chấn động toàn thế giới.
Lạc Tiên đứng dậy ngay sau đó, ánh mắt vẫn đầy suy nghĩ, rồi lặng lẽ đi theo không nói một lời.
Cô đứng sững lại, mắt mở lớn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Không phải hồ yêu nào cũng là kẻ đặt lợi ích lên trên danh dự của mình.
…
Khi Vân Nghi bước ra, hắn khẽ gật đầu, nói nhỏ:
Từng cử động đều tỉ mỉ, cẩn trọng — không phải vì cô yêu quý tiểu hồ ly, mà vì đó là người mà Diệc Thần ca ca đã chọn.
…
Kiều Trang cũng chẳng cần được nhắc, cô im lặng xoay người, bước theo ba người kia mà không hề thắc mắc.
“Nhưng mà—”
Hắn hiểu rất rõ Vân Nghi là kiểu người thế nào.
Một thoáng im lặng trôi qua giữa hai người.
Dấu v·ết m·áu vẫn còn vương trên áo, nhưng làn da cô lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu thay đổi — màu sắc nhợt nhạt đang dần trở nên hồng hào, một dấu hiệu rõ ràng của quá trình tái sinh.
Đôi mắt cô dịu lại, hơi thở chậm dần.
Cả ba đồng loạt quay về phía Diệc Thần, ánh mắt đầy nghi hoặc như muốn đòi một lời giải thích.
Thiên An giật mình, thoát ra khỏi vòng tay mềm mại của Vy Vy.
Hắn dừng lại, giọng trầm nhưng không mất đi sự sắc bén:
Mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng cô tựa như đã tan biến trong khoảnh khắc ấy.
“Anh đừng khách sáo như vậy.”
Chương 72: Hai mươi chín
Một lúc sau, Thiên An từ trên lầu bước xuống, trên tay còn vương vài sợi tóc rối và chút bụi.
Nhưng rồi ánh mắt cô lập tức dừng lại trên người con gái đang được Diệc Thần bế theo.
Chị gái đó sắc mặt tái nhợt, toàn thân mềm nhũn, quần áo thì nhuốm đầy máu tươi, trông có hơi đáng sợ.
Đó là bản chất của Hồ Ly Tộc trong mắt rất nhiều người.
“Anh không lấy lại máu. Cô ấy sống sót bằng thực lực của mình, không phải dựa vào sự thương hại.”
“Một tiểu hồ ly? Con bé đó làm sao có tư cách đứng ngang hàng với chúng ta?”
Trong khi Diệc Thần đang giá·m s·át quá trình quỷ hóa của Hiểu Vân, thì ở dưới bếp, Lạc Tiên, Vy Vy và Vân Nghi vẫn chưa hết hoang mang.
Hắn nhẹ nâng cổ tay cô lên, đặt ngón tay lên mạch đập.
Nếu ngày đó không gặp được hắn, có lẽ cô đ·ã c·hết trong một hang đá lạnh lẽo nào đó, bị lãng quên như bao vong linh vô danh khác.
Cộng thêm việc anh ấy có Kiều Trang bên cạnh, thì ở Trái Đất này… ai làm gì được họ chứ!
Vân Nghi và Lạc Tiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô.
Lạc Tiên cũng nhẹ giọng tiếp lời:
Nhưng nếu Diệc Thần ca ca thực sự gặp chuyện gì bất trắc, thì cô sẽ lật tung cái Yêu Giới đó lên để hỏi tội.
Một khi đã nhận được máu của Diệc Thần ca ca, tất cả bọn họ đều sẽ có sức mạnh tương đương nhau.
Phải mất vài giây, Thiên An mới hoàn toàn định thần lại.
Chúng là loại sinh vật chỉ trung thành với kẻ nào trả giá cao hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh đừng có tự nhiên… làm người tốt được không ?”
Năm xưa, trong một trận chiến tại Yêu Giới.
Nói xong, Vân Nghi khẽ cúi đầu, rồi quay người rời đi, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng để lại một khoảng trống lặng lẽ phía sau.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, trầm lặng quan sát cô gái đang b·ất t·ỉnh.
Cô đứng dậy, ánh mắt bừng bừng lửa giận:
Kiều Trang không phản đối. Nhưng cũng không thể hoàn toàn chấp nhận.
Kiều Trang gật đầu, gương mặt bình tĩnh nhưng lời xác nhận lại như giáng thêm một đòn vào cả ba người.
Cô đi qua đi lại trước màn hình tivi, trong lòng ngập tràn lo lắng về an nguy của anh trai mình.
Cô không tham gia vào cuộc đối thoại vừa rồi.
Diệc Thần không gọi cô quay lại.
Trong chớp mắt, không gian phòng khách chỉ còn lại Diệc Thần và tiểu hồ ly kia.
Vừa nhìn qua là đã thấy ngay bầu không khí căng như dây đàn.
Nhưng dù không hài lòng, Vân Nghi vẫn lựa chọn nhượng bộ.
“Để em giúp,” cô khẽ nói.
“Mấy đứa cho anh mượn chỗ một chút.”
Mâu thuẫn giữa các Vệ Hồn Thượng Quỷ và Hồ Ly Tộc — thực ra hắn không phải không biết.
Vân Nghi và Kiều Trang đều im lặng.
“Em không có gì phàn nàn sao?”
Cô từng là một cô bé yếu ớt, từng bị ruồng bỏ, từng trốn chạy khỏi ánh mắt khinh thường của cả Yêu Giới.
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, người có thể đứng trong hàng ngũ của Vệ Hồn Thượng Quỷ đều phải là những tuyệt phẩm.
Và hơn hết, các Vệ Hồn Thượng Quỷ đều không chia cấp bậc.
Sự bướng bỉnh trong lòng cô vẫn chưa tan, nhưng rõ ràng… ánh mắt đã dịu đi một chút.
Vị trí bên cạnh Diệc Thần ca ca tưởng chừng như đã ổn định, tự dưng lại có thêm một cái tên nữa khiến cô không thể không bận tâm.
“Có một chút… bất mãn. Nhưng nếu là anh chọn… thì em sẽ không phản đối.”
Cô nhìn v·ết m·áu thấm đẫm bộ đồ cũ, rồi chẳng chần chừ, nhanh tay thay cho Hiểu Vân một bộ quần áo sạch đã được Thiên An chuẩn bị sẵn.
“Bạn học của anh à? Chị ấy trông tệ lắm! Để em gọi c·ấp c·ứu ngay nhé!”
Thiên An không hỏi thêm gì nữa.
“Cái nhà này có thiếu gái cho anh ấy hay sao ? Mà bây giờ lại muốn nạp thêm th·iếp ?”
Vân Nghi cũng giống như Lạc Tiên.
Thế nhưng Diệc Thần lại không có ý giải thích ngay bây giờ.
Cho đến khi Diệc Thần xuất hiện, đưa tay ra, không hỏi lý do, không cần thân phận.
Và Diệc Thần biết rõ sự nhượng bộ ấy không phải vì đồng cảm với tiểu hồ ly kia, cũng chẳng phải vì nghĩa ý cao thượng của một người con gái.
Và chính ca ca của cô, lại một lần nữa giơ tay ra cứu người.
Cô vô tư và tích cực hơn bất kỳ ai trong bọn họ.
Lời nói ấy đánh thẳng vào tâm ý của Diệc Thần.
Chỉ đơn giản là kéo cô khỏi vực thẳm.
Chúng âm thầm tiết lộ vị trí q·uân đ·ội hắn cho kẻ địch, khiến cả cánh quân rơi vào vòng vây, chịu tổn thất nặng nề, máu đỏ nhuộm cả một vùng trời Yêu Giới.
Vân Nghi nhìn Kiều Trang, ánh mắt nghi hoặc:
Diệc Thần đứng ngoài hành lang, không bước vào, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Kiều Trang đứng im bên cạnh, đôi mắt vẫn dõi về phía phòng khách.
Không còn lời nào có thể thốt ra.
Họ đều hiểu…
Tới nơi, Vân Nghi chủ động đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Hiểu Vân, đặt cô xuống giường thật nhẹ nhàng.
Thấy Thiên An giận dữ đến mức muốn khóc, cô liền đặt điện thoại xuống, vòng tay ôm lấy cô bé mà an ủi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiều người bắt đầu hoảng loạn.
Họ cứ ngỡ là ca ca đã hài lòng với số lượng này.
Nghe đến đây, hắn cũng đã hiểu.
“Cảm ơn em.”
Cô thừa biết Diệc Thần ca ca không thể c·hết được.
Giọng cô nhỏ đi một nhịp:
Giữa ranh giới sống c·hết, giữa hy vọng mong manh và vực sâu tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng tận sâu trong lòng, cô cũng chẳng rõ bản thân nên vui hay buồn.
Trên mạng xã hội, những hình ảnh mờ ảo ghi lại bóng dáng của sinh vật kỳ dị – nửa người, nửa thú – được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Hắn biết quá khứ là thứ đáng để ghi nhớ — nhưng không phải lý do để ràng buộc tương lai.
“Cô gái đó là ai vậy? Em và ca ca đã xảy ra chuyện gì ở học viện?”
Không ai nói gì, nhưng sự căng thẳng đã hiện rõ trên từng ánh mắt, từng hơi thở.
Cả ba nữ quỷ dường như đã hoàn toàn quen thuộc với nhịp sống của con người.
“Chị Vy Vy bình tĩnh đi! Giờ không phải là lúc. Ca ca đang bận, chúng ta không nên làm phiền anh ấy.”
Hơi thở tuy mỏng manh, nhưng rất đều đặn.
Không còn tức giận bộc phát như trước, nhưng cũng chưa thể chấp nhận hoàn toàn.
Lạc Tiên nghe vậy thì thoáng dừng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng rồi chỉ khẽ thở dài.
Sau khi xem xong bản tin về cuộc t·hảm s·át kinh hoàng ở Học viện Thanh Lâm.
Hắn ngắt lời cô, ánh mắt dịu lại, thấp giọng:
Tách trà trên tay Lạc Tiên bỗng rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nước loang thành vết ố như phản chiếu tâm trạng của chính cô lúc này.
“Không cần đâu. Chị ấy chỉ ngất thôi. Em giúp anh dọn một phòng trống là được.”
Trong đêm định mệnh ấy, hơn 2.000 học sinh và giáo viên đã t·hiệt m·ạng, chỉ còn lại chưa đến 100 người sống sót, phần lớn đều mang thương tích nghiêm trọng.
Riêng Vy Vy thì khác.
Nói rồi, Vy Vy quay người, không nhìn ai, chậm rãi rời khỏi gian bếp.
Vân Nghi không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đến cạnh Diệc Thần.
Câu nói khiến Thiên An nghẹn lời.
“Tụi em không thích Hồ Ly Tộc. Anh mau lấy lại máu của mình đi!”
Vy Vy lúc này đã không còn kiềm chế được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vy Vy kéo tay Kiều Trang lại, giọng vừa thắc mắc vừa hậm hực:
Kiều Trang liếc qua cả ba người, rồi chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc.
Vân Nghi mỉm cười nhẹ, nét mặt dịu dàng:
Hắn nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly kia xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.
…
Cô đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động vang lên sắc lạnh giữa căn bếp yên ắng:
Vy Vy lúc này phẫn uất đến cực điểm.
“Các em có vấn đề gì không hài lòng sao?”
Thế nhưng, Diệc Thần thì khác.
Danh dự là thứ rẻ mạt.
Vài phút sau…
Diệc Thần khi ấy vẫn còn tin vào danh nghĩa “đồng minh” nên đã cho chúng những gì chúng muốn.
Không phải tất cả hồ ly đều giống nhau.
Một người chọn không xen vào, một người chưa muốn nói ra.
Còn Vy Vy thì thoải mái nằm dài trên ghế sofa, tay lướt trên màn hình điện thoại, chăm chú vào trò chơi điện tử.
Anh trai cô… đã trở về — an toàn và nguyên vẹn.
Vy Vy, Lạc Tiên và Vân Nghi cũng không giấu nổi vẻ hoang mang trước cảnh tượng vừa diễn ra.
Chính quyền cố gắng kiểm soát thông tin, nhưng không còn đủ sức ngăn chặn làn sóng khủng hoảng đang bùng nổ trên toàn cầu.
Cô cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của Diệc Thần.
…
“Các chị sao có thể thản nhiên như vậy? Không ai lo cho anh trai sao?”
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên,
Như Sương không sao.
“Vân Nghi nói đúng. ca ca đã chọn cô ta… chắc chắn là có lý do gì đó đặc biệt. Chị đừng nóng.”
Cô siết chặt nắm tay, giọng gay gắt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạch cạch!
Một chút bất mãn của cô, nếu đã thốt thành lời… thì chắc chắn không hề đơn giản như những người khác.
Điều đó cho thấy cơ thể cô ta đang dần thích ứng với máu quỷ của hắn.
Ngay cả Quỷ Vương cũng phải nể trọng họ vài phần.
Cánh cửa vừa mở ra… trước mặt cô đúng thật là anh trai mình và chị Kiều Trang.
Nhưng Vân Nghi đã nhanh tay kéo lại, giữ chặt tay cô, giọng gấp gáp:
Vân Nghi chẳng mấy hứng thú với đồ ăn, cô tập trung vào từng mũi kim đan, đều đặn và tỉ mỉ.
Thấy cả hai đều đồng lòng ngăn cản, Vy Vy chỉ còn biết cắn răng nén lại cơn giận.
Cô không giỏi thể hiện cảm xúc, càng không dễ dàng nói ra những điều trong lòng.
Reng! Reng! Reng!
Thấy cả hai đã trở về bình yên.
Còn nếu xét trong toàn thiên hà, chỉ có Thần Thoại Ma Thú mới có tư cách ngang hàng.
Nhưng lần phục kích đó đã lấy đi phần lớn q·uân đ·ội trọng yếu của Diệc Thần, khiến hắn phải trì hoãn kế hoạch của mình.
…
Tại nhà Diệc Thần
Tim vẫn đập, chậm nhưng ổn định.
Nếu xét trong quỷ giới, Vệ Hồn Thượng Quỷ chỉ đứng sau mỗi Ngạo Thiên, Diệc Thần.
Giọng nói bật ra, khẽ khàng hơn trước, nhưng vẫn mang theo sự không phục:
Có người tin rằng Trái Đất đang bước vào thời kỳ mạt thế, nơi mọi trật tự cũ đang sụp đổ, nhường chỗ cho một kỷ nguyên đẫm máu sắp khai mở.
Vy Vy định lên tiếng nhưng chưa kịp mở miệng, Vân Nghi đã nhanh tay che miệng cô lại, kéo thẳng xuống bếp.
Vy Vy như b·ị đ·ánh trúng một đòn sét ngang tai.
“Ca ca sao lại mang cô gái đó về?”
Chị Vy Vy chưa bao giờ dễ mềm lòng với người lạ.
Chỉ có Vy Vy là không giữ được bình tĩnh.
Vân Nghi hơi ngập ngừng, cô không nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt khẽ lướt sang nơi khác.
Nhưng nếu trong lòng cô đã dao động, vậy là Diệc Thần ca ca đã thắng một nửa rồi.
Cho đến khi Kiều Trang nhắc đến nghi thức liên quan đến máu của Diệc Thần.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức chạy ra cửa, tim đập thình thịch, trong lòng đan xen cảm xúc hồi hộp và mong chờ.
Thế nhưng, chính phủ vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích chính thức nào, khiến làn sóng lo ngại không ngừng lan rộng.
Lũ yêu hồ đã tiếp cận hắn, ngỏ ý dẫn đường — đổi lại là một số lợi ích.
Thế nhưng khi Như Sương, một trong những Vệ Hồn Thượng Quỷ của Diệc Thần dẫn quân băng qua Yêu Giới, thì Hồ Ly Tộc lại quay lưng phản bội.
Câu nói ấy khiến tất cả lặng đi.
Cô cũng đã từng tuyệt vọng đến mức muốn buông xuôi tất cả…
“Em đừng lo nữa! Chồng chị không c·hết được đâu.”
Mọi thứ đều bình thường
“Thật sự là như vậy sao?”
Mấy chị em ai cũng biết rằng Vệ Hồn Thượng Quỷ hơn ngàn năm nay đã ổn định ở con số 28.
Lực lượng cảnh sát và q·uân đ·ội lập tức có mặt, phong tỏa hiện trường và triển khai công tác cứu hộ.
Vy Vy cắn môi, ánh mắt dao động rõ rệt.
Vy Vy siết chặt nắm tay, tức đến mức cả người run lên.
Về sau hắn mới biết… lũ hồ ly kia cũng đã nhận lợi ích từ Thiên Giới.
Một lát sau, Diệc Thần bước xuống bếp.
Tiểu hồ ly kia, hiện tại cũng đang đứng ở nơi Vy Vy từng đứng năm xưa.
Sau đó mới quay sang nói với các nữ quỷ của mình:
Diệc Thần liếc nhìn Vy Vy, giọng nói không cao, nhưng đủ để trấn tĩnh cô:
Trong đầu đều lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi:
Vy Vy không cam tâm.
Diệc Thần khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
Rồi Diệc Thần lên tiếng, giọng trầm hơn, mang theo chút dò xét:
Nhìn mấy chị người yêu của anh trai mình bình thản đến vậy, Thiên An tức giận buột miệng:
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, cả đám thật sự không thể hiểu nỗi, ca ca nhà họ rốt cục là đang nghĩ gì.
“Em dọn phòng xong rồi. Anh có thể đưa chị ấy lên được rồi.”
Cô muốn tiếp tục cằn nhằn, nhưng cảm giác được Vy Vy ôm lấy thực sự rất dễ chịu, cơn giận theo đó mà tự nhiên nguôi đi.
Lạc Tiên ung dung ngồi đọc sách, thỉnh thoảng nhâm nhi vài miếng bánh ngọt và nhấp từng ngụm trà, nét mặt không hề có chút lo âu nào.
Mà là vì… cô tin hắn tuyệt đối.
Ánh mắt hắn khẽ động — một tia cảm xúc lướt qua nhanh đến mức khó có thể nắm bắt.
Cô nhanh chóng quay lên tầng ba, dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, chuẩn bị đầy đủ chăn gối và một bộ quần áo mới theo ý anh trai mình.
Ngay trong rạng sáng hôm sau,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.